Trước đây hắn luôn có thái độ trịnh thượng nào đã bao giờ phải khúm núm cầu xin với cô như vậy.
Thư Vãn ngước mắt lên nhìn hắn…
Ba năm không gặp hắn đã gầy đi nhiều, quanh mắt còn có quầng thâm nhìn là biết không có giấc ngủ ngon.
Mặc dù diện mạo không thay đổi mấy nhưng thần thái vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt cứ như ba năm nay cuộc sống đau khổ vô cùng.
Nhưng dù thế thì có liên quan gì tới cô?
Cô của hiện tại đối với hắn ta đã chả còn chút hy vọng gì, chỉ muốn đẩy hắn ra thật xa, cách hắn thật xa…
Cô thu lại tầm nhìn, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Thưa anh, chứng minh thư của tôi để trên xe, tôi sẽ lấy cho anh xem.”
Biểu cảm lạnh lùng, lời nói hời hợt làm cho Quý Tư Hàn cảm thấy bất an: “Thư Vãn…”
Thư Vãn lạnh giọng: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Quý Tư Hàn lắc đầu, chắc nịch nói: “Khuôn mặt của em, giọng nói của em, anh mãi mãi sẽ không bao giờ quên.”
Thư Vãn thở dài một tiếng, cô biết Quý Tư Hàn từ trước tới giờ đã nhận định gì sẽ không thay đổi, cô cũng chả đi tranh luận với hắn nữa.
Cô lấy điện thoại nhìn thời gian trên đó, đã sắp mười giờ rồi, nếu không đi Trì Nghiễn Châu chắc chắn sẽ đến gây sự với cô.
Cô nhíu mày quay ra nói với Quý Tư Hàn: “Tuỳ anh, nhưng tôi phải đi rồi, chồng tôi còn đang đợi tôi.”
Chồng…?
Mặt Quý Tư Hàn biến sắc, giống như không dám tin chữ “chồng” trong mồm Thư Vãn.
Thư Vãn cũng không giải thích gì thêm với hắn, chỉ sờ chìa khoá xe biểu thì hắn tránh ra: “Phiền anh, chuyện lúc nãy tôi coi như anh nhận nhầm người, tôi cũng không tính toán gì với anh đâu, phiền anh nhường đường.”
Quý Tư Hàn nghe thấy lời cô nói thì ánh mắt đào hoa đỏ lên nhìn chằm chằm vào cô: “Em…có chồng?”
Thư Vãn không có ý trốn tránh, cô gật đầu chỉ vào chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay trái của mình, khoảng khắc ánh mắt hắn nhìn vào chiếc nhẫn tim hắn chợt lạnh ngắt.
“Em…”
“Tôi kết hôn rồi.”
Giọng nói lạnh nhạt của Thư Vãn như đâm vào tim hắn làm nó nhất thời đau đớn đến khó thở.
Hắn cố hít một hơi thật sâu, sau khi đè nén được nỗi đau nơi lồng ngực thì đưa tay bắt lấy tay trái của cô.
Hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy tay cô che đi chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên tay cô, hắn cúi đầu nhìn cô.
“Trước đây vì muốn đẩy anh ra xa, em cũng đã dùng cách này rồi, lần này anh sẽ không tin đâu.”
Lông mi của Thư Vãn rung lên một cái, cô nhớ lại đoạn quá khứ từng lừa gạt hắn, con tim tĩnh lặng của cô như bị khơi lại vết thương, nhưng rất nhanh đã bị cô áp chế lại.
“Không cần biết anh tin hay không, nhưng đây là chuyện không thể thay đổi…”
Ánh mắt Quý Tư Hàn u ám hoài nghi nhìn cô : “Thư Vãn, đừng lừa anh nữa…”
Hắn không chịu nổi, hắn sợ bị lừa, sợ không khống chế được cảm xúc, sợ bỏ lỡ, lại càng sợ thứ cô nói là sự thật.
Thư Vãn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn người đối diện càng lạnh lùng: “Anh bị điên à, tôi đã bảo tôi không phải Thư Vãn!”
Cô đẩy Quý Tư Hàn ra muốn đi ra cửa nhưng lại bị hắn ôm chầm lấy eo, lại một lần nữa rơi vào trong cái ôm của hắn.
Thư Vãn tức giận giơ tay tát cho hắn một cái, vậy mà hắn không tránh càng siết chặt tay rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn lần này vội vã gấp gáp, giống như thông qua cách này chứng minh rằng cô đang lừa hắn.
Nhưng… một tràng còi ô tô inh ỏi, sau đó đèn pha xe rọi sáng mặt hai người.