Cố Cảnh Thâm trở lại công ty, nhanh chóng mở máy tính xem lại tư liệu năm năm trước.
Những tư liệu này không có vấn đề gì, bất kể là dòng thời gian hay là lời nói của người trong viện phúc lợi.
Nhưng trực giác của Cố Cảnh Thâm lại nói cho anh ta biết, lời của Thư Vãn năm đó mới là thật, những tư liệu này là giả!
Anh ta nhíu mày, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn vừa chuẩn bị đi họp, nhìn thấy điện thoại của Cố Cảnh Thâm, vội vàng nhận lấy.
“Lão Cố, có chỉ thị gì không?”
"Tô Ngôn, tôi hỏi anh.
Lúc tôi là ở thành phố A mất trí nhớ, hay là đón về Cố gia mới mất trí nhớ?"
Tô Ngôn là bác sĩ chữa trị của anh ta, nên hiểu rõ tất cả tình hình của anh ta.
Tô Ngôn nghe anh ta hỏi như vậy, sửng sốt vài giây.
"Anh có nhớ ra điều gì không?"
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tô Ngôn ở đầu dây bên kia hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc đó anh mất trí nhớ ở thành phố A.”
“Là sau khi xảy ra tai nạn xe cộ liền mất trí nhớ sao?”
Tô Ngôn không nghĩ tới anh ta truy hỏi.
Tô Ngôn do dự một lát, vẫn cắn răng nói: "Không sai.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, sắc mặt âm trầm xuống.
Anh ta nhớ tới lúc Thư Vãn tới tìm mình.
Khi đó cô cho rằng Cố Cảnh Thâm giả mất trí, là vì anh ta trách cô bán mình phản bội anh ta.
Lúc ấy cô quỳ gối trước mặt anh ta, hết lần này tới lần khác giải thích việc bán mình của cô là vì cứu anh ta.
Nếu như xảy ra tai nạn xe liền mất trí nhớ, vậy Thư Vãn không thể nào còn chạy đến trước mặt anh ta cố ý nhắc tới chuyện bán mình.
Điều này chứng tỏ sau khi anh ta xảy ra tai nạn xe không mất trí nhớ ngay lập tức, lúc đó anh ta còn nhớ mọi chuyện nên đã trách Thư Vãn, nên cô mới sốt ruột giải thích mọi chuyện cho anh ta hiểu.
Hẳn là sau này anh ta mới mất trí nhớ, về phần là nguyên nhân gì khiến anh ta mất trí nhớ, chỉ có anh của anh ta hoặc là người bên cạnh anh ta mới biết rõ.
Cố Cảnh Thâm càng nghĩ càng thấy không đúng, sắc mặt cũng càng khó coi, tay cầm điện thoại cũng siết chặt theo.
“Tô Ngôn, tôi biết cậu là người của anh tôi, nên cậu sẽ không nói toàn bộ sự thật cho tôi biết.”
"Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ lấy lại toàn bộ ký ức của mình."
“Đến lúc đó nếu để cho tôi biết tất cả các người đều gạt tôi, vậy giữa chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được.”
Cố Cảnh Thâm nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Người đi theo bên cạnh anh ta, tất cả đều là người của anh trai anh ta.
Tô Ngôn, Cố Triết và ngay cả vệ sĩ cũng vậy.
Năm năm qua, câu nói bọn họ nói với anh ta nhiều nhất, chính là đừng quay về thành phố A.
Trước kia anh ta không có nghĩ kỹ, hiện tại lại cảm thấy bọn họ đang ngăn cản mình đến thành phố A hẳn là sợ anh ta nhớ tới cái gì đó.
Lần này nếu không phải anh ta kiên trì đến thành phố A xử lý công việc, chỉ sợ vĩnh viễn chẳng hay biết gì.
Tô Ngôn nhìn màn hình tối đen, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Mười phút sau, Tô Ngôn thở dài, gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Thâm.
[Lão Cố, sau khi cậu được đón về nhà, tôi mới tiếp nhận chữa trị cho cậu.
Khi đó cậu đã mất trí nhớ, anh trai cậu nói cậu xảy ra tai nạn xe sau khi tỉnh lại đã bị mất ký ức.
Nhưng trong quá trình trị liệu tôi phát hiện không phải như thế, anh trai cậu yêu cầu tôi giữ bí mật với cậu, nhưng tôi không muốn mất đi người bạn này.]
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy tin nhắn này, cảm xúc tích tụ chậm rãi tiêu tán ra, xem ra Tô Ngôn vẫn coi anh ta là bạn.
Những lời Tô Ngôn vừa nói, lại chứng thực suy đoán của anh ta.
Năm đó lời của Thư Vãn nói là thật, những tư liệu này đều là giả.
Người có thể một tay che trời giả tạo quá khứ của mình, cũng chỉ có anh của anh ta mới có khả năng này, chỉ là anh của anh ta tại sao phải làm như vậy?
Là vì cảm thấy Thư Vãn không thể mang đến giá trị thương mại cho Cố thị, cho nên mới làm như vậy sao?
Cố Cảnh Thâm đại khái đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng vì sao anh ta lại bị mất trí nhớ?
Còn có nguyên nhân Thư Vãn không muốn gặp mình, rốt cuộc là tại sao?
Có phải anh trai đã từng tìm Thư Vãn, nói những lời rất khó nghe với cô, mới khiến cô thất vọng với mình?
Anh ta đem những nghi vấn này, toàn bộ gửi cho Tô Ngôn, đối phương cũng rất nhanh trả lời tin nhắn.
[Lão Cố, nguyên nhân cậu mất trí nhớ như thế nào, tôi thật sự không rõ lắm.]
[Về chuyện của Thư tiểu thư, tôi chưa từng nghe anh trai cậu nhắc đến cô ấy trước mặt tôi, cũng chưa từng gặp cô ấy.]
[Nếu không phải do lần trước chụp ảnh hai người đăng lên nhóm, sau khi bị Cố Triết phát hiện đã nhắc nhở một trận, tôi cũng không biết chuyện của hai người.]
Dựa theo tính cách làm người của Tô Ngôn, nếu biết chuyện của anh ta và Thư Vãn, hẳn Tô Ngôn sẽ không tùy ý phô trương khắp nơi.
Cố Cảnh Thâm xác định Tô Ngôn không lừa mình, anh ta để điện thoại xuống gọi Cố Triết vào.
Đối mặt với chất vấn của anh ta, Cố Triết mặt không đổi sắc lời nói cũng kín kẽ không có bất kỳ sơ hở nào.
Cố Triết và Tô Ngôn khác nhau, Cố Triết là đứa trẻ anh trai anh ta nhặt về nên tất nhiên Cố Triết chỉ trung thành với anh trai.
Cố Triết luôn nhắc nhở anh ta rời xa Thư Vãn.
“Anh về thủ đô trước đi, nơi này tạm thời không cần anh nữa.”
Cố Triết nghe thấy Cố Cảnh Thâm muốn đuổi mình đi, vẻ mặt không thể tin được.
Lần trước vì nói xấu Thư tiểu thư vài câu, tổng giám đốc liền không cho anh ta tham gia hội đấu thầu.
Lần này, Cố Triết chỉ nói chuyện với Thư tiểu thư vài câu, tổng giám đốc liền đuổi anh ta về thủ đô.
Tổng giám đốc nhà anh......!đây là nhớ tới cái gì sao?.