Đêm nay mới gọi là trừng phạt
*
Xuân tới đông qua, vào tháng Ba, Thẩm Úc Đường cuối cùng cũng tốt nghiệp.
Ban đầu cô còn lên kế hoạch cho một chuyến du lịch vòng quanh thế giới hoành tráng để kỷ niệm tốt nghiệp, cơ bản đã chuẩn bị xong xuôi chiến lược, tiếc là kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa.
Bởi vì có người không thể đợi lâu hơn nữa.
Lawrence mỗi ngày như đang đếm ngược, mòn mỏi nhìn tốc độ lật trang lịch, mong Thẩm Úc Đường nhanh tốt nghiệp để lập tức đưa cô vào lễ đường.
Thế là, bản phác thảo cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới hoành tráng bị vô tình tạm dừng, hôn lễ của họ được định vào cuối tháng Năm, khi nhiệt độ ấm dần lên và ánh nắng dịu dàng nhất.
Nói đến đây, hôn lễ này gần như là cuộc chiến của một mình Lawrence.
Nhà người ta tổ chức hôn lễ, đa phần là con gái bận tối mắt tối mũi. Nhà họ thì ngược lại — con trai cả ngày đầu tắt mặt tối, con gái thì khoanh tay rủ áo.
Sau khi Thẩm Úc Đường tốt nghiệp, cô chuyển từ Florence đến Rome rồi lập tức dốc sức vào công việc thành lập viện bảo tàng nghệ thuật.
Mỗi ngày không phải giám sát hiện trường, gặp khách hàng, thì là ký kết văn kiện, ngay cả chọn nhẫn cưới cũng là Lawrence sàng lọc trước mười mấy bản thiết kế, làm thành tài liệu gửi cho cô, cô chỉ cần đưa ra quyết định cuối cùng.
Quá trình chuẩn bị hôn lễ tuy phức tạp rườm rà, nhưng bản thân Lawrence lại thích thú, như cuối cùng cũng tìm thấy dự án có thể toàn tâm toàn ý đầu tư.
Anh thậm chí còn rõ hơn chính bản thân Thẩm Úc Đường cô thích màu gì, hoa gì, bánh kem hương vị gì.
Thẩm Úc Đường vô cùng hài lòng với sự sắp xếp không tốn tâm sức này.
Suy cho cùng, cô không cần hao tâm tổn sức suy nghĩ các vấn đề lớn nhỏ của hôn lễ, mỗi ngày ngoài công việc, chỉ là về nhà khen ngợi Lawrence, cung cấp cho anh đủ giá trị tinh thần, nhân tiện giúp Bạch Chi Ân xin visa.
Trước hôn lễ, bà sẽ đặc biệt bay đến Rome ở cùng Thẩm Úc Đường một thời gian. Trong thời gian này, mỗi ngày Thẩm Úc Đường còn có một nhiệm vụ quan trọng, chính là nhắc Lawrence ăn cơm đúng giờ.
Bằng không anh thật sự có thể vì chọn màu sắc hoa trang trí trong lễ cưới mà quên mất bản thân cũng biết đói.
Sáng cuối tuần hôm đó, Thẩm Úc Đường mãi mới được một ngày để nghỉ ngơi, đang định ngủ nướng thêm, vậy mà chưa kịp ngủ tới giờ tự nhiên tỉnh giấc đã bị Lawrence kéo ra khỏi giấc mơ.
Anh như một chú chó vàng lớn, nửa người đè lên người cô, dùng mái tóc bồng bềnh cọ cọ vào cổ cô.
"Đến giờ dậy rồi."
Thẩm Úc Đường sợ nhất là bị cù, bị Lawrence thúc thúc như vậy, rất nhanh đã buồn cười đến mức tỉnh giấc.
"Bùi Hành!" Cô mở mắt, nhịn cười đẩy anh, "Anh là chó hả?"
"Không phải." Giọng Lawrence trầm trầm, mang theo tiếng cười, "Anh là vị hôn phu của em."
Đương nhiên không phải không có cách khác để đánh thức cô. Chỉ là cách đó tốn thời gian tốn sức lực, hành hạ cô hai ba tiếng rồi đi thử váy cưới, e rằng cô sẽ mềm nhũn chân đến mức không bước nổi.
Vì vậy Lawrence đã kìm chế được, bởi vì hôm nay cô sẽ rất mệt, anh thương cô.
Họ đến một xưởng thiết kế váy cưới nổi tiếng ở Ý.
Bên ngoài trông khiêm tốn đến mức đi ngang qua cũng không thèm liếc mắt nhìn, nhưng bước vào trong lại là một bầu trời khác. Những chiếc váy cưới ở đây đều là hàng đặt, không bán ra ngoài, cũng là thương hiệu được lựa chọn cho nhiều đám cưới hoàng gia châu Âu.
Trong phòng VIP có hơn mười chiếc váy cưới màu trắng tinh được treo chỉnh tề, nhưng mỗi chiếc đều có chất liệu và ánh sáng khác nhau.
Vải mỏng nhẹ, satin, thêu hạt tỉ mỉ, từng chiếc một đều lấp lánh dưới ánh đèn.
Giám đốc thiết kế tươi cười đón lên,
"Bà De Ville, bên này đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu thử váy bất cứ lúc nào."
Lần đầu tiên nghe thấy người khác gọi mình như vậy, Thẩm Úc Đường vẫn chưa kịp thích ứng, cô gật đầu, "Vâng, cảm ơn."
Lawrence đi phía sau Thẩm Úc Đường, tận mắt chứng kiến vành tai cô dần phủ lên một tầng màu hồng, anh mỉm cười, "Có vẻ như vẫn chưa quen người khác gọi em như vậy?"
Thẩm Úc Đường quay đầu liếc nhìn anh, chỉ chỉ chiếc sofa bên cạnh, "Anh qua đó ngồi yên cho em nhờ."
Lawrence cười lắc đầu, "Vậy là đã bắt đầu ra lệnh cho chồng mình rồi sao, bà xã thân yêu của anh."
Thẩm Úc Đường không thèm để ý đến anh, đi theo giám đốc thiết kế về phía trước.
Vị trí gần cửa sổ đã chuẩn bị sẵn cà phê, hồng trà và đồ ngọt, Lawrence cởi cúc áo khoác ngoài vest, chân dài gác tùy ý qua, ngồi xuống, ánh mắt đuổi theo Thẩm Úc Đường hướng đến khu vực thử váy.
"Nghe nói hôn lễ chính được tổ chức tại lâu đài, vậy tôi đề xuất ba bộ này."
Nói rồi, giám đốc thiết kế dẫn Thẩm Úc Đường đến một bệ trưng bày, trên đó đã treo sẵn những chiếc váy cưới được chuẩn bị trước.
Bộ nào trông cũng cực kỳ lộng lẫy và tinh xảo, chỉ riêng phần đuôi váy đã dài đến mức cần sáu bé gái phù dâu mới có thể nâng lên nổi, chưa nói đến những viên kim cương lấp lánh trước ngực và họa tiết ren được thủ công tỉ mỉ.
Vô cùng xa hoa.
Thẩm Úc Đường tưởng tượng cảnh tượng ngày cưới bước trên thảm đỏ, sau đó lắc đầu quả quyết.
"Nặng quá nhỉ?" Cô hỏi.
"Vâng, rất nặng." Giám đốc gật đầu mỉm cười, "Nhưng hiệu ứng sẽ rất ấn tượng."
Thẩm Úc Đường chuyển hướng nhìn sang khu vực khác.
Suy cho cùng, thời gian hôn lễ rất dài, nếu mặc chiếc váy cưới nặng hơn chục cân đứng nửa ngày, cô nghiêm túc nghi ngờ bản thân có thể chưa kịp đi đến nơi đã mệt lả đến mức bị khiêng về phòng.
Cuối cùng cô cũng chọn được hai bộ.
Một bộ là váy cưới satin trắng ngọc trai ôm sát eo, đuôi dài, khoét lưng lớn, kiểu dáng đơn giản nhưng sang trọng, đường cong từ ngực đến eo hoàn hảo.
Bộ còn lại mộng mơ hơn, thiết kế đuôi cá dài, có thể tôn lên rõ nét đường cong cơ thể. Váy xòe ra từ dưới đầu gối, nhẹ nhàng bay lượn.
Lawrence tuy ngồi trên sofa, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào Thẩm Úc Đường, nhìn chằm chằm cô. Mấy phút cô cúi đầu lựa chọn váy cưới, khóe miệng anh chưa từng hạ xuống. Dường như bất kỳ một cái nhíu mày hay mím môi nhỏ nhặt nào của cô đều có thể bị anh thu thập như bảo bối.
Cô thật sự là người phụ nữ đáng yêu nhất anh từng gặp, mọi biểu cảm đều như có ma lực, có thể khóa chặt sự chú ý của anh.
Hoàn toàn không thể rời mắt.
Thật sự nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Mãi đến khi Thẩm Úc Đường quay người, vẫy vẫy ngón tay với Lawrence, "Anh lại đây một chút." Anh mới tỉnh táo, như một hiệp sĩ được lệnh, không vội không vàng đứng dậy từ sofa, cài cúc áo vest, bước những bước dài về phía cô.
"Có chuyện gì vậy?" Anh dịu giọng hỏi cô.
Lawrence lúc này hoàn toàn không phải là hình tượng người xuất hiện trong ống kính tin tức. Trong ống kính, anh luôn lạnh lùng kiêu ngạo và xa cách, nhìn ai cũng như đứng ngoài quan sát. Nhưng bây giờ, trong mắt anh chỉ có một người, người trước mắt, vị hôn thê của anh.
Anh hơi khom người, áp sát Thẩm Úc Đường.
Cúi đầu vâng lời, tuân lệnh răm rắp.
Giám đốc thiết kế đứng bên cạnh nhìn không kìm được lòng cảm thán, quả nhiên, người chung tình thật sự chỉ xuất hiện trong những gia đình giàu có, mà còn là kiểu bị nắm thóp.
Thẩm Úc Đường chỉ chỉ hai bộ váy cưới đã chọn, ánh mắt lấp lánh nhìn Lawrence, "Em muốn thử hai bộ này."
Lawrence: "Không vấn đề. Nếu ở đây không có bộ nào vừa ý, còn có chỗ khác, em cứ chọn đến khi vừa ý."
"Vậy anh đợi em ở ngoài nhé."
Giám đốc thiết kế quay đầu ra hiệu cho trợ lý chuẩn bị phòng thử đồ.
Bên trong phòng thử đồ rất rộng rãi, Thẩm Úc Đường đứng trên bệ trưng bày hình tròn ở trung tâm, tấm thảm nhung dưới chân mềm mại đến mức có thể lún xuống.
Hai trợ lý thành thục giúp cô mặc váy cưới, chỉnh sửa váy rồi cài cúc ngầm.
May mà Lawrence trước khi đến đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sớm dặn cô dán miếng dán ngực, bằng không cô đã phải cởi áo ngực trước mặt hai chị trợ lý, tr*n tr**ng đứng đó. Chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến người ta bối rối đến mức co rúm ngón chân.
Bộ váy cưới đầu tiên phải chỉnh sửa hơn mười phút.
Trợ lý giúp cô vén váy dài, trải ra xung quanh, lại chỉnh sửa lại mạng che mặt cho cô, "Đã sẵn sàng chưa?"
Cô ấy cười hỏi, sau đó kéo tấm rèm nặng của phòng thử đồ.
Thẩm Úc Đường không ngờ Lawrence lại luôn đứng ở ngoài, không ngồi trong sofa của phòng VIP mà đứng thẳng trước cửa để ngóng chờ.
Đây là first look theo đúng nghĩa đen, cũng là lần đầu tiên Lawrence nhìn thấy Thẩm Úc Đường mặc váy cưới.
Rèm kéo ra, ánh đèn dịu dàng tỏa xuống từ trần nhà, Thẩm Úc Đường đứng trên bệ tròn,tà váy satin trắng muốt chảy dọc theo thân hình, đường cong eo và vai cổ như được chạm khắc, ưu mỹ rõ ràng. Cô như một con búp bê tinh xảo, tỏa sáng lấp lánh, ngay cả không khí xung quanh cô cũng như được phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo.
Đó là ánh sáng trong mắt Lawrence.
Hơi thở của anh đột nhiên ngưng đọng, bị đóng đinh tại đó, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích.
Trái tim bị đánh trúng mạnh mẽ, âm thanh bên tai hoàn toàn biến mất, như bị đưa vào một không gian khác chỉ có hai người họ.
Và nữ thần của anh đang ở ngay trước mắt anh.
Thẩm Úc Đường thấy Lawrence mãi không nói, không nhịn được cười giơ tay chọc chọc vào cánh tay anh, "Sao anh không nói gì? Đẹp không?"
Lawrence cúi mắt, nắm tay áp lên khóe môi, như đang cố gắng ổn định nhịp tim cuồng loạn.
Im lặng hồi lâu, anh mới khàn giọng lên tiếng, "Anh sắp không thở nổi rồi."
Câu nói này khiến giám đốc và mấy trợ lý bên cạnh bật cười, không ai ngờ, bên ngoài lạnh lùng vô tình như ngài Lawrence, trước mặt vợ mình lại là bộ dạng này.
Quả nhiên là tình cảm bất ngờ.
...
Cuối cùng Thẩm Úc Đường vẫn chọn bộ đầu tiên, váy cưới đuôi dài, satin ôm eo.
Sau khi đo đạc kích thước chi tiết hơn, giám đốc thiết kế và cô xác nhận thời gian thử đồ tiếp theo. Váy cưới còn phải trải qua điều chỉnh lần hai, đợi đến khi từng chỗ một hoàn toàn vừa vặn với thân hình mới thật sự có thể bàn giao.
Trong thời gian chuẩn bị hôn lễ, Lawrence đồng thời còn làm một việc khác — bày trí phòng tân hôn của họ.
Tuy nhiên, nói "phòng tân hôn" có phần quá nhẹ nhàng.
Những thành phố như Rome và Florence khác với các thành phố khác.
Khu trung tâm thành phố ở đây rất ít có nhà cao tầng hiện đại, nhiều hơn là những công trình kiến trúc cổ lắng đọng lịch sử mấy trăm năm.
Và một trong những món quà cưới Lawrence tặng Thẩm Úc Đường chính là một trong những công trình xuất sắc nhất, một tòa lâu đài cổ được tu sửa, từng là cung điện của một quý tộc.
Điều này giống như việc gì, giống như anh mua Cung thân vương phủ của nhà Thanh tặng cho cô.
Thật sự giàu không có giới hạn.
Phải nói, để thực hiện hôn lễ này, số tiền Lawrence trước sau bỏ ra, ngay cả bản thân anh cũng hơi kinh ngạc.
Hôn lễ chính của họ sẽ được tổ chức tại tòa lâu đài cổ này.
Bên ngoài lâu đài là những cánh đồng nho và rừng ô liu bạt ngàn, phía xa có thể nhìn thấy đường viền của những ngọn núi, vào lúc hoàng hôn, ánh mặt trời chiều sẽ nhuộm toàn bộ tường thành thành màu vàng đỏ.
Đương nhiên, đây chỉ là hôn lễ thứ nhất.
Ngoài hôn lễ chính, họ còn sắp xếp một hôn lễ khác chuyên để chiêu đãi bạn bè, đối tác kinh doanh, địa điểm chọn trên một hòn đảo gần xích đạo ở Nam bán cầu.Nước biển ở đó như chiếc hộp lam ngọc bị đổ, bầu trời và sóng biển đan xen vào nhau một màu xanh rực rỡ.
Đương nhiên, dù là lâu đài cổ hay hòn đảo, Lawrence đều giao cho đội ngũ chuyên nghiệp đảm nhận.
Thẩm Úc Đường ngoài lúc thử váy cưới ra, cơ bản không cần bận tâm điều gì.
Tự cô tổng kết, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ chính của cô là tập thể dục thật tốt, giữ tâm trạng vui vẻ, mặc váy đẹp, đúng giờ tham dự buổi tổng duyệt. Những việc còn lại đều giao hết cho người đàn ông đang vui vẻ bận rộn kia.
Rất nhanh đã đến ngày Bạch Chi Ân đến Rome.
Lawrence từ tối hôm trước đã bắt đầu căng thẳng cho cuộc gặp ngày hôm sau.
Thẩm Úc Đường đắp mặt nạ, nằm ngửa trên sofa, gối lên chân anh, nhìn anh ôm điện thoại, chăm chú như đang xem báo cáo tài chính quý của công ty, kỳ thực đang chăm chỉ học những video nhỏ "Cách giao tiếp với mẹ vợ".
Trên màn hình thỉnh thoảng vang lên vài lời chào hỏi bằng tiếng Trung cứng nhắc, anh liền học từng câu từng câu.
Vẻ nghiêm túc khiến Thẩm Úc Đường cười không thôi, cười đến nỗi mặt nạ nhăn nhó.
Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ.
"Không sao đâu, mẹ em rất dễ gần." Thẩm Úc Đường chỉnh lại miếng mặt nạ đang nhăn, "Anh cứ tự nhiên như bình thường là được, đừng học mấy thứ linh tinh đó."
Lawrence cúi mắt nhìn cô, dường như đang cân nhắc nghiêm túc độ đáng tin của câu nói này, cuối cùng chỉ gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục học "bí kíp giao tiếp với mẹ vợ".
Sáng hôm sau, Thẩm Úc Đường vừa tỉnh dậy, theo phản xạ đưa tay sờ qua bên cạnh, nhưng trên giường không có ai.
Cô nheo mắt ngồi dậy, hơi nghi hoặc bước xuống giường, đi theo tiếng động tìm đến, trước cửa phòng trang điểm nghe thấy những âm thanh nhỏ.
Đẩy cửa bước vào, cô thoáng sững người.
Lawrence ngồi trên ghế, nhà tạo mẫu của cô đang giúp anh chỉnh sửa tóc tai, trên tay còn cầm keo xịt tóc và một chiếc lược nhỏ.
Thẩm Úc Đường kinh ngạc bước tới, "Anh thậm chí còn nhờ Jimmy làm tóc cho anh? Có cần phải cường điệu như vậy không?"
Lawrence nhìn Thẩm Úc Đường qua gương, "Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, phải trang trọng một chút."
"Chẳng phải đã gặp qua video rồi sao?"
"Khác nhau." Anh bình thản trả lời.
Điều cường điệu hơn là, anh không chỉ làm tóc, mà ngay cả vest cũng thay mấy bộ.
Thẩm Úc Đường vừa đánh răng vừa nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng "bộ này không được", "đổi bộ khác", cô bước ra nhìn, trên sofa phòng thay đồ bày la liệt bảy tám bộ vest.
Xám, xanh nước biển đậm, đen, tuy trong mắt cô hầu như không có khác biệt, nhưng Lawrence lại như đang chọn trang phục chính thức để tham dự tiệc tối hoàng gia.
"Mẹ em thích kiểu con rể nào? Liệu có ghét anh quá màu mè không?"
Thẩm Úc Đường buồn cười không nhịn nổi, cô hiếm khi thấy Lawrence do dự vì chuyện như vậy.
Cuối cùng anh cũng chọn một bộ áo khoác vest dài màu xám đậm, cà vạt thắt nút Windsor tinh tế, tóc chải ngược ra sau để lộ đường nét lạnh lùng của đôi mắt.
Thẩm Úc Đường hỏi anh tại sao lại chải kiểu tóc đó, anh nói, vì người Trung Quốc đề cao sự rộng rãi thoải mái, nên phải để lộ hết trán ra.
Lúc hai người xuất phát đến sân bay đón Bạch Chi Ân, Lawrence kiên quyết tự mình lái xe. Trong ấn tượng của Thẩm Úc Đường, vị chủ tịch tập đoàn cao quý này chưa từng tự cầm vô lăng.
Cô dựa vào thành xe, nheo mắt nhìn Lawrence bước đến trước ghế lái, không nhịn được trêu chọc: "Anh có lái được không? Không được thì để em lái."
Lawrence đặt tay lên thành xe, liếc nhìn cô, khóe mắt ánh lên nụ cười, "Em yêu, đợi em từ từ lái đến sân bay thì mẹ em đã về nước rồi."
Thẩm Úc Đường "hừ" một tiếng, ngoan ngoãn đi vòng sang ghế phụ.
...
Bạch Chi Ân thích Lawrence còn hơn cả Thẩm Úc Đường tưởng tượng.
Từ lúc đón được bà từ sân bay lên xe, bà đã không ngớt lời khen ngợi Lawrence, thỉnh thoảng lại nhìn anh qua gương chiếu hậu, cười khen: "Ôi, Tiểu Bùi đẹp trai thật đấy, so với trong video còn đẹp trai hơn nhiều."
Nghe giọng điệu của mẹ, Thẩm Úc Đường biết bà hài lòng vô cùng.
Thẩm Úc Đường nhịn cười, giả vờ bình tĩnh nhắc nhở: "Mẹ, cẩn thận đấy, khen nhiều quá anh ấy sẽ kiêu ngạo đấy."
Bạch Chi Ân lại vẫy tay, "Không sao, kiêu ngạo thì kiêu ngạo đi, kiêu ngạo như thế với con gái mẹ cũng xứng đáng."
Bà tưởng Lawrence không hiểu tiếng Trung, nên nói chuyện không chút kiêng kỵ. Mãi đến khi Lawrence dùng tiếng Trung trò chuyện với bà mới khiến bà giật mình.
Lần đầu ra nước ngoài, Bạch Chi Ân thấy đâu đâu cũng mới lạ.
Suốt chặng đường bà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng rỡ như trở về tuổi hai mươi. Khi thì hỏi Thẩm Úc Đường "Cái mái vòm kia là chỗ gì? Nhà thờ à?", khi thì lại hỏi "Tòa nhà đằng kia để làm gì thế? Đẹp quá. Có phải là đấu trường gì đó không?".
Thẩm Úc Đường kiên nhẫn giải đáp từng câu về những công trình kiến trúc, quảng trường và nhà thờ quen thuộc.
Cảm giác này hơi kỳ diệu.
Hồi nhỏ là mẹ nắm tay cô, giải đáp những câu hỏi ngây thơ và kỳ lạ. Còn bây giờ đã biến thành cô giải đáp cho mẹ.
Lawrence ngồi lái xe ở ghế trước rất im lặng, không chen ngang, chỉ thỉnh thoảng ngẩng mắt, nhìn Thẩm Úc Đường qua gương chiếu hậu.
Sự cưng chiều và hạnh phúc trong mắt anh sắp tràn ra ngoài rồi.
Thẩm Úc Đường cũng cảm thấy lúc nà cô rất hạnh phúc, cây bèo trôi nổi cuối cùng cũng có bến đỗ để dựa vào.
Tuy bản thân cô cũng có thể sống độc lập rất tốt, nhưng khi có người mình yêu bên cạnh, sức mạnh nó mang lại là gấp đôi.
*
Trước ngày cưới một hôm, theo thông lệ, Thẩm Úc Đường sắp xếp một bữa tiệc độc thân. Cô mời hơn mười người bạn độc thân đến tham dự, vì là đám cưới, Lâm Thư Di cũng bay đến Rome.
Đúng lúc cô ấy vừa chia tay bạn trai người mẫu, lý do chia tay rất đơn giản, quá không cầu tiến. Trong thế giới quan của Lâm Thư Di, nửa kia phải như cô, duy trì tốc độ vận hành cao, có mục tiêu rõ ràng cho tương lai, không thì bằng với lãng phí sinh mệnh.
Tiệc độc thân thường được tổ chức riêng cho nam và nữ, nhưng phía Lawrence căn bản không có sắp xếp gì. Bạn bè bên cạnh anh có thể gọi là ít ỏi vô cùng, dù có, đa số cũng đã kết hôn sinh con, ai còn rảnh đêm trước hôn lễ đi uống với anh đến sáng.
Thế là chỉ còn phía Thẩm Úc Đường là náo nhiệt. Cô thuê một biệt thự ở ngoại ô, chuẩn bị cho bản thân và các chị em một đêm quẩy tưng bừng.
Lawrence ban đầu không định đi, cảm thấy đó là thời gian tự do của cô và bạn bè. Nhưng càng nghĩ càng thấy bất an, đặc biệt là nghĩ đến đám đàn ông trẻ đẹp trong bữa tiệc, anh đã mất hết lý trí.
Suy đi tính lại, anh vẫn cầm chìa khóa xe, lái xe đến địa điểm tổ chức tiệc.
Vừa mở cửa lớn biệt thự, âm nhạc lập tức tràn tới như thủy triều, rung động đến cả lồng ngực.
Trong phòng khách tầng một, ánh đèn màu sắc sặc sỡ lấp lánh, nam nữ tụ tập trước quầy bar uống rượu hoặc trên sàn nhảy thoải mái đung đưa.
Ngoài vườn trên bãi cỏ, lửa trại đang cháy rừng rực, một nhóm bạn trẻ cười đùa tụ tập cùng nhau hát hò.
Lawrence đứng trước cửa, khẽ nhíu mày.
Anh quả thật không nên đến.
Ánh mắt quét qua sàn nhảy liền thấy không ít chàng trai trẻ có thân hình nổi bật đang nhảy múa.
Ngọn lửa trong lồng ngực khi nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng bốc lên.
Nói thật, Lawrence đã lâu không cảm nhận được mùi vị bị sự chiếm hữu điên cuồng khống chế. Anh ủ mặt, bước những bước dài, thẳng tiến vào trung tâm sàn nhảy.
Anh tìm một vòng đều không thấy người, âm nhạc ngược lại càng lúc càng ồn, Lawrence nhíu mày, đẩy cửa bên đi ra khu vườn ngoài trời.
Bãi cỏ trong đêm được ánh đèn chiếu rọi sáng rõ, không khí hòa lẫn mùi rượu và mùi đồ nướng.
Từ xa anh đã nhìn thấy một gian đình nghỉ trong vườn được quấn đầy đèn vàng ấm áp.
Trong đình, Thẩm Úc Đường, Lâm Thư Di và hai cô gái khác đang cuộn tròn trên sofa mây, tay nâng ly champagne, cười tươi rạng rỡ.
Và ánh mắt của họ đều dán chặt vào mấy người đàn ông ở trước mặt.
Mấy người đàn ông đó đeo xích ngực lấp lánh trên ngực, làn da dưới ánh đèn ánh lên màu đồng nâu khỏe khoắn, cơ bắp nhấp nhô theo nhịp điệu.
Họ không biểu diễn những điệu nhảy bình thường mà là màn biểu diễn mời gọi đầy k*ch th*ch.
Lawrence đứng trên bãi cỏ, tận mắt chứng kiến một trong số những người đàn ông tóc vàng đi đến trước mặt Thẩm Úc Đường, cúi người đưa tay, kéo cô đứng dậy từ sofa để tương tác.
Anh tự nhắc nhở bản thân từng lần, đây chính là ý nghĩa của tiệc độc thân, là giải trí không gây hại gì.
Nhưng anh thật sự không thể khống chế được ngọn lửa từ ngực trào lên, cháy dọc đến cổ họng, ánh mắt lạnh đến mức như có thể đóng băng không khí xung quanh.
Thẩm Úc Đường vẫn đang cười, bỗng liếc thấy người đàn ông đứng không xa.
Thân hình cao lớn khôi ngô, sắc mặt âm trầm, không hợp với không khí náo nhiệt vui vẻ xung quanh.
Anh mặc một bộ vest đen vô cùng trang trọng, áo gilê, xích gilê, cà vạt, đồng hồ đeo tay đầy đủ, như vừa thoát ra từ cuộc họp kinh doanh và vội vã đến tìm cô.
Nói cũng lạ, rõ ràng anh đã tự bọc mình chỉn chu, kín đáo, nhưng khi đứng đó lạnh lùng nhìn cô, sao lại có thể gợi cảm đến thế.
Đơn giản là gợi cảm quá mức.
Thẩm Úc Đường nhìn Lawrence từng bước tiến đến gần mình, lịch sự mỉm cười với các quý cô trên sofa, trước mặt họ ôm lấy eo cô, dịu giọng lên tiếng: "Xin lỗi mọi người, mèo con nhà tôi đột nhiên bị ốm, tôi cần đưa cô ấy về trước."
"Chúc các cô một buổi tối vui vẻ."
Mèo con?
Mèo con gì vậy?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm eo Thẩm Úc Đường, dẫn cô ra ngoài đình nghỉ.
Bước chân của Lawrence rất nhanh, Thẩm Úc Đường gần như bị anh nửa ôm nửa đẩy đi về phía trước.
Anh không nhìn cô, mặt vẫn lạnh tanh.
Khi Lawrence trợn mắt, lông mày hạ thấp, khiến anh vô cùng lạnh lùng và đầy áp lực.
Đó là một trật tự không cho phép xâm phạm, nhưng lại khiến Thẩm Úc Đường nảy sinh sự thôi thúc muốn trêu chọc anh.
Muốn xem rốt cuộc khi nào anh sẽ mất hết kiên nhẫn, nổi giận với cô.
Nhưng lại không dám thật sự giận cô, chỉ có thể trút giận theo cách khác.
Đây là sự ỷ lại của cô, cũng là sở thích nhỏ của cô.
Cửa xe được mở ra, Lawrence trực tiếp nhét Thẩm Úc Đường vào ghế sau, còn bản thân lập tức chui theo vào rồi tùy ý đóng cửa.
Tiếng khóa rơi xuống, cách ly tiếng nhạc ồn ào, tiếng cười nói bên ngoài.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên đặc quánh.
Lawrence nghiêng người trùm xuống, giam Thẩm Úc Đường giữa ghế ngồi và bản thân, ánh mắt sâu thẳm. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt đó như có thực, nhìn đến khô miệng, toàn thân nóng bừng.
Thẩm Úc Đường cong khóe môi, đưa tay ôm lấy cổ Lawrence, nhưng bị anh túm lấy cổ tay. Cà vạt bị anh giật ra, chất liệu mát lạnh vòng qua da thịt cô, trói gọn hai cổ tay cô lại.
Lawrence một tay cầm cà vạt, giữ hai tay cô l*n đ*nh đầu, cúi người ép xuống, giọng nói trầm khàn cất lên, "Có phải muốn anh như vậy không?"
Thẩm Úc Đường giả vờ không hiểu, ánh mắt ngây thơ, "Ý gì vậy?"
Lawrence đột nhiên cúi đầu cắn mạnh môi cô, để lại vết răng trên bờ môi căng mọng, "Cố ý chọc giận anh, để anh trừng phạt em, có phải không?"
"Những lần trước đều không tính là trừng phạt, Ivy. Đó là phần thưởng." Anh nhếch môi cười khẽ, "Đêm nay mới gọi là trừng phạt."