Trên gương mặt đẹp trai của Trì Nghiễn Châu viết đầy sao cũng được: "Cô có thể từ chối, nhưng đừng hòng trở về nước..."
Thư Vãn sửng sốt, Trì Nghiễn Châu dùng hộ chiếu gõ vào hộp nhẫn kim cương: "Tôi chỉ đợi cô năm phút.”
Cũng có nghĩa là anh ta chỉ cho cô một cơ hội duy nhất, nếu cô không đồng ý thì sau này đừng mơ nghĩ đến chuyện về nước.
Trong lòng Thư Vãn nặng trĩu như có một tảng đá nặng đè xuống, làm cô khó thửo, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Trì Nghiễn Châu duy trì tư thế nhìn xuống, đánh giá biểu cảm biến hóa của Thư Vãn, như thể anh ta chắc chắn sẽ thắng cứ từ từ chờ đợi thôi.
Năm phút sau, Thư Vãn hít sâu một hơi, gật đầu: "Được, tôi đồng ý với anh, nhưng chỉ có thể kết hôn trên danh nghĩa.”
Trì Nghiễm Chu nghe vậy, lại khẽ cười: "Nếu không cô cho rằng là gì?”
Anh ta cầm chiếc nhẫn kim cương lên, hất cằm ra hiệu cho cô đưa tay ra.
Thư Vãn không tình nguyện đưa tay cho Trì Nghiễn Châu, anh ta không chút thương tiếc đeo lên ngón áp út tay phải giúp cô.
Sau khi đeo xong, Trì Nghiễn Châu thả tay cô xuống, con ngươi thâm sâu đen kịt nhìn về phía cô: "Ngày mai đến nhà thờ.”
Anh ta bỏ lại cậu này, cầm lấy hộ chiếu của Sơ Nghi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thư Vãn giơ tay lên, nhìn về phía ngón áp út của mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Cô cứ cảm thấy cả đời này của cô đã phải trói buộc với Trì Nghiễn Châu.
Không đúng, là anh ta quyết định bỏ trái tim chị gái vào trong cơ thể cô, đó đã là trói chặt rồi...!
Cũng không biết Trì Nghiễn Châu dùng thủ đoạn gì lại có thể chuyển đổi toàn bộ thông tin thân phận của cô thành Sơ Nghi, ngay cả mặt người cũng xử lý xong.
Bắt đầu từ hôm nay, cô không còn là Thư Vãn, mà là Sơ Nghi ——
Một tháng sau, Thư Vãn lên chuyến bay quốc tế đến thành phố A.
Cô ngồi ở vị trí cửa sổ khoang hạng nhất, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi cabin chuẩn bị đóng cửa có một bóng người đi vào.
Thư Vãn nhìn thấy Trì Nghiễn Châu, hai mắt mở to: "Không phải nói để tôi tự trở về sao?”
Trì Nghiễn Châu ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chéo chân nói với vẻ thờ ơ: "Tôi nói mà cô cũng tin.”
Thư Vãn:...!
Cô dứt khoát không thèm để ý tới anh ta, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trì Nghiễn Châu cũng không để ý tới cô, cầm lấy tờ báo tài chính đọc.
Sau khi ngủ mấy giấc, cuối cùng máy bay cũng đến thành phố A.
Thư Vãn duỗi cánh tay và bắp chân cứng ngắc, đứng dậy xuống máy bay.
Trì Nghiễn Châu đi theo phía sau cô, hai người không xa không gần đi ra khỏi sân bay.
Trì Nghiễn Châu đi lấy hành lý ký gửi, bảo cô đứng ở trong sân bay chờ đừng đi lung tung.
Cô chán lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gọi số của Tư Việt và Sam Sam.
Vẫn tắt máy như cũ, cô nhập tin nhắn nhắn cho bọn họ.
Đang cúi đầu đánh chữ, phía sau truyền đến một trận âm thanh huyên náo, Thư Vãn theo bản năng quay đầu lại nhìn...!
Một nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp mặc âu phục màu đen thắt cà vạt, vây quanh một người đàn ông vô cùng tôn quý đi tới.
Người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, đeo đồng hồ có giá trị liên thành, cả người toát ra hơi thở cao quý.
Gương mặt tinh xảo như đao gọt, lạnh lùng không có một chút cảm xúc, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt như sương mù như ngôi sao ảm đạm.
Mặt hắn lạnh nhạt, mím môi mỏng, mang theo một đám giám đốc điều hành và vệ sĩ bước nhanh ra ngoài sân bay...!
Thư Vãn nhìn thấy hắn, nghẹt thở muốn nhanh chóng xoay người lảng tránh, ánh mắt lạnh lẽo kia đã rời lên người cô.
Quý Tư Hàn chợt dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Thư Vãn mặc chiếc váy đỏ, tóc ngắn ngang vai....