Nghe được câu này, bàn tay đang đặt trên cổ cô chợt cứng lại.
Người đàn ông dùng một tay bóp cổ cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Cô bị một cỗ lực lớn bóp chặt đường hô hấp, cảm giác hít thở không thông khiến tim cô phát đau.
Triệu chứng suy tim của cô cần đủ oxy để duy trì, và một khi thiếu oxy cô sẽ chết!
Hơn nữa sau lưng cô còn đang bị thương, vốn đã đau đến khó thở, giờ đường hô hấp lại bị bóp nghẹt...!
Cô có thể cảm nhận được sự ngột ngạt đang từ từ chiếm lấy trái tim mình, khiến cho cô liều mạng há miệng tham lam hít lấy hít để không khí.
Nhưng bàn tay to kia lại không cho cô bất cứ cơ hội nào, lực bóp càng dùng sức......!
Cô run rẩy nắm lấy góc áo Quý Tư Hàn, nhưng cô không còn sức.
Cô chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn Quý Tư Hàn, hy vọng hắn có thể từ bi buông tha cho cô.
Quý Tư Hàn thấy sắc mặt cô tái nhợt bất thường, như sắp chết, hắn vội vàng buông tay ra, đẩy cô xuống đất.
Thư Vãn nhận được cơ hội quỳ rạp trên mặt đất, tay ôm tim, dùng hết toàn lực, khó khăn nói ra một chữ.
“Thuốc......”
Cô cần phải uống thuốc, càng sớm càng tốt, hoặc phải thở oxy ngay lập tức, nếu không cô sẽ chết!
Mỗi lần trước khi gặp Quý Tư Hàn, cô đều uống rất nhiều thuốc để khống chế bệnh tình.
Qua nhiều năm như vậy cũng chỉ phát bệnh một lần trước mặt hắn, nhưng lần đó lại bị hắn hiểu lầm là cô vì tiền mà giả bệnh.
Cho nên từ đó về sau, cô liền che giấu bệnh tim của mình và cũng chưa từng nói cho Quý Tư Hàn.
Nhưng giờ phút này...!
Thư Vãn vươn tay về phía Quý Tư Hàn, run rẩy cầu cứu: "Tôi...!có bệnh tim...!cầu xin anh...!cứu tôi…”
Cô không sợ chết, nhưng cảm giác ngột ngạt khiến cô đau đớn đến mức trong tiềm thức lại muốn sống sót.
Đôi mắt lạnh lùng của Quý Tư Hàn khẽ run lên.
“Thuốc ở đâu?”
“Thuốc ở…”
Thư Vãn bỗng nhiên nhớ tới trước khi ra cửa cô đã uống rất nhiều thuốc, nên không mang túi ra ngoài...!
Nghĩ vậy, cô chợt buông lỏng bàn tay giãy dụa, cô cho rằng kỳ hạn sinh mệnh cũng sắp tới, nên mới có thể trùng hợp lúc thuốc vừa vặn không ở bên người.
Cô từ bỏ cầu cứu, ôm trái tim của mình ngửa đầu nhìn đèn, mắt dần tối đen và hôn mê, không có một tia sáng nào chiếu vào tựa như đi tới địa ngục...!
Trong lúc bàng hoàng, một khuôn mặt thanh tú như vết dao cắt hiện ra trong ánh sáng.
Ngay sau đó trời đất quay cuồng, người đàn ông ấy bế cô lên.
Thư Vãn vùi trong lòng hắn, cố chống mắt nhìn về phía sườn mặt lập thể không tỳ vết.
Cô không thấy rõ ánh mắt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được hắn ôm mình rất chặt, giống như sợ mất đi cô mà dùng toàn bộ sức lực vậy.
Đây là lần đầu tiên Quý Tư Hàn ở trước mặt mọi người ôm cô.
Thư Vãn có chút tham lam ôm ấp, nhịn không được tựa đầu vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Chỉ phóng túng một lần thôi...!
Quý Tư Hàn lạnh lùng, nhanh chóng đem cô bỏ vào trong xe.
Ninh Uyển đang đi về phía khách sạn, thấy Quý Tư Hàn ôm một người phụ nữ lên xe, sắc mặt trầm xuống vội vàng đi tới.
“Tư Hàn, cô ta là ai?”
Khi Quý Tư Hàn nhìn thấy cô ta, liền nhanh chóng đóng cửa xe lại, Ninh Uyển cũng không thấy rõ người phụ nữ kia là ai.
Cô ta chỉ có thể xuyên qua kính xe dày, nhìn chằm chằm người phụ nữ ở ghế lái phụ, lạnh giọng hỏi: "Tư Hàn, cô ta rốt cuộc là ai?!"
Quý Tư Hàn đã cầu hôn cô, ngay cả ngày đính hôn cũng đã được định sẵn, sao hắn lại ở bên ngoài ôm người phụ nữ khác.
Đáng giận hơn chính là, Quý Tư Hàn không phải vì tinh thần trong sạch nên không gần nữ sắc sao? Sao lại chủ động ôm người khác?!
Vẻ mặt Ninh Uyển không thể tin, đồng thời lại tràn ngập phẫn hận: "Tư Hàn, sao anh không nói lời nào?!”
Quý Tư Hàn không để ý đến cô ta, trực tiếp vòng qua đầu xe, đi về phía lái chính lên xe đóng cửa một cách nhanh chóng.
Ninh Uyển nhìn chiếc Lincoln phiên bản dài kia dùng tốc độ cực nhanh biến mất ở trước mắt, khuôn mặt ôn nhã trong nháy mắt nhiễm một tầng sương lạnh.
Cô ta lấy di động ra gọi điện thoại: "Lập tức đi điều tra, người phụ nữ hôm nay cùng Quý tổng đưa đến khách sạn Hải Thiên là ai!".