Người Tình Của Lý Tổng

Chương 213


Chương 213: Chỉ có một mình anh là người thân, đừng làm chuyện ngu ngốc
Hôm nay là cúng tuần của Thư Vãn, Cố Cảnh Thâm về đến thành phố A.

Anh ta cầm một túi tài liệu, đi đến căn hộ của Sam Sam.

Sam Sam vừa làm xong một đống món mà Vãn Vãn thích ăn, bày lên bàn thì thấy Cố Cảnh Thâm đến.

Sau khi đi vào, anh ta nhìn thức ăn trên bàn có hơi kỳ lạ hỏi Sam Sam: “Sao làm nhiều vậy?”
Đáy mắt Sam Sam nhuốm lên vẻ cô đơn: “Tôi nghe nói ngày cúng tuần người thân sẽ trở về, trước khi Vãn Vãn đi cũng chưa ăn được cháo tôi mua, có lẽ đã đói nhiều ngày, tôi sợ cậu ấy trở về sẽ muốn ăn nên chuẩn bị thêm cho cậu ấy một ít…”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Cảnh Thâm chợt tái nhợt, nỗi đau quá lớn bao trùm anh ta khiến anh ta đau đến không thở nổi.


Phải, trước khi Vãn Vãn đi cũng chưa ăn cái gì, ngay cả nước cũng không uống, cứ thế qua đời.

Nghĩ đến cảnh Vãn Vãn chết trong lạnh lẽo, Cố Cảnh Thâm hơi đứng không vững, anh ta vịn ghế bàn ăn mới có thể đứng vững.

Nhìn thấy anh ta như vậy Sam Sam vội bảo anh ta ngồi xuống, sau đó xoay người đi đến phòng bếp, bày ra một bộ bát đũa không đặt sang một bên: “Chúng ta ăn cơm cùng cậu ấy đi.”
Khuôn mặt Cố Cảm Thâm tái nhợt, gật đầu, nhận lấy đũa Sam Sam đưa gắp thức ăn cho vào miệng, nhưng lại không biết mùi vị.

Sam Sam cũng không ăn nổi nhưng lại ép mình ăn, cô phải phấn chấn lên mới có sức để trả thù đôi cẩu nam nữ Giang Vũ!
Cố Cảnh Thâm ăn vài miếng thì đặt đũa xuống, cầm túi tài liệu đưa cho Sam Sam.

“Sam Sam, bên trong là tất cả bất động sản của tôi, tôi đã chuyển hết sang tên cô.”
“Ngoài ra tôi cũng chuyển tài sản vào tài khoản ngân hàng của cô, số tiền cụ thể đến lúc đó tự cô xem nhé.”
“Sau này cô đừng đi làm công việc ở nơi vui chơi về đêm kia nữa, chăm sóc mình thật tốt, đừng mệt quá.”
Càng nghe càng cảm thấy dường như anh ta đang dặn dò di ngôn, trong lòng Sam Sam cảm thấy rất bất an: “Anh định làm gì?”
Cố Cảnh Thâm nhếch khóe miệng nở nụ cười rất bình tĩnh: “Cô đừng lo, chỉ là tôi đã đồng ý với Vãn Vãn sẽ chăm sóc cô thật tốt, nhưng cô cũng biết tôi phải quản lý Cố thị hoàn toàn không thể dành ra được thời gian để đến thăm cô, việc duy nhất có thể làm chính là cố gắng để cho cô thêm một chút tiền.”
Nói xong, đáy mắt anh ta dâng lên vẻ áy náy: “Tôi nên quay về Cố thị sớm, như thế có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho hai người nhưng mà tôi lại mất đi trí nhớ, hại cô và Vãn Vãn chịu khổ năm năm…”
Anh ta đã cử người điều tra, Vãn Vãn không chỉ bán mình gom góp tiền phẫu thuật cho anh ta mà còn tìm Anh Hoa vay hai trăm nghìn để điều trị tiếp theo.


Trong năm năm qua, cô nợ nần chồng chất, luôn siêng năng và tiết kiệm, rất nhiều khi cũng không nỡ tiêu tiền.

Mà Sam Sam lại bán rượu cả ngày lẫn đêm ở câu lạc bộ, thường xuyên bị một vài khách hàng dung tục ức hiếp làm khó.

Lúc nhỏ anh ta từng hứa lớn lên sẽ làm chủ gia đình, gánh vác trách nhiệm chăm sóc họ nhưng anh ta lại nuốt lời.

Mỗi lần nghĩ đến những điều này, anh ta lại áy náy đến nỗi đêm không ngủ được, ước gì có thể quay về quá khứ tát mình một cái thật mạnh.

Ngược lại Sam Sam không quan tâm đến những điều này, an ủi anh ta: “Cho dù anh không về Cố thị thì tôi và Vãn Vãn có tay có chân, cũng sẽ không để anh chăm sóc.”
Nói xong cô ấy đưa túi tài liệu lại cho Cố Cảnh Thâm: “Cho nên, anh cầm những thứ này về đi, tự tôi kiếm được tiền.”
Nhưng Cố Cảnh Thâm không dễ từ chối, nói: “Sam Sam, cô nhận lấy đi, xem như tôi bù đắp tiếc nuối trong những năm qua.”
Lời này của anh ta khiến Sam Sam không biết nên nhận thế nào, đang do dự làm sao từ chối thì thấy anh ta đứng dậy định đi.


“Anh đi đâu?”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Sam Sam, mỉm cười với cô: “Tôi đến nghĩa trang thăm cô ấy.”
Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Sam Sam cảm thấy rất bất an.

Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ấy buột miệng nói: “Tống Tư Việt, anh là người thân duy nhất trên đời này của tôi, anh đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé.”
Nghe thấy câu nói này, mắt Cố Cảnh Thâm đỏ hoe suýt rơi nước mắt, nhưng không quay đầu lại chỉ đưa tay lên vẫy vẫy Sam Sam.

Dường như đang nói với cô ấy rằng, Sam Sam yên tâm, sau đó anh ta bỏ đi đầu không ngoảnh lại….

Bình Luận (0)
Comment