Cố Cảnh Thâm vừa rồi cũng đã ý thức được, chỉ là không ngờ tới cô lại chính miệng thừa nhận.
Là bởi vì không yêu anh ta, cho nên lúc này mới không bận tâm đến cảm nhận của anh ta.
Cũng đúng, anh ta đã vắng mặt năm năm, cô yêu người khác cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là sao anh ta lại khó chịu như vậy...!
Anh ta ôm ngực mình, cảm thấy khó chịu khom lưng xuống.
Anh ta muốn hít thở nhưng như thế nào cũng không hít thở nổi.
Cảm giác ngột ngạt bóp chặt trái tim anh ta, làm cho anh ta không thể thoát ra được.
Không thể phân biệt được thứ lăn xuống từ trên trán anh ta là mồ hôi hay là nước mắt.
Cuối cùng chỉ gói gọn một câu: "Vậy thì anh phải làm sao..."
Anh ta phải làm sao?
Từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ sống vì Thư Vãn.
Cô yêu Quý Tư Hàn, vậy anh ta nên làm gì?
Thư Vãn nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, áy náy nói: "Thực xin lỗi..."
Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hoe phản chiếu khuôn mặt áy náy của Thư Vãn: "Anh không cần em xin lỗi, anh cần em, Vãn Vãn, em đừng yêu anh ta nữa, yêu anh lại lần nữa được không?”
Anh ta tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thư Vãn, đặt vào lòng bàn tay mình: "Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối không để em chịu chút tổn thương nào nữa, chúng ta trở lại như trước kia, vô tư vô lo giống như lúc đi học được không?”
Thư Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: "Tư Việt, chúng ta không thể trở về như trước..."
Cố Cảnh Thâm lại hoàn toàn không tin,: "Có phải em đang lừa anh không, nếu em thật sự yêu Quý Tư Hàn, vừa rồi sẽ không nói lời tuyệt tình với anh ta như vậy, em căn bản không yêu anh ta, em chỉ đang trách anh cho nên mới lừa anh như này..."
"Em nói tuyệt tình như thế là vì anh ấy không yêu em."
Thư Vãn rất bình tĩnh ngắt lời Cố Cảnh Thâm: "Mục đích anh ấy mua em chẳng qua là vì em giống cô Ninh, em chỉ là một người thay thế, bây giờ cô Ninh đã trở về, anh ấy sắp kết hôn với cô ấy, em chỉ có thể cắt đứt sạch sẽ với anh ấy.”
Còn có một nguyên nhân khác là cô đã sắp chết, cô không muốn Quý Tư Hàn nhìn thấy tình trạng thảm hại trước khi chết của cô, quá xấu xí.
Cô nghĩ cho dù sắp chết, cũng phải giữ lại ấn tượng tốt với Quý Tư Hàn, chờ sau này hắn biết...!
Nếu sau này hắn còn nhớ đến cô thì cũng chỉ nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, chứ không phải vẻ mặt tiều tuỵ.
Cố Cảnh Thâm nhìn cô, bỗng nhiên cười chua xót.
Nếu như chỉ là thế thân, vậy vì sao sau khi Ninh Uyển trở về hắn còn chạm vào cô?
Hơn nữa còn ở trước mặt anh ta, rõ ràng hắn đang tuyên bố chủ quyền.
Chỉ sợ Quý Tư Hàn chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với cô, cho nên cô mới không biết dục vọng chiếm hữu ẩn giấu trong mắt người đàn ông kia điên cuồng như thế nào.
Còn Vãn Vãn của anh ta, mặc dù cho rằng đối phương không yêu cô nhưng cô vẫn yêu hắn, Cố Cảnh Thâm không thể đo được tình yêu này sâu đậm đến mức nào.
Trái tim anh ta như bị kim đâm làm cho cả người anh ta đau đớn, nhưng lại không có cách nào giữ Thư Vãn.
Anh ta siết chặt tay cô, đầu ngón tay cũng run rẩy: "Vãn Vãn, anh ta không yêu em, vậy em có thể buông bỏ anh ta không, cùng anh bắt đầu lại từ đầu được không?”
Cho dù biết Quý Tư Hàn có lòng với Thư Vãn, Cố Cảnh Thâm cũng không muốn nói cho cô biết, mà chỉ muốn Vãn Vãn quay lại bên cạnh mình thôi.
Anh ta không nhớ rõ bắt đầu yêu Thư Vãn từ khi nào, nhưng từ khi anh ta hiểu chuyện là đã yêu cô.
Làm sao có thể nói buông tay là buông tay người mà bản thân đã yêu hơn nửa đời người?
Nhưng Thư Vãn lại đẩy tay Cố Cảnh Thâm ra...!
"Tư Việt, cho dù anh không ghét bỏ em, chúng ta cũng không thể bắt đầu lại từ đầu..."
Tống Tư Việt cũng là người đàn ông cô từng yêu, vì thế cô không muốn anh ta nhìn thấy dạng vê thảm hại trước khi chết của mình.
Chỉ có hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ thì Tống Tư Việt mới không quá dây dưa và cô cũng có thể yên tâm rời khỏi thế giới này..