Đàn ông không thể vào phòng khám phụ khoa, Giang Vũ sau khi đưa người phụ nữ mang thai đó vào thì đang định đến khu nghỉ ngơi ngồi chờ.
Ai ngờ vừa xoay người, liền đối mặt với ánh mắt u ám của Thư Vãn, anh ta bị dọa cho một phen, lùi vài bước mới ổn định được cơ thể.
"Vãn Vãn, sao cô lại ở đây?"
"Còn anh thì sao? Không phải anh về quê trả nợ rồi sao? Sao anh lại ở đây?”
Đối mặt với lời chất vấn của Thư Vãn, Giang Vũ rõ ràng có hơi hoảng, có lẽ anh ta không ngờ tới Thư Vãn biết chuyện mình về quê.
Nhưng nghĩ đến tình chị em giữa Sam Sam và Thư Vãn, đương nhiên là chuyện gì cô ấy cũng sẽ nói với Thư Vãn, nhưng cũng làm cho Giang Vũ có chút khó chịu.
Bọn họ đã kết hôn rồi, mà Sam Sam còn nói với Thư Vãn về mọi chuyện giữa hai người, khiến anh ta lần nào cũng phải cẩn thận.
Giang Vũ có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, mặt không biến sắc giải thích với Thư Vãn.
"Tôi đúng là về quê trả nợ, nhưng vừa hay gặp phải em gái tôi cơ thể không thoải mái, nên mới lập tức đưa con bé đến bệnh viện lớn khám."
Quê của Giang Vũ nằm ở ngoại ô thành phố A, chỉ cần 3 tiếng lái xe là đủ tới, nói như vậy cũng hợp lý, nhưng...!
"Em gái anh sao?"
Tại sao cô chưa từng nghe nói Giang Vũ có em gái?
Giang Vũ chỉ tay về phía người phụ nữ đang ngồi ở khu khoa sản chờ được gọi số: "Chính là con bé, con bé đang mang thai nên không tiện đến tham gia hôn lễ, có thể cô chưa từng gặp qua, Sam Sam cô ấy cũng biết, chắc là quên nói với cô rồi..."
Câu cuối của Giang Vũ có chút mỉa mai, như đang châm chọc tình nghĩa chị em của hai người cũng không bền là mấy.
Thư Vãn nghe anh ta nói như vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Giang Vũ không còn được dịu dàng như trước nữa.
Cô xoay người đi về phía thang máy, sau khi vào thang máy cô không vội đóng cửa, mà nấp ở một góc nhìn về phía khoa phụ sản.
Giang Vũ tưởng rằng Thư Vãn đã đi rồi, xoay người vẫy vẫy tay với phụ nữ mang thai đang ngồi ở khu khoa phụ sản, người phụ nữ mang thai kia lập tức đi ra.
Không biết là họ nói gì, chỉ thấy người phụ nữ mang thai kia kéo tay Giang Vũ rồi lắc lắc, có vẻ như đang làm nũng, Giang Vũ thì giơ tay ra vuốt mũi cô ta.
Cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, thoạt nhìn căn bản không giống anh em, mà giống như đôi tình nhân đã yêu nhau nhiều năm.
Thư Vãn cũng ghi lại cảnh tượng này, sau đó gửi tin nhắn cho Sam Sam hỏi chuyện của em gái Giang Vũ.
Sam Sam nhanh chóng trả lời cô: "Đúng là có một người em gái, nhưng tớ chưa bao giờ gặp, có chuyện gì vậy?”
Thư Vãn cúi đầu nhanh chóng gõ tin nhắn: "Không có gì, gặp ở bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Giang Vũ dẫn cô ấy đi vào khoa phụ sản.”
Sam Sam ở bên kia, sau khi nhìn thấy những lời này sắc mặt chợt trầm xuống: "Khoa phụ sản? Anh ấy không phải đang ở quê sao? ”
Thư Vãn dùng lời của Giang Vũ để giải thích, sắc mặt của Sam Sam dịu đi đôi chút.
Nhưng cô ấy lại cảm thấy Giang Vũ trở về cũng không nói với mình một tiếng, còn đưa em gái đến bệnh viện, rõ ràng là không muốn để cho cô ấy biết.
Lạ thật, nếu là em gái thì sao lại không dám để cho cô biết?
Sam Sam hỏi Thư Vãn: "Cậu đang ở bệnh viện nào?" ”
Thư Vãn gửi định vị sang, Sam Sam trả lời một câu ‘được’ rồi liền tắt điện thoại, lấy chìa khóa xe đi thẳng đến bệnh viện.
Thư Vãn quay video lại nhưng không trực tiếp gửi cho Sam Sam, không phải vì cô muốn giấu diếm cái gì, mà là muốn chờ Sam Sam đến tự mình xác nhận.
Nếu Giang Vũ thật sự phản bội cô ấy, vậy video trong tay cô chính là chứng cứ, đến lúc đó gửi cho Sam Sam lại càng xác thực hơn.
Sam Sam không đến nhanh như vậy, Thư Vãn sợ Giang Vũ bọn họ khám bệnh xong sẽ đi luôn, cho nên liền chọn một chỗ bọn họ không nhìn thấy ngồi xuống.
Đợi khoảng nửa tiếng, người phụ nữ mang thai kia từ phòng khám sản đi ra, sau đó được Giang Vũ dìu xuống khu nhập viện.
Thư Vãn lập tức đứng dậy đi theo, cô thấy Giang Vũ làm xong thủ tục nhập viện rồi lại đỡ người phụ nữ mang thai vào phòng bệnh..