Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 92

Em là 'my puppy.'

*

 
Vào buổi chiều, Thẩm Úc Đường đặt cho Bạch Chi Ân một buổi spa toàn thân, rồi dắt Lawrence ra ngoài đi dạo.

Đầu hạ ở Bắc Thành chưa đến mức oi ả, gió dưới tán cây vẫn mát rượi, hai bên đường là những khóm tulip đang nở rộ.

Ánh nắng vừa vặn, không chói mắt, chỉ đủ khiến người ta thấy ấm áp và hơi buồn ngủ, mang theo cảm giác dễ chịu lười nhác của buổi trưa hè.

Hai người nắm tay nhau, thong thả dạo bước trên con phố nhỏ.

Thẩm Úc Đường chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ cùng Lawrence đi dạo trên phố Bắc Thành, bình dị như bao cặp đôi khác.

Cô đề nghị đưa anh đến thăm ngôi trường trung học cũ của mình, để người đàn ông mang nửa dòng máu lai Tây chưa từng nếm trải nỗi khổ học hành ấy được cảm nhận không khí trường học trong nước.

Họ không chọn đi xe riêng mà đi theo con đường ngày xưa cô vẫn đi học, chậm rãi đến trạm xe buýt, chờ tuyến số 13 chạy về đường Hoài Âm.

Chiều cuối tuần, xe buýt không đông, hai người dễ dàng tìm được chỗ ngồi.

Trong khi ngồi cạnh nhau, Thẩm Úc Đường nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Đây là lần đầu anh đi xe buýt đúng không?"

Lawrence chân dài, ngồi trong không gian chật hẹp trông có phần gò bó, nhưng ánh mắt anh lại sáng rực đầy hứng thú: "Ngày nào em cũng đi chuyến này sao?"

Cô gật đầu: "Ừ, hầu hết là không có chỗ, phải chen chúc với cả đám người."

Cô vỗ nhẹ lên chân anh, cười: "Cái chỗ anh đang ngồi đây hồi trước là chỗ em thích nhất, vì gần cửa nhất, ngồi thoáng hơn."

Ngoài cửa kính có vài học sinh trung học mặc đồng phục đang đi qua, gương mặt tươi trẻ căng tràn sức sống.

Thẩm Úc Đường chợt cảm thán: "Haizz, tốt nghiệp trung học cũng đã hơn năm năm rồi, thời gian trôi nhanh thật."

Cô quay sang Lawrence, khóe môi cong lên, giọng mang chút ý trêu chọc: "Còn anh tốt nghiệp chắc phải lâu hơn em nhiều. Chúa ơi, bây giờ mới nhận ra lúc anh học cấp ba thì em vẫn còn học tiểu học đấy."

Cô nói xong thì nghiêng người sang anh, mái tóc dài trượt qua vai rơi xuống cánh tay anh, phảng phất hương thơm dịu nhẹ.

Ngón tay cô khẽ chạm lên gò má anh, lướt xuống dọc theo đường quai hàm, ánh mắt cười càng sâu hơn: "May mà anh có nửa dòng máu châu Á, nên chẳng thấy già chút nào."

Lawrence nheo mắt, bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, khẽ hỏi: "Em chê anh già à?"

Cô bật cười, khẽ vùng vẫy trong tay anh: "Không có đâu."

Anh nhìn cô, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói bình thản: "Già hơn em thì có gì không tốt? Phụ nữ thường sống lâu hơn đàn ông, anh sẽ ra đi trước em. Chúng ta lại không có con, nên trong di chúc của anh, toàn bộ tài sản đều sẽ để lại cho em. Đến lúc đó, em sẽ là một bà lão giàu có, goá chồng, chẳng phải rất —"

Chưa kịp nói hết, Thẩm Úc Đường đã giơ tay bịt miệng anh, hừ nhẹ: "Đừng nói mấy chuyện như vậy."

Cô vốn rất sợ chia ly. Từ nhỏ mỗi lần phải xa bạn bè, cô đều trốn về nhà khóc một mình. Cũng vì thế mà dù rất thích mèo chó, cô chưa bao giờ dám nuôi. Cô không chịu nổi cảm giác mất mát, không chấp nhận nổi sự ra đi.

Từ bé đến lớn, "sinh tử" hay "tử biệt" đều là những từ cô tránh né, như con đà điểu vùi đầu trong cát, cố làm ngơ để khỏi phải đau lòng.

Lawrence chỉ khẽ nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp bao trọn ngón tay nhỏ bé ấy: "Anh nói thật đấy. Trước đây anh đã nhờ luật sư chỉnh lại di chúc, cùng vài giấy tờ quan trọng khác."

"Nếu một ngày nào đó anh không còn nữa, anh muốn chắc chắn rằng em vẫn có thể sống tốt. Không có gì phải né tránh đâu, Ivy."

Cô ngơ ngác nhìn anh, không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị những điều này mà chẳng nói một lời.

Lawrence luôn là vậy, yêu cô không ồn ào, không cần được ghi nhận.

Cô khẽ nói: "Em chỉ là... không muốn tưởng tượng đến những chuyện chưa xảy ra thôi. Chỉ cần nghĩ tới đã thấy buồn rồi."

"Anh nói xem, tại sao đời người lại ngắn đến thế?"

Có lẽ vì giây phút này quá hạnh phúc, nên con người mới sinh ra tham lam — chỉ muốn thời gian ngừng lại.

Lawrence cười, đưa tay ôm cô tựa vào vai mình, giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng như đang kể chuyện: "Chính vì có chia ly nên mỗi lần gặp gỡ mới đáng quý. Không phải sao?"

"Vì đời người ngắn ngủi, nên anh càng muốn ở bên em nhiều hơn, cùng em đi du lịch, nhìn ngắm thế giới, làm mọi điều em mơ ước. Để một khi đến ngày đó, anh sẽ không còn điều gì hối tiếc."

Giọng anh trầm ấm như một câu chuyện ru ngủ, những lời tưởng như triết lý lại trở nên mềm mại và ấm lòng.

Thẩm Úc Đường khẽ gật đầu, tựa vào vai anh.

Nếu chia ly là điều không thể tránh, cô chỉ mong khoảnh khắc ấy đến thật chậm — chậm hơn nữa cũng được.

"Không hiểu sao," Cô nhỏ giọng, "Nhiều lúc em cảm thấy anh có ánh sáng của... một người mẹ."

Lawrence khẽ nhướn mày: "Hả?"

Cô ngẩng đầu, bàn tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, trêu đùa: "Bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng lại có bờ ngực to thế này, cảm xúc thì ổn định, luôn bao dung, luôn khích lệ em, mong em bay cao hơn. Không quan tâm em có xinh đẹp không, chỉ muốn em khoẻ mạnh và vui vẻ."

"Đấy chẳng phải... mẹ sao?"

Cô nhìn anh chăm chú, cười nói rất nghiêm túc: "Anh như vậy thật sự rất quyến rũ đấy, anh biết không?"

Lawrence bật cười, nhướn mày: "Không ngờ trong lòng em, anh lại được đánh giá cao thế."

Đúng vậy, khen một người đàn ông có "vibe mẹ hiền" chẳng phải là đỉnh cao của lời tán thưởng sao?

Thẩm Úc Đường lại tựa đầu vào vai anh, làn gió mùa hè từ cửa sổ xe buýt thổi vào, mang theo hương lá ngô đồng thoang thoảng.

Rồi giọng phát thanh vang lên: "Đến trạm Hoài Âm, mời quý khách xuống xe ở cửa giữa."

Lawrence bắt chước giọng phát thanh viên, nhỏ giọng đọc theo một lượt.

Hai người xuống xe. Đối diện bên kia đường chính là ngôi trường trung học số Bảy Bắc Thành — nơi từng đứng trong top năm ngôi trường trọng điểm của thành phố.

Vừa nhìn thấy hai cánh cổng sắt lớn cùng tấm bảng hiệu sáng loáng, hàng loạt ký ức không mấy dễ chịu lập tức ùa về trong đầu Thẩm Úc Đường.

Những bài kiểm tra nhỏ chiều chủ nhật, bài thể dục giữa tiết thứ hai mỗi ngày, các kỳ thi tuần, thi tháng, thi giữa kỳ, cuối kỳ...

Trời ơi, cô thật không thể tin nổi cái quãng đời "địa ngục" ấy mới chỉ qua có năm năm thôi.

Bây giờ cũng là chiều chủ nhật, học sinh đang lần lượt quay lại trường.

Từng nhóm học sinh mặc đồng phục đi ngang qua họ, nhiều ánh mắt tò mò đều dừng lại trên người Lawrence. Dù sao thì, một người đàn ông cao lớn cùng mái tóc vàng và khí chất tao nhã thế kia, đứng trước cổng trường cấp ba đúng là có chút "không thuộc về nơi này".

"Wow, người này là giáo viên nước ngoài của trường mình à? Sao chưa thấy bao giờ nhỉ?"

"Chắc mới đến?"

Thẩm Úc Đường nghe mấy lời bàn tán nho nhỏ ấy, chỉ bật cười quay sang nhìn Lawrence.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy đồng phục học sinh trong nước, quan sát một lúc rồi nghiêm túc nhận xét: "Trang phục của họ trông rất chỉnh tề, tràn đầy sức sống."

Cô bật cười thành tiếng: "Không cần cố khen đâu, thật sự không đẹp đến thế."

Rồi cô lại trêu: "Nhà em vẫn còn giữ bộ đồng phục cũ đấy, nếu anh thích, tối nay em mặc cho anh xem nhé."

Lawrence liếc cô một cái, rồi nhìn sang nhóm học sinh đang đi phía xa. Trong mắt anh, cô dường như chẳng khác mấy so với đám học sinh ấy — vẫn trẻ trung, sáng trong, mang khí chất hồn nhiên mà anh yêu đến mức muốn cất giữ.

Nói cười một lúc, họ đã đi đến trước cổng trường.

Bảo vệ chặn họ lại theo đúng quy định vì người ngoài không được tùy tiện vào trong. Nhưng Thẩm Úc Đường đã sớm gọi điện báo cho giáo viên chủ nhiệm cũ, nên chỉ cần đợi vài phút, một dáng người quen thuộc liền bước ra.

Đó là thầy Vương — giáo viên chủ nhiệm hồi trung học của cô. Vẫn là bước đi nhanh nhẹn, chỉ là quầng thâm dưới mắt sâu hơn trước, đủ thấy làm giáo viên cấp ba đúng là nghề "hao người tổn sức".

Vừa trông thấy ông, Thẩm Úc Đường vui mừng vẫy tay: "Thầy Vương ơi!"

Thầy dạy môn Ngữ văn, năm ấy cô còn là lớp phó môn Văn của thầy, có lẽ vì thế mà thầy luôn dành cho cô nhiều thiện cảm hơn chút.

Ông bước tới, nhìn cô kỹ mấy giây, như muốn xác nhận người phụ nữ trưởng thành và chín chắn trước mặt đây thật sự là cô học trò nhỏ ngày nào vẫn buộc tóc đuôi ngựa, mỉm cười rạng rỡ dưới sân trường.

Rồi ông mỉm cười đưa tay: "Lâu rồi không gặp, Úc Đường."

"Vâng, lâu lắm rồi, thầy Vương."

Ông lại nhìn sang Lawrence.

Thẩm Úc Đường liền giới thiệu: "Đây là chồng em, mới đến Bắc Thành hôm qua. Hôm nay em muốn đưa anh ấy ghé thăm trường một chút."

Lawrence lễ phép bắt tay ông.

Thầy Vương cười đùa: "Vậy chắc tôi phải nói 'Hello' với cậu rồi?"

Lawrence mỉm cười: "Không cần đâu, thầy nói tiếng Trung cũng được."

Ông ngạc nhiên: "Ồ, phát âm chuẩn thế cơ à?"

Cả ba cùng bật cười, không khí thoải mái và ấm áp.

Giữa lúc trò chuyện, họ vừa đi dọc theo con đường dẫn đến tòa nhà giảng dạy. Gió chiều thổi qua, mang theo tiếng ồn ào của học sinh đang chuẩn bị vào tiết tự học, tiếng bàn ghế kéo xào xạc vang lên từ trong lớp.

Mọi thứ vẫn y nguyên như năm nào — như thể cô chưa từng rời xa.

Thầy Vương hỏi han cô vài câu về cuộc sống, công việc hiện tại, cô chỉ mỉm cười đáp qua loa vài câu. Sắp đến giờ học, ông đưa họ vào cổng rồi tạm biệt, quay về lớp mình.

Khuôn viên dần yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn trắng sáng hắt ra từ cửa sổ các phòng học.

Thẩm Úc Đường khoác tay Lawrence, chậm rãi dạo quanh hành lang quen thuộc.

"Khác hoàn toàn với trường cấp ba của anh, đúng không?"

Lawrence gật đầu: "Đúng là rất khác, nhưng có điều này anh hơi thắc mắc."

"Gì vậy?"

Anh giơ tay chỉ vào đồng hồ: "Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay là chủ nhật. Sao chủ nhật học sinh vẫn phải đến trường?"

Câu hỏi ấy khiến Thẩm Úc Đường khựng lại, bởi trong cô, "chủ nhật quay lại trường" là điều quá đỗi bình thường, là nếp sinh hoạt cô đã quen từ cấp hai.

"Chắc là để mọi người sớm vào trạng thái học tập thôi." Cô cười, "Tối chủ nhật thường có bài kiểm tra nhỏ, kiểu kiểm tra Toán hay Tiếng Anh. Nói thật, em sợ nhất là thi Toán. Đến giờ thỉnh thoảng vẫn mơ thấy ác mộng thi Toán."

Lawrence bật cười, khẽ xoa đầu cô: "Nếu khi đó em gặp được anh, có lẽ em sẽ không sợ đâu. Anh sẽ kiên nhẫn dạy dỗ em."

"Em có người dạy rồi nhé." Cô cười ranh mãnh, "Trong lớp em có một cậu bạn giỏi Toán lắm, mỗi lần thi xong đều giúp em tổng hợp lại bài sai."

"Vậy à?" Lawrence nheo mắt, cười nhạt, "Vì sao cậu ta lại giúp em?"

Thẩm Úc Đường híp mắt cười: "Ừm... chắc là vì thích em chứ còn gì."

"Thế à." Anh vẫn cười, nụ cười bình thản, nhìn qua chẳng có chút ghen tuông nào.

Cô thấy anh không phản ứng liền cụt hứng, tiếp tục đi về phía trước. Rẽ qua một góc hành lang, bước chân cô bỗng khựng lại.

Trên bức tường cuối hành lang là một tấm bảng ảnh khổng lồ, dán kín những khoảnh khắc hoạt động của trường qua các năm.

Ánh mắt Thẩm Úc Đường lướt qua từng tấm, rồi dừng lại ở một chỗ.

"Trời ơi, vẫn còn này!" Cô chỉ vào góc phải phía trên, hai mắt sáng rực, "Anh nhìn xem, đó là em hồi mười sáu tuổi."

Đó là bức ảnh chụp cho tờ giới thiệu trường, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục xanh trắng, mặt mộc, mỉm cười với ống kính, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

Rạng rỡ, tươi sáng, đôi mắt mang cả ánh mặt trời của một mùa hè.

Giống hệt nữ chính trong những bộ phim thanh xuân — trong trẻo, rạng rỡ, ánh nhìn thuần khiết như bình minh.

Lawrence đứng trước bức tường ảnh, ánh mắt anh dừng lại ở bức hình đó thật lâu. Ngực anh bỗng nhói lên một cách âm thầm — một nỗi xúc động vừa ngọt ngào vừa xót xa.

Tại sao anh lại có cảm giác này?

Có lẽ bởi vì khoảng thời gian đó anh chưa từng tham gia.

Trong những năm tháng trước đây, khi anh không hề xuất hiện, anh chỉ có thể thông qua những dấu vết tĩnh lặng này để nhìn trộm dáng vẻ ngày xưa của cô, nụ cười vô tư cùng ánh mắt chưa trải sự đời.

Anh chỉ hận công nghệ hiện đại chưa thể quay ngược thời gian. Phải chi anh có thể ở bên cô từ thuở bé, cùng cô lớn lên thì tốt biết mấy.

Thẩm Úc Đường nhận thấy Lawrence im lặng một hồi liền nghiêng đầu nhìn anh. Quả nhiên, cô thấy anh đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ánh mắt dịu dàng như chứa đựng cả một hồ nước, nhìn kỹ còn thấy chút tự hào.

Cô ngẩng đầu, cười hỏi: "Đẹp không? Em lúc mười sáu tuổi đó."

Lawrence hoàn hồn, cúi xuống nhìn cô, khóe môi khẽ cong: "Đẹp."

"Thảo nào anh chàng học giỏi Toán đó lần nào cũng giúp em."

Thẩm Úc Đường ngây người ra một chút rồi bật cười đến mức vai khẽ run lên: "Sao anh vẫn còn bận tâm chuyện này vậy?"

"...Anh ghen hả?"

"Tất nhiên là không." Lawrence nói, rồi đưa tay nắm lấy tay cô: "Anh chỉ ghen tị với tất cả mọi người đã từng tham gia vào quãng đời đó của em thôi."

Hai người đan chặt ngón tay, tiếp tục bước đi dọc theo con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

Thẩm Úc Đường xúc động bởi câu nói này của Lawrence, trong lồng ngực như có một dòng nước ấm áp từ từ lan tỏa.

Cô ngước nhìn anh, khẽ nói: "Em cũng ghen tị với những người từng gặp anh thời đại học mà. Lawrence của Oxford chắc chắn là một người rực rỡ đến phát sáng, đúng không?"

Ánh hoàng hôn vàng ấm áp đổ dài từ cuối hành lang, kéo dài bóng dáng đang quấn quýt bên nhau của họ.

Hai người cứ thế tựa vào nhau, bước vào vầng hào quang rực rỡ ấy.

Vừa ra khỏi cổng trường, Thẩm Úc Đường cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn. Cô hào hứng kéo Lawrence đi thẳng đến khu phố ẩm thực đối diện cổng trường: "Ngày xưa sau khi tan học, em thích nhất là đến khu này mua đồ ăn."

Phố đi bộ về đêm người đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.

Các nhà hàng, quán ăn vặt, tiệm chè, quán trà sữa hai bên đường chật kín người. Không khí trộn lẫn mùi mù tạt nướng từ xiên que, mùi dầu mỡ của món xào và cả mùi gà rán vừa mới ra lò. Sự náo nhiệt ở đây hoàn toàn khác với sự nhộn nhịp ở Ý. Hơi thở cuộc sống đậm chất đường phố ập đến, ồn ào nhưng lại mang đến cảm giác yên tâm và thuộc về.

Thẩm Úc Đường kéo theo Lawrence, quen đường quen nẻo chui vào một tiệm trà sữa, gọi hai ly, toàn là hương vị cô yêu thích.

Lawrence không thích đồ ngọt, nhưng dưới sự yêu cầu nhiệt tình của cô, anh vẫn uống tượng trưng hai ngụm.

"Ngon không?" Thẩm Úc Đường ôm ly trà sữa của mình, hai mắt long lanh nhìn anh.

"Trà sữa bây giờ cũng lành mạnh hơn rồi, không ngọt như ngày xưa đâu!"

Lawrence nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của Thẩm Úc Đường, không nỡ nói lời làm mất hứng. Anh gật đầu, thuận theo ý cô: "Ừm, rất ngon."

Chỉ là nói xong, anh lại đẩy ly của mình về phía cô: "Nhưng nếu em thích thì ly của anh thì anh cũng nhường em vậy."

Thẩm Úc Đường hừ một tiếng, ngẩng cằm lên: "Đúng là heo rừng không biết ăn cám mịn!"

Lawrence bật cười.

Anh hiển nhiên chỉ nghe hiểu từ "heo". Anh cười rồi lắc đầu, khẽ nói: "Được, được, anh là piggy. Thế còn em là gì?"

"Em là 'my puppy'."

Mặt Thẩm Úc Đường đỏ bừng. Cô lập tức ngước mắt lườm anh: "Ở đây đông người."

Xung quanh người ta nói cười ồn ào, nhưng giọng cô lại vừa nhỏ vừa nhanh, như sợ bị người khác nghe thấy.

Lawrence nhìn vành tai đỏ ửng của cô lại càng cười vui vẻ hơn.

Thẩm Úc Đường lại kéo Lawrence đi ăn gà rán, há cảo rồi mì trộn... toàn bộ là những món cô yêu thích thời cấp ba.

Cô vừa đi vừa cười kể cho Lawrence nghe những chuyện vui thời trung học, như một chú chim sẻ nhỏ hưng phấn, vỗ cánh líu lo, xoay vòng quanh anh.

Lawrence kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt và nụ cười lộ rõ sự yêu chiều không che giấu, giống như một người mẹ hiền từ lắng nghe cô con gái nhỏ kể chuyện trường lớp sau khi tan học về nhà.

Mặc dù khói dầu mỡ trên con phố này làm bộ vest đắt tiền của anh ám mùi thịt nướng thơm phức, anh cũng không hề lộ ra một chút khinh thường nào.

Ngược lại, mỗi khi nghĩ đến con phố này chất chứa những dấu vết cuộc sống của cô, con đường cô đã đi qua, những quầy hàng cô từng dừng lại, những món ăn cô từng thưởng thức, anh lại không kiềm được mà cảm thấy yêu mến nơi này.

Trong lòng Lawrence đột nhiên có một sự xúc động khó tả.

Thảo nào khi ở Ý, Thẩm Úc Đường lại thường xuyên nhớ về quê nhà. Bởi vì nơi đây mới là quê hương đích thực của cô, là nơi đã nuôi dưỡng cô trưởng thành, định hình nên con người cô.

Anh nghĩ, nếu cô đã yêu và gắn bó với quê hương mình đến thế, anh cũng sẽ học cách yêu mến mảnh đất này cùng cô.
 

Bình Luận (0)
Comment