Em có muốn chơi anh không, chủ nhân?
*
Cuối tháng Mười Hai, mùa Giáng Sinh cận kề.
Khắp các con phố lớn nhỏ của Florence được giăng mắc bởi những dải đèn lấp lánh vàng rực. Những ô cửa kính như vừa được phù phép, thiết bị tạo tuyết từ từ thả những bông tuyết nhẹ nhàng, còn vô số đồ trang trí Giáng Sinh thì bày biện đủ cả.
Cây thông Noel khổng lồ sừng sững giữa quảng trường, điểm xuyết một chiếc nơ nhung to tướng ở trung tâm.
Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố chìm trong ánh sáng vàng, cùng màu đỏ và xanh lá đan xen. Ngay cả không khí cũng thoang thoảng mùi rượu vang nóng và bánh gừng.
Với Thẩm Úc Đường, mùa đông là mùa lãng mạn nhất. Cô có thể cuộn mình trên chiếc sofa ấm áp cùng người yêu, tay ôm cốc chocolate nóng, vừa xem bộ phim kinh điển 'Love Actually'.
Chỉ có điều, hai ngày nay, Thẩm Úc Đường lại đang cãi nhau với Lawrence. Hay nói đúng hơn, đây chỉ là sự bất mãn từ một phía của cô mà thôi.
Ngòi nổ của cuộc xung đột là việc Lawrence đột ngột nói sẽ đưa cô về Rome đón Giáng Sinh, vì cha anh, Matthew, cũng sẽ bay từ Luxembourg về để cùng ăn mừng.
Thẩm Úc Đường hoàn toàn chưa sẵn sàng để đối diện với Bùi Cạnh Nghi trong thân phận mới, đừng nói đến cha của Lawrence. Sự do dự của cô chỉ là một sự trốn tránh bản năng nào đó. Cô biết, một khi đã bước qua ranh giới này, mối quan hệ của họ sẽ không còn là chuyện của riêng hai người nữa.
Nhưng Lawrence lại không nghĩ vậy.
Anh cho rằng Thẩm Úc Đường không muốn công khai thân phận của anh với người khác, vì cô chưa từng đề cập bất cứ điều gì liên quan đến anh trên mạng xã hội.
Ngoại trừ Lâm Thư Di ra, gần như không ai biết về mối quan hệ của họ.
Thế là người thừa kế danh giá của Tập đoàn De Ville, con trai độc nhất của Công tước Matthew, lại phải hạ mình quanh quẩn bên cô. Suốt cả ngày anh cứ như một oan phu vừa ấm ức lại vừa cứng miệng, cứ bám riết đòi cô một lời hứa.
Trong mối quan hệ này, Lawrence đã trao cho Thẩm Úc Đường đủ sự an toàn. Do đó, bây giờ, người cảm thấy bất an lại chính là anh.
*
Gần đây Lawrence có một nỗi phiền lòng mới.
Tháng này Thẩm Úc Đường gần như dồn hết tâm huyết vào bài luận văn và triển lãm tốt nghiệp. Mỗi ngày cô cứ chạy đi chạy lại giữa phòng studio, trường học và phòng trưng bày. Anh xót vì cô quá mệt, cũng biết rằng khi đối diện với đam mê, Thẩm Úc Đường luôn có một nguồn nhiệt huyết dường như không bao giờ cạn.
Thế nên, Lawrence đã cố gắng hết sức để phối hợp với cô.
Mỗi tuần, anh dành bốn, năm ngày ở Florence. Các cuộc họp ban đầu ở Rome đều được chuyển sang trực tuyến. Anh hạn chế về Rome, hạn chế công tác hết mức có thể.
Thế nhưng, cuộc sống của Thẩm Úc Đường gần như bị việc học và công việc lấp đầy. Thời gian họ ở bên nhau ngày càng ít đi, đến mức ăn một bữa cơm cùng nhau cũng trở nên xa xỉ.
Lawrence bắt đầu hoài nghi và lo được lo mất.
Anh càng ngày càng cảm thấy, từ khi có được anh, Thẩm Úc Đường không còn toàn tâm toàn ý như lúc mới yêu nữa. Anh thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải cô đã mất đi cảm giác tò mò và mới mẻ với mình rồi không.
Mới hai ngày trước thôi, anh còn bắt gặp cô đang xem video về những anh chàng cơ bắp c** tr*n khác, còn cười tươi rói mãn nguyện nữa chứ.
Và thế là, vào buổi tối hôm ấy, Lawrence đã làm một việc kinh thiên động địa.
Bảy giờ tối, Thẩm Úc Đường đi làm ở phòng trưng bày về. Vừa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi cà chua, dầu ô liu và thảo mộc đậm đà thơm lừng từ nhà bếp bay ra.
Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn thay giày và bước vào. Cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong bếp thắt chiếc tạp dề xanh đậm, tay cầm điện thoại, vừa xem vừa chăm chú xào nấu nguyên liệu trong chảo.
Ống tay áo sơ mi được xắn lên đến cùi chỏ, cổ áo hơi mở. Gương mặt đẹp trai ấy giờ được bao phủ trong ánh đèn vàng ấm áp, trông cực kỳ dịu dàng, và cực kỳ... đảm đang.
Đúng là một ông chồng nội trợ đẹp trai.
Trên điện thoại anh đang phát một video dạy nấu ăn tiếng Trung, không biết anh tìm ở đâu ra.
"...Chờ cho hành tây dậy mùi thơm, đổ cà chua đã thái hạt lựu vào xào đều. Bước tiếp theo đây rất quan trọng..."
Thẩm Úc Đường đặt túi xách xuống, đứng ở cửa bếp, gương mặt không giấu được vẻ không tin nổi, "Anh đang nấu ăn đó hả?!"
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lawrence vào bếp.
Lawrence bận rộn đến mức phải tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cô, "Ừm."
Vẻ mặt anh thản nhiên, như thể đây là việc anh vẫn thường làm,
"Em ra ngoài ngồi nghỉ, đợi anh chút nhé."
*
Cả hai cùng uống chút rượu vang vào buổi tối. Ăn xong, Lawrence tự giác thu dọn bát đĩa rồi cho vào máy rửa chén.
Hơi ấm vẫn còn vương vấn. Chai rượu vang đặt trên bàn phòng khách, dưới đáy ly còn đọng lại vài giọt, không khí vẫn còn thoang thoảng hương trái cây và hơi men.
Thẩm Úc Đường nằm dài trên sofa một lúc.
Tục ngữ nói, no ấm thì sinh d*m d*c. Thế nhưng, "d*m d*c" của cô lại tự giác chui đầu vào những tài liệu và email chưa hoàn thành.
Còn Lawrence bị cô vô tình bỏ mặc ở bên cạnh.
Tuy nhiên, Lawrence rõ ràng không cam tâm làm một phông nền tĩnh lặng. Lát sau, anh cầm đĩa trái cây đã cắt sẵn đến gần, "Ăn thêm miếng nữa không?"
Mấy phút sau anh lại ôm điện thoại, chỉ vào một ứng dụng học tiếng Trung, mặt mày nghiêm túc hỏi cô: "Ivy, từ 'fuyǎn' (qua loa, đối phó) này nghĩa là gì? Có phải là lờ đi, lạnh nhạt không?"
Thẩm Úc Đường bật cười vì hành động của anh, đưa tay véo cằm anh, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, dịu giọng dỗ dành: "Lát nữa em sẽ ở với anh, được không?"
Lawrence nói bằng giọng điệu điềm tĩnh: "Xin lỗi, có phải anh làm phiền em không?" — nhưng hoàn toàn chẳng có chút ý hối lỗi nào.
Thế nhưng, ít nhất thì đã có động tĩnh.
Cho đến khi Thẩm Úc Đường gửi xong bức email cuối cùng, cô xoa thái dương, ngẩng đầu lên nhìn —
Phòng khách không còn ai. Nhà bếp cũng không.
Cô chau mày, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Cánh cửa khép hờ, một mùi hương thoang thoảng thoát ra. Cô đẩy cửa bước vào, và ngay lập tức, hai mắt cô mở lớn vì kinh ngạc.
Toàn bộ mặt sàn phòng ngủ phủ đầy cánh hoa hồng.
Từ mép giường lan xuống sàn, kéo dài đến bệ cửa sổ, đến chân đèn. Mỗi đóa hoa đều rực rỡ và nồng nàn.
Ánh đèn tím mờ ảo được điều chỉnh xuống mức thấp nhất. Ánh sáng như đang luân chuyển, nhuộm bức tường thành những vệt nước màu tím nhạt tuyệt đẹp.
Thẩm Úc Đường đứng ở cửa có chút thẫn thờ.
...Anh đang chơi trò gì thế này.
Ngay sau đó, gáy cô bỗng nóng bừng.
Cơ thể ấm áp từ phía sau áp sát vào cô, vòng tay ôm lấy cô.
"Em xong việc rồi." Cằm Lawrence tựa vào hõm vai cô, anh khẽ mở lời thì thầm bên tai, giọng nói trầm khàn, đầy vẻ mê hoặc: "Em có muốn chơi anh không?"
Thẩm Úc Đường còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng động nhẹ, tiếng kim loại va chạm giòn tan.
Giây tiếp theo, có một vật gì đó lạnh lẽo được đặt vào lòng bàn tay cô.
Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là một chiếc dây xích.
Màu vàng, mảnh dài, khá nặng.
Và đầu còn lại làm bằng da màu đen, đang khóa chặt trên cổ Lawrence.
Thẩm Úc Đường đột ngột xoay người lại.
Lawrence đứng ngay sau cô, anh mặc chiếc áo sơ mi đen và áo vest bó sát người. Cơ ngực bị bó lại lộ rõ độ săn chắc, những chiếc cúc nhỏ phải chịu áp lực cực lớn. Bắp tay anh quấn vòng đai, làm nổi bật đường nét cơ bắp rõ rệt, trông anh như một mãnh thú, có thể lao tới cắn cổ cô bất cứ lúc nào.
Trớ trêu thay, chính sợi dây kim loại kia lại đang nằm an tĩnh treo trên phần cổ họng mong manh nhất của anh.
Cứ mỗi lần yết hầu anh nuốt khan, sợi dây lại động đậy phát ra tiếng leng keng giòn giã.
Ánh mắt Thẩm Úc Đường trượt từ chiếc xích, qua xương quai xanh, lướt qua lồng ngực vạm vỡ của Lawrence, rồi quay trở lại đôi mắt đang sáng lên một cách kỳ lạ của anh.
"Anh đang—"
"Em có muốn chơi không?" Anh nâng tay, nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay cô, giọng nói trầm khàn cất lên, "Em muốn dắt anh đi đâu cũng được."
Lawrence quỳ xuống, bắp đùi săn chắc khiến chiếc quần tây như sắp rách tung. Anh nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ. Rồi anh ngẩng đầu nhìn cô, ung dung mỉm cười, như thể cố tình giăng bẫy chờ cô tự nguyện nhảy vào.
Rõ ràng anh đang quỳ dưới chân cô, nhưng sự áp đảo toát ra từ anh lại khiến cô cảm thấy như chính mình mới là người bị xích.
"Muốn dắt anh đi không, chủ nhân?"
Nghe Lawrence gọi mình bằng danh xưng ấy, vành tai Thẩm Úc Đường không kiềm được mà nóng ran.
Anh chơi lớn đến vậy sao?
Cô vô thức nuốt nước bọt, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Nhưng Lawrence đã nhận ra. Anh luôn giỏi nắm bắt mọi phản ứng tinh tế của cô trong những khoảnh khắc như thế này — nhịp thở của cô trở nên nhanh hơn, thân nhiệt cũng tăng lên rõ rệt.
Lawrence nhếch mép cười.
Ivy của anh là một cô gái tò mò, nên anh cần phải dụng tâm một chút mới có thể kéo sự chú ý của cô về phía mình.
Ánh mắt Thẩm Úc Đường dừng lại trên chiếc xích.
Tuy cô không phải là người theo phong cách SM, nhưng cảm giác có thể kiểm soát Lawrence thực sự khiến người ta hưng phấn đến phát nghiện.
Anh quỳ trên thảm, trọng lượng chiếc xích lơ lửng giữa các ngón tay cô, còn cần cổ góc cạnh của anh đang bị trói buộc.
Thẩm Úc Đường thử lùi lại vài bước, căng sợi xích và kéo nhẹ, tiếng loảng xoảng vang lên.
Lawrence lập tức bị kéo theo, cơ thể nghiêng về phía trước. Đôi mắt anh ngước lên, đầy thú vị nhìn cô, chờ đợi xem cô sẽ tiến tới bước nào.
Thẩm Úc Đường từ từ ngồi xuống bên mép giường rồi gác một chân lên.
Cô nhẹ nhàng, chậm rãi vẽ vòng quanh chiếc áo vest bị cơ ngực anh làm căng cứng.
Cô không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nới lỏng rồi siết chặt sợi dây kiểm soát trong tay.
Cô đang thử nghiệm, như thể đang thuần hóa một con thú.
Cô mỉm cười nhìn chằm chằm vào anh, rồi đột nhiên trở nên tinh quái, nhấn gót chân lên người anh, lúc nhẹ lúc nặng.
Hô hấp của Lawrence đột ngột khựng lại, cổ họng khô rát đến mức đau đớn, cần phải có thứ gì đó để giải tỏa cơn khát.
Lòng bàn tay anh vô thức siết chặt, sự kiềm chế và nhẫn nhịn đạt đến cực điểm.
Nhưng biểu cảm của anh vẫn vô cùng ung dung, thậm chí còn mang sự thách thức đầy tự tin. Ánh mắt anh đầy tính xâm chiếm, nhìn chằm chằm Thẩm Úc Đường từ dưới lên.
Cứ như đang tính toán xem lát nữa nuốt chửng chú cừu non này từ chỗ nào sẽ ngon miệng hơn.
Thẩm Úc Đường càng chơi càng thấy chột dạ.
Ánh mắt Lawrence bắt đầu trở nên không đúng mực.
Sự nuông chiều và trêu chọc ban đầu đã sớm biến mất, thay vào đó là ngọn lửa nóng bỏng không đáy. Nguy hiểm, khát khao, như thể mọi hành động của cô đã sớm nằm trong quỹ đạo anh đã định sẵn.
Cô đã sớm nên nghĩ tới, Lawrence đời nào lại tốt bụng để cô thật sự chơi đùa anh. E rằng, người cuối cùng bị chơi lại chính là cô.
Quả nhiên, thứ đang quỳ bên chân cô chợt động đậy. Giây tiếp theo, con sói nằm phục trên thảm đã lấy đà và lao thẳng lên giường.
Thẩm Úc Đường bất ngờ bị đè xuống tấm đệm mềm mại, cơ thể ngửa ra. Mắt cá chân của cô bị anh nắm chặt, thuận thế kéo xuống.
Vừa vặn đưa đến vị trí đôi môi anh.
Con sói không chút chần chừ mà gạt bỏ lớp sương mù mỏng manh, ngấu nghiến thưởng thức bữa ăn của mình. Những quả mơ trên bàn bị nghiền nát, nước ép tràn ra, tan chảy từng chút một, giải tỏa cơn khát khô khốc nơi cổ họng.
Ánh đèn màu tím trong phòng ngủ là đèn điều khiển bằng giọng nói, dần dần chuyển từ màu tím nhạt yếu ớt sang màu tím đậm đặc quánh.
Ánh đèn không ngừng thay đổi.
Thẩm Úc Đường khẽ rên, bàn tay ban đầu định đẩy anh ra lại vô thức túm chặt lấy mái tóc bồng bềnh của anh.
Cô chủ động đáp lại.
Nhưng sau đó, nghe thấy Lawrence cúi đầu, chăm chú "ăn trái cây", âm thanh ấy thật sự quá phạm quy và chết người. Cô không nhịn được mà run rẩy vài cái, khó chịu muốn rút lui về sau.
Muốn cho nơi sâu kín kia thoát khỏi số phận bị trêu ghẹo liên tục.
Nhưng đã không còn đường lui.
Cho đến khi Lawrence cảm thấy thỏa mãn, anh mới chủ động buông tha cho cô.
Anh ngẩng đầu lên, từ từ cúi xuống, trong mắt vẫn đầy ắp d*c v*ng bị kìm nén và sự tham lam không biết thỏa mãn.
"Vừa rồi chủ nhân có hài lòng không?"
Anh khàn giọng hỏi cô.
Vừa hỏi vừa hôn cô.
"Anh nói xem?" Thẩm Úc Đường ngại ngùng ôm lấy mặt, không dám nhìn dáng vẻ Lawrence lúc này.
Hình như vừa rồi anh đã uống không ít.
Đến khi trấn tĩnh lại từ cơn mất kiểm soát, cô mới phát hiện chiếc xích trong tay mình từ lúc nào đã bị Lawrence âm thầm quấn lên cổ tay anh rồi khóa chặt.
Nó đã trở thành gông cùm để trói buộc chính cô.
Anh mới là con sói ranh mãnh mang theo xiềng xích, dẫn dắt trái tim cô, từng bước ép cô phải khuất phục ngay từ đầu.
Nhưng xét trên một khía cạnh nào đó, họ đã bị trói chặt vào nhau. Vì chỉ cần cô kéo cổ tay, chiếc vòng trên cổ anh cũng sẽ siết lại.
Lawrence cảm nhận được cô đã sẵn sàng. Anh tựa cằm vào hõm vai cô, vùi vào trong, trầm giọng hỏi: "Ivy, cùng anh về Rome đón Giáng Sinh nhé, được không?"
Anh luôn thích dụ dỗ cô trong những khoảnh khắc như thế này, bằng mọi góc độ xảo quyệt, như một con mãnh thú ranh ma, giỏi thăm dò, và càng giỏi ép người ta khuất phục.
Anh biết Thẩm Úc Đường thường không thể từ chối anh.
Nhưng lần này, cô có vẻ kiên trì lâu hơn, im lặng một lúc không lên tiếng.
Thế là anh quyết định làm lơ cô trước rồi đứng yên.
Thẩm Úc Đường lúc này mới nhíu mày mở mắt, cô vặn người về sau. Lawrence cũng rút lui, dứt khoát hoàn toàn rời xa cô.
Khoảnh khắc trống rỗng ấy khiến cô suýt bật khóc.
"Nhưng có cả cha anh nữa... Em, em hơi sợ."
Lawrence ôm cô từ phía sau, lòng bàn tay từ từ xoa nhẹ trên bụng dưới cô. "Sao em lại sợ?" Anh ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp và dịu dàng, "Ông ấy là một ông lão hiền lành và lịch thiệp."
"Tin anh đi, Ivy." Anh hôn nhẹ vào cổ cô, "Ông ấy sẽ thích em thôi."
Thẩm Úc Đường không nói gì.
Chính cô cũng không rõ ràng cảm xúc ấy là gì, không phải nỗi sợ dành cho riêng Matthew, mà là một cảm giác rụt rè khi phải đối diện với khoảng cách giai cấp quá lớn.
Cô đã luôn cố gắng sống, cố gắng vươn cao hơn, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cha anh là một quý tộc thực thụ, mang tước vị trên người, cô lại không tự chủ mà chùn bước.
Đó không phải vấn đề tính cách, mà là vì cô chưa đủ tự tin — chưa đủ chắc chắn rằng bản thân đã "xứng đáng".
Lawrence vừa kiên nhẫn vuốt tóc cô, vừa dịu dàng thì thầm:
"Anh yêu em, Ivy."
"Em là người duy nhất anh muốn đi cùng suốt quãng đời còn lại. Cũng là người duy nhất anh nguyện cúi đầu trước."
"Em mới là nữ hoàng trong thế giới của anh."
"Còn anh chỉ là một người lính nguyện quỳ dưới chân em."
Giọng anh trầm thấp, động tác dịu dàng, mỗi lời nói như từng đợt sóng nhẹ dỗ dành: "Vì vậy, đừng sợ cái gọi là khoảng cách giữa chúng ta nữa, được không?"
"Tri thức của em, sự thông minh, kiên cường, lòng nhiệt thành, cách em nhìn thế giới, vẻ đẹp và sự lương thiện của em, tất cả đều là kho báu độc nhất mà chỉ em mới có."
"Nếu phải nói ai nên tự ti, thì có lẽ là anh mới đúng."
Nghe đến đó, sống mũi Thẩm Úc Đường cay xè, trái tim cô như được anh lấp đầy.
Đúng vậy... vẫn là anh.
Anh luôn như thế, luôn nhìn thấu mọi cảm xúc nhỏ bé mà cô không thể nói ra, chưa bao giờ cho rằng sự yếu đuối của cô là làm quá, chưa từng xem sự nhạy cảm của cô là gánh nặng.
Mọi ngóc ngách bất an trong cô, trong mắt anh, đều là những phần chân thật nhất của con người cô. Anh yêu cô, không phải vì cô luôn mạnh mẽ và hoàn hảo, mà vì dù trong lúc do dự, yếu lòng hay trăn trở, cô vẫn chọn đứng bên anh.
Anh từng chút một, len lỏi chiếm trọn tâm hồn cô, để rồi khi cô thật sự bị anh nhìn thấu, lại được anh ôm trọn không chút do dự.
Đến khoảnh khắc sâu nhất ấy, nước mắt Thẩm Úc Đường khẽ trào ra. Cô run rẩy khẽ gật đầu, giọng nói trở nên nghẹn ngào: "Được... em đồng ý về cùng anh."