Ivy, I'm gonna f*ck you to death
*
Ba chữ, tám ký tự, ghép lại chính là I love you.
Chỉ vỏn vẹn một câu, nói ra chỉ mất chưa đến một giây. Nhưng cổ họng Thẩm Úc Đường như bị đổ đầy keo dính, chặt chẽ đến mức không thể nào thốt ra lời mà Lawrence mong chờ.
Cô nằm ngửa trên sofa, nhìn người đàn ông đang quỳ giữa đôi chân mình. Đôi môi hé mở, đầu lưỡi chạm vào răng, chữ "I" đã sắp bật ra... nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại.
Áo sơ mi của anh đã trút bỏ, lồng ngực phập phồng trở nên rõ ràng. Đôi mắt xám xanh ấy khóa chặt lấy cô, trong bóng tối lóe ra ánh sáng âm u mà nóng rực.
"Nói đi, Ivy."
Thế nhưng Lawrence không hề thúc ép. Ngược lại, anh kiên nhẫn đến lạ lùng, như một con sói vương giả, giỏi nhất trong việc chậm rãi dày vò con mồi.
Hơi rượu khiến đầu ngón tay anh nóng bỏng như sắt nung, từng chút từng chút để lại dấu ấn trên làn da mềm mại của cô. Thẩm Úc Đường bị đẩy đến tận cùng, nhưng chữ ấy vẫn không thể thoát ra. Bởi với cô, chữ "yêu" quá sức nặng nề. Cô không thể lừa anh, cũng chẳng thể lừa chính mình.
Thế nhưng thân thể lại một lần nữa bị khát vọng xô dạt đến mép vực, để rồi đôi mắt ngấn lệ chỉ có thể câm lặng nhìn Lawrence. Cầu xin được tha thứ, hoặc là... bị anh nuốt trọn.
Anh đọc được ánh nhìn ấy. Thu tay lại, khẽ cười. Khẽ cúi xuống, môi và lưỡi bao lấy vành tai cô, giọng anh trầm như sóng ngầm: "Không nói cũng được... vậy thì hãy ghi nhớ tôi cho thật kỹ."
Từng chữ như một dòng suối ấm, lan tỏa khắp toàn thân cô.
Dù làm bất cứ điều gì, ánh mắt Lawrence vẫn không rời khỏi cô, như muốn khắc ghi từng biểu cảm vì anh mà nảy nở.
Anh quỳ vững trên sofa, từ từ đẩy đôi chân cô ra, nâng lên rồi mở rộng.
Tựa như hình chữ M.
Bóng đêm bên ngoài càng lúc càng sâu. Cửa sổ chưa khép, tiếng sóng vỗ vách đá dưới vách núi cuồn cuộn dội vào, bọt trắng tung tóe, mang theo hương vị của muối mặn ùa vào phòng.
Khi cơn sóng dâng cao, Thẩm Úc Đường ngửa người cong lưng, tựa như cây cầu vắt ngang sofa. Trong khoảnh khắc ấy, cô bắt gặp trên ô cửa kính phản chiếu một mảnh bóng hình mờ ảo, ái muội vô cùng.
Lawrence cúi đầu, chuyên chú như đang khám phá một khu rừng hoang. Dù không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng chỉ cần tưởng tượng, chỉ cần nghe những âm thanh thôi cũng khiến cô hoa mắt đến choáng váng.
Ngoài kia là tiếng sóng càng lúc càng lớn, như báo hiệu một cơn bão đang đến gần.
Thân nhiệt của Thẩm Úc Đường tăng vọt, máu nóng dồn lên khiến đầu óc trống rỗng. Cô không muốn chờ thêm, khó nhọc kéo cánh tay Lawrence, mũi chân móc lấy lưng anh.
"Lại đây..." Giọng cô khản đặc, yếu ớt.
Nhận được hiệu lệnh từ vị "tư lệnh tối cao", Lawrence dừng lại, cho cô một khe hở để hít thở. Anh ngẩng đầu, hàng mi dài ướt sũng, đôi môi lóng lánh ánh nước.
Anh dán mắt nhìn cô, thong thả đưa đầu lưỡi l**m qua môi. Động tác ấy gần như khiến cô bùng nổ.
Cả người Thẩm Úc Đường như sắp bốc cháy, vành tai đỏ đến độ chỉ cần chạm vào cũng có thể nhỏ máu.
Lawrence mỉm cười, vòng tay ôm trọn, cúi người bế bổng cô lên khỏi sofa. Anh bế cô đi về phía khung cửa sổ sát đất.
Giọng nói trầm thấp và dịu dàng vỗ về, như đáp lại sự nôn nóng vừa rồi của cô: "Tôi phải chắc chắn em không bị thương... nên không thể vội vàng."
Xây một tòa cao ốc trên mảnh đất nhỏ bé luôn cần mở lối, từng bước chắc chắn.
Đặt cô xuống trước ô cửa sổ, đôi chân Thẩm Úc Đường lập tức mềm nhũn, suýt nữa quỵ xuống va vào kính. May mắn thay, Lawrence đã nhanh tay giữ lấy.
"Đứng vững được không?" Anh hỏi, giọng nói mang theo một nụ cười tinh nghịch.
Cô đặt bàn tay lên tấm kính lạnh lẽo, gật đầu: "Được."
Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng đến nao lòng. Biển khơi dâng trăng, đẹp đến mức khiến mắt cô ươn ướt.
Hơi thở nóng rực không ngừng phủ mờ lớp kính trong veo.
Cả tâm lý lẫn cơ thể đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, Thẩm Úc Đường vẫn khẽ run lên. Chỉ một giây thôi, nhưng đủ để Lawrence mất kiểm soát.
Anh cúi đầu, khẽ cắn lấy làn da mỏng nơi cổ cô, để lại dấu hôn sâu. Giống như mèo mẹ đang trừng phạt chú mèo con bướng bỉnh.
"Em suýt hại chết tôi rồi, Ivy..."
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp mà mê hoặc, khiến toàn thân Thẩm Úc Đường run rẩy.
"Thả lỏng... ngoan nào."
"Go on... take it all down, baby."
Mồ hôi lăn từ cằm anh chạm vào thái dương của cô, trong khi anh kiên nhẫn khẽ khàng trấn an.
Theo từng tiếng dỗ ngọt ấy, cơn bão ngoài biển thật sự ập đến. Mưa quất xuống đất, cuốn trôi rồi xé rách, dồn dập từng đợt nối liền.
Bên ngoài là giông tố, còn bên trong căn phòng, Thẩm Úc Đường như bị xé làm đôi: Một nửa là biển đêm sâu thẳm, một nửa là núi lửa cuồn cuộn nham thạch.
Không hổ là nước Ý, xứ sở sinh ra Ferrari. Chiếc siêu xe ấy có động cơ căng tràn, bứt phá mạnh mẽ, dáng vẻ kiêu hãnh và quyến rũ. Mỗi cú tăng tốc là một bữa tiệc cực hạn, cả thính giác lẫn thị giác đều phải chấn động.
Suốt một đêm dài dằng dặc, Thẩm Úc Đường không nhớ nổi cỗ xe Ý ấy đã lao vút bao nhiêu lần, vượt qua bao nhiêu dặm đường. Mãi không biết mệt mỏi, sức mạnh vô biên.
Cũng phải thôi, chiếc xe mới tinh, lần đầu vào đường cao tốc, sao có thể kìm lòng không phóng hết ga?
Chỉ có tay lái như cô bị cuốn vào, mệt nhoài đến cực điểm. Nếu không phải tự mình vươn tay nắm lấy cần số, chẳng biết chiếc xe ấy sẽ còn phi đến đâu.
Cuối cùng, khi cuộc đua kết thúc, Lawrence dịu dàng bế tay đua nhỏ bé của mình vào phòng tắm.
Trái tim anh chưa bao giờ mềm mại và ấm áp đến thế. Đôi mắt không tài nào rời khỏi cô, từng lần từng lần khắc sâu hình bóng ấy. Như thể chỉ bằng ánh nhìn cháy bỏng này thôi đã đủ để hòa tan tất cả.
Thẩm Úc Đường bị anh nhìn chằm chằm bắt đầu thấy mất tự nhiên.
Cô giơ tay che đi, nhưng Lawrence lại kéo xuống.
"Vì sao lại nhìn em như thế?" Cô khẽ hỏi.
Mặc dù thân hình của cô vốn cân đối, khỏe mạnh, vừa có cơ bắp vừa có sự dẻo dai, nhưng dưới ánh mắt chăm chú kéo dài của người mình yêu, sự tự tin cũng khó tránh khỏi bị lung lay. Cô bắt đầu hoài nghi — liệu phần bụng nhỏ kia có chút mỡ thừa không? Liệu những vết rạn trên đùi có khiến bản thân trở nên bớt xinh đẹp trong mắt anh không?
Thực ra cô vốn không nên nghĩ thế. Phần lớn thời gian cô cũng chẳng bao giờ để ý đến điều này. Nhưng không hiểu sao, sau khi trải qua những giây phút quá đỗi gần gũi, trái tim ấy lại không còn kiên cố như trước.
"Bởi vì em rất đẹp, đẹp đến mức anh chẳng thể rời mắt được." Lawrence nói, ngón tay anh khẽ lướt qua những đường rạn mờ nhạt nơi đùi cô. "Tại sao lại muốn che chúng đi?"
Đầu ngón tay anh nóng ấm, từng chút một men theo những đường vân mà dịu dàng v**t v*.
"Đó là dấu vết của trưởng thành, giống như vân gỗ trên thân cây. Nó là huân chương, là minh chứng cho sức sống." Anh dừng lại, nhếch cánh tay lên, để lộ những vệt hồng nhạt in hằn trên phần bắp tay rắn chắc: "Anh cũng có. Khi cơ bắp phát triển quá nhanh, nó sẽ để lại những dấu vết thế này. Rất tự nhiên thôi."
Anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn dịu nhẹ lên chính những vệt rạn ấy.
"Thả lỏng đi, trước mặt anh, em không cần giấu đi bất kỳ phần 'không hoàn hảo' nào."
"Huống hồ," Anh bật cười, xoa xoa tóc cô, "Đó cũng chỉ là em tự cho rằng chưa hoàn hảo mà thôi."
Nước mắt không kìm nén được mà bất ngờ lăn dài trên má Thẩm Úc Đường, rơi xuống ngực, khiến chính cô cũng giật mình.
Cái gì thế này...?
Sắp đến kỳ à? Hormone làm mình trở nên đa sầu đa cảm?
Sao chỉ vài lời ấm áp thôi lại khiến cô muốn khóc đến vậy?
"Sao lại khóc rồi?" Lawrence vội lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt cô. Mọi ý nghĩ ái muội ban nãy ngay lập tức tan biến sạch sẽ. Trước thứ "vũ khí" này của cô, anh chưa từng có cách nào chống đỡ.
Anh ôm cô vào lòng, đặt cô nằm lại trên giường, bản thân cũng nằm xuống đối diện với cô. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn đứng tỏa ánh sáng vàng dịu nhẹ, bao phủ không gian bằng sự tĩnh lặng và ấm áp. Tiếng sóng biển ngoài kia bị lớp kính dày cách ngăn, để lại nơi căn phòng chỉ còn hơi thở của hai người hòa quyện.
Một cánh tay anh luồn qua cổ cô, tay còn lại ôm trọn tấm lưng mảnh mai, bàn tay áp vào xương sống, nhẹ nhàng vỗ về, như một người mẹ đang dỗ con vào giấc ngủ.
Gương mặt của cô khẽ tựa lên cánh tay anh, mái tóc dài xõa ra, mềm mại trải khắp gối và len lỏi trên cơ thể anh. Lawrence cúi đầu ngắm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm và nóng bỏng như muốn khắc ghi từng chi tiết này vào tận đáy tâm khảm.
Khoảnh khắc anh từng mơ tưởng hàng trăm lần trong những đêm dài giờ đây cuối cùng đã ở ngay trong vòng tay.
Một niềm hạnh phúc ngọt ngào xen lẫn chua xót tràn ngập lồng ngực, khiến cổ họng nghẹn lại. Lawrence vốn chưa từng yếu mềm trước ai, vậy mà giây phút này, anh lại cảm giác như mình sắp khóc.
Nhưng anh không cười nổi.
Không hiểu vì sao, nơi lẽ ra đã được hạnh phúc lấp đầy lại bất chợt nứt ra một khe hở. Trong đầu anh lóe lên một hình ảnh — cô từng nằm cạnh Lục Yến Hồi, cũng đã từng thế này phải không? Cũng ngả đầu trong vòng tay người khác, dùng đầu ngón tay khẽ vẽ đường nét trên gương mặt người khác, rồi nép vào nhịp tim người đó để ngủ say...
Anh biết lẽ ra không nên nghĩ vậy.
Nhưng trái tim vẫn bất giác co thắt.
Trước khi gặp Thẩm Úc Đường, Lawrence chưa từng say mê những khoái lạc thể xác, thậm chí có thể nói là lãnh đạm, vô cảm. Vậy mà chỉ mới vừa rồi, lần đầu tiên trong đời, anh chợt hiểu ra —
Khi cùng người mình yêu hòa quyện, hóa ra lại có thể hạnh phúc đến thế, say mê đến thế.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc niềm hạnh phúc ấy có lẽ người khác cũng từng mang đến cho cô...
Trái tim anh lập tức nhói đau như bị xé rách.
Anh muốn biết rốt cuộc mình có phải là người có thể khiến cô hạnh phúc nhất không.
Ý nghĩ đó khiến Lawrence im lặng hồi lâu.
Thẩm Úc Đường nhận ra sự khác thường, cô ngẩng đầu, trong mắt còn vương chút mệt mỏi: "Anh sao thế?"
Lawrence vội dời mắt, yết hầu lăn nhẹ một vòng. Anh không muốn hỏi quá thẳng thừng, sợ bản thân trở nên nhỏ nhen. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể kìm lại: "Anh vừa rồi... có làm em thấy thoải mái không?"
Lần đầu tiên sau 29 năm, Lawrence nếm trải cảm giác bất an sâu sắc đến vậy.
Thẩm Úc Đường sững người một chút rồi bất giác bật cười. Tiếng cười nhẹ đến mức vai cô khẽ run, ánh mắt cong cong nhìn thẳng vào anh, giống như đang ngắm một cậu bé vừa nộp bài thi mà chưa chắc chắn mình đã làm đúng.
"Anh đang khảo sát... mức độ hài lòng của khách hàng đấy à?"
Lawrence khựng lại, gương mặt thoáng cứng ngắc. Cô càng cười anh càng căng thẳng. Sợ rằng cô chỉ đang cười nhạo, rồi sau đó buông một câu hờ hững: "Cũng được thôi" hoặc "Bình thường."
Anh im lặng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt khẩn trương đến mức như đang chờ phán quyết.
Thẩm Úc Đường thấy vậy thì kìm nén nụ cười, rúc sát lại gần, chóp mũi khẽ chạm vào đường viền cằm anh, giọng nói mềm mại bật ra: "Anh hỏi chuyện đó làm gì?"
Anh không đáp, chỉ trầm ngâm, ánh mắt sâu lắng như mặt biển đêm — bề mặt tĩnh lặng, nhưng sóng ngầm cuộn trào dữ dội.
"Anh muốn nghe lời thật lòng à?" Câu hỏi khẽ vang lên, khiến cánh tay đang làm gối của anh khựng lại.
"Muốn." Anh cố tỏ ra bình tĩnh.
Cô cong môi, mỉm cười: "Thật lòng mà nói, lần đầu... đau lắm."
Đôi mắt Lawrence lập tức tối sầm lại. Người còn nằm đây, nhưng tâm hồn dường như đã rơi đi đâu mất.
"Nhưng không phải lỗi của anh đâu. Dù sao anh cũng là... lần đầu mà, không biết cách điều chỉnh cũng là chuyện bình thường."
Một nhát dao khác đâm thẳng vào tim.
Anh cắn răng, thầm rủa chính mình —
Đúng là tự chuốc khổ, ai bảo phải hỏi câu ấy làm gì.
Giờ thì hay rồi, trái tim như chết hẳn đi vậy.
"Với lại, phần cứng quá 'khủng' thế này thì có muốn kiểm soát cũng khó. Hơn nữa, anh còn —"
Không để Thẩm Úc Đường có cơ hội "bổ đao" thêm, Lawrence đã nhanh tay bịt chặt miệng cô, nhắm nghiền mắt lại: "Đừng nói nữa."
Thẩm Úc Đường cười không ngớt trong lòng bàn tay anh, cảm thấy Lawrence lúc này thật sự quá đáng yêu.
Quả nhiên, sự tự ti chính là "của hồi môn" tốt nhất của đàn ông.
Cô gỡ tay anh ra, từ từ ghé sát tai anh, nhẹ nhàng thì thầm một câu: "Ngài Lawrence, anh là người mang lại niềm vui lớn nhất cho em."
Lawrence sững sờ, như bị một cú sốc nào đó đánh trúng, tim anh thắt lại rồi từ từ giãn ra.
"Em chỉ đang nói về lần đầu tiên thôi. Nhưng khả năng học hỏi của anh rất mạnh mẽ, em chỉ cần gợi ý một chút là anh hiểu ngay. Lát nữa quen rồi thì sẽ không đau nữa."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật." Thẩm Úc Đường vừa nói vừa nắm lấy tay anh, kéo vào trong chăn: "— Đây chính là bằng chứng."
Sự ấm áp bất ngờ khiến Lawrence nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu.
Một tiếng "ực" vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh.
Đó là tiếng anh nuốt nước bọt.
Anh vừa khát vừa đói.
Vị ngọt của chiếc bánh kem nhỏ lại một lần nữa cuộn trào, lấp đầy khoang miệng anh. Anh mở mắt, lật người dậy, nghiến răng, dùng đôi tay hơi siết nhẹ lên chiếc cổ thon dài của "thiên nga trắng" rồi cúi đầu cắn mạnh.
Giữa hơi thở dồn dập, anh khàn giọng thì thầm bên tai cô: "Ivy, I'm gonna f*ck you to death."
*
Vào ngày thứ hai Thẩm Úc Đường biến mất, Lục Yến Hồi cuối cùng cũng tìm được dấu vết của cô.
Kể từ đêm hôm đó sau khi họ lỡ nhau, Thẩm Úc Đường cứ như bốc hơi khỏi thế gian, không hề trả lời bất kỳ tin nhắn nào của hắn.
Cô không trả lời WeChat, điện thoại không liên lạc được, hoàn toàn phong tỏa hắn khỏi cuộc sống của cô.
Ban đầu Lục Yến Hồi nghĩ cô chỉ đang giận dỗi và chọn cách "xử lý lạnh", nhưng đến trưa ngày hôm sau, hắn không thể ngồi yên được nữa.
Hắn lập tức liên lạc với Lâm Thư Di.
Nhưng thái độ của Lâm Thư Di cũng lạnh nhạt không kém: "Anh làm cô ấy buồn đến thế, cô ấy không trả lời anh còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh tìm tôi cũng vô ích thôi. Việc cô ấy đã quyết ai cũng không ngăn được."
Giọng điệu của Lâm Thư Di không hề gay gắt, nhưng mỗi từ lại nặng trịch ngàn cân, đè nén lên tim Lục Yến Hồi.
Thế nhưng cuối cùng, cô vẫn nhân nhượng, nói rằng sẽ giúp hắn thử liên lạc với Thẩm Úc Đường.
Nhưng cả ngày trôi qua, tin nhắn Lâm Thư Di gửi đi cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cô ấy thật sự mất tích rồi.
Cho đến lúc này, Lục Yến Hồi mới thực sự nhận ra có điều gì đó không ổn.
Có lẽ cô không chỉ đơn thuần là giận dỗi, chặn số hay chiến tranh lạnh.
Là mất liên lạc.
Ở Ý, Lục Yến Hồi không thể điều động nguồn lực như ở trong nước, cũng không có mạng lưới quan hệ bản địa rộng lớn như vậy.
Thông tin không đồng nhất, mọi việc đều bị hạn chế.
Hắn bắt đầu sử dụng tất cả các mối quan hệ có thể, để điều tra camera giám sát, tìm kiếm nhân chứng ở Rome, rà soát mọi hướng khả thi sau khi cô rời quán cà phê.
Cho đến khi hắn nhờ người lấy được đoạn camera giám sát trước quán cà phê hôm đó.
Đoạn video chỉ vỏn vẹn một phút rưỡi, nhưng lại giống như một bản án tử hình dành cho hắn.
Hình ảnh có hơi rung, chất lượng cũng không sắc nét, nhưng Lục Yến Hồi vẫn nhận ra cô ngay lập tức.
Cô đứng bên đường, dưới mưa, trông rất thất thần.
Thế nhưng, một chiếc xe sedan màu đen chậm rãi lăn bánh từ bên phải khung hình tiến vào, rồi dừng lại trước mặt cô.
Cửa xe tự động mở.
Ngay sau đó, một người đàn ông tóc vàng cao lớn bước ra khỏi xe, đi nhanh đến trước mặt cô, hai người hình như đã nói gì đó, giây tiếp theo, người đàn ông trực tiếp vòng tay ôm cô vào lòng, rồi đưa cô lên xe.
Hắn điên cuồng tua đi tua lại đoạn video, như một kẻ mất trí, dán chặt mắt vào từng khung hình mờ ảo, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào.
Thực ra trước khi có được đoạn camera giám sát, Lục Yến Hồi đã lờ mờ đoán được đó là ai.
— Ngoại trừ anh, không ai có thể xóa sạch hoàn toàn dấu vết của một người.
"Nhất thiết phải làm đến mức này sao, Bùi Hành?"
Lục Yến Hồi liên tục tắt màn hình, đứng dậy, cầm điện thoại bước ra ngoài.
Vì anh đã làm mọi việc tuyệt tình đến thế, vậy thì hắn cũng không cần phải bận tâm điều gì nữa.