Chương 222: Hắn và cô không còn bất kỳ liên quan gì nữa
Thư Vãn nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Hóa ra cô đã sống sót như thế.
Thì ra cô không phải trẻ mồ côi, cô còn có một người chị...!
Người chị này thậm chí còn hiến cả tim của mình để cứu cô.
Tuy nhiên Thư Vãn vẫn có chút không rõ, vì sao chị gái của cô lại ôm cô trốn ra nước ngoài?
Còn có George nói chị cô vội vàng muốn chấm dứt sinh mạng, không chỉ vì cứu cô mà còn vì tránh né Trì Nghiễn Châu?
Giữa chị cô và Trì Nghiễm Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể để cho chị cô không tiếc chấm dứt sinh mạng cũng muốn tránh né anh ta?
Mặt Thư Vãn đầy vẻ thắc mắc, cô gian nan mở miệng hỏi George, nhưng anh ta lại không đưa ra đáp án cụ thể.
"Về chuyện xảy ra khi chị cô khi còn bé, tôi cũng không rõ..."
"Còn về chuyện chị cô vì sao phải tránh né Trì, là bởi vì Trì làm chút chuyện không tốt với cô ấy."
Rốt cuộc là chuyện không tốt gì, George cũng không nói tiếp, mà trở lại đề tài lúc trước.
"Thư tiểu thư, sau khi tôi cứu sống cô, định thông báo cho Quý tổng vì dù sao anh ta cũng từng ủy thác cho tôi giúp cô tìm trái tim."
"Nhưng Trì không đồng ý, anh ta không muốn để cho những người quen biết cô biết tin tức cô vẫn còn sống, nên tôi không làm trái ý anh ta."
"Hiện tại nếu cô đã tỉnh lại, tôi cảm thấy cô có quyền quyết định có nên nói cho Quý tổng hay không..."
Lần thứ hai nghe nhắc đến tên hắn, sắc mặt Thư Vãn cứng đờ.
Người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, chắc là sẽ không quan tâm sống chết của cô chứ.
Nếu quan tâm thì sẽ không đến mức sau khi đánh cô xong cũng không thèm quay đầu.
Nghĩ đến việc cô theo hắn năm năm, mà ngay cả số điện thoại của cô hắn cũng không có lưu, trái tim cô lập tức lạnh lẽo.
Nếu đã là một người đã chết, thì sau hai năm không cần phải quấy rầy hắn.
Sau khi Thư Vãn đưa ra quyết định, cô nâng đôi mắt bình tĩnh lên nhìn về phía George: "Đừng nói cho anh ta biết..."
Lần chết này coi như là lời từ biệt với quá khứ không thể chịu đựng kia đi.
Từ nay về sau, cô và Quý Tư Hàn không còn có bất kỳ liên quan gì nữa.
Lần này đến phiên George cảm thấy khó hiểu, vị Quý tổng kia đã bỏ ra ba tỷ để mời anh ta sử dụng các nguồn lực y tế trên toàn thế giới để tìm trái tim.
Quý Tư Hàn không tiếc chi nhiều tiền như vậy, chứng tỏ hắn rất để ý Thư tiểu thư, nhưng trông Thư tiểu thư lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.
George suy nghĩ một chút, định chuyện này nói cho Thư Vãn: "Thật ra Quý tổng..."
Thư Vãn không muốn nghe chuyện liên quan đến Quý Tư Hàn nữa, cô ngắt lời: "Chị...!của tôi...!tên là gì?”
George bị cô cắt ngang, ngay lập tức hiểu ra cô không muốn nhắc tới tổng giám đốc Quý thị kia, cho nên anh ta cũng biết điều không nói nhiều nữa.
"Chị cô trước kia tên là Ninh Sơ Nghi, sau đó đổi tên thành Sơ Nghi, tôi đi lấy ảnh của cô ấy cho cô xem cô ấy trông như thế nào..."
George nói xong xoay người đi ra ngoài, ngay sau đó cầm một bộ khung ảnh tiến vào, đưa tới trước mặt Thư Vãn.
Thư Vãn nhìn về phía tấm hình trong khung hình, người phụ nữ trong đó có vài nét giống cô.
Nhưng trông chị ấy dịu dàng thanh lịch hơn cô, có khí chất cao quý, toát ra hơi thở của người phụ nữ tri thức trưởng thành.
Chị ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, đứng dưới tháp Eiffel của Pháp, ánh nắng mặt trời hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu lên người chị ấy, mang lại cho chị ấy một lớp ánh sáng nhẹ nhàng.
Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của chị ấy, trong lòng Thư Vãn cảm thấy ấm áp, giống như có thể xuyên qua chị ấy nhìn thấy dáng vẻ của người mẹ sinh ra của cô.
Cô vẫn cho rằng mình là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, lại không nghĩ tới cô không phải bị vứt bỏ mà là không cẩn thận lạc mất.
Nếu như năm đó cô không bị lạc, chắc cô đã có thể làm bạn bên cạnh chị cô, cùng nhau nương tựa lớn lên..