Người Tình Của Lý Tổng

Chương 272

Chương 272

Sam Sam còn muốn nói gì đó nhưng lại bị A Lan ngắt lời: “Nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc tốt cho Thư tiểu thư!”

Nói xong, A Lan nở nụ cười dịu dàng với Sam Sam để Sam Sam tạm thời không suy nghĩ chuyện này nữa, sau đó nhìn về phía Thư Vãn.

Nhìn thấy cô đau đớn đến đầm đìa mồ hôi lạnh trong cơn hôn mê, Sam Sam rất đau lòng, vội vàng lấy khăn ra lau mồ hôi cho cô.

Sau khi lau khô, cô ấy quay đầu lại hơi lo lắng hỏi A Lan: “Bác sĩ Chu, tim của Vãn Vãn nhà tôi vẫn ổn chứ?”

Vãn Vãn nhà cô vốn đã mắc bệnh tim bẩm sinh nên trong cuộc sống hàng ngày đều phải cẩn thận, huống hồ là bị người ta đánh hôn mê.

Cô ấy rất lo lắng trái tim của Vãn Vãn sẽ vì thế mà bị tổn thương, giống như trước đây sau khi bị đá hai lần, cơ thể cô cũng càng thêm yếu ớt.

Nhìn Sam Sam, A Lan có hơi không biết nên mở miệng thế nào.

Vấn đề sống chết này, với tư cách là một bác sĩ cô ấy nên thông báo trực tiếp.

Nhưng chưa có được sự đồng ý của bệnh nhân, A Lan cũng không thể tự mình đưa ra quyết định.

Cộng thêm vẻ mặt đầy lo lắng của Sam Sam, cô ấy cũng sợ đối phương không thể chịu đựng nổi.

Sau khi im lặng trong giây lát, A Lan nói với Sam Sam: “Tình hình cụ thể vẫn phải kiểm tra thêm, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ sắp xếp tiếp.”

Lời nói dối thiện ý của A Lan, đã tạm thời an ủi được Sam Sam đang đầy lo lắng: “Cảm ơn bác sĩ Chu.”

A Lãn khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: “Vậy nơi này giao lại cho cô, tôi ra ngoài bận chút việc khác.”

Sam Sam gật đầu, đợi A Lan rời đi cô mới đắp chăn cho Thư Vãn.

Sau đó ngồi xuống trước giường bệnh nắm lấy tay Thư Vãn, trong mắt đầy đau lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến không có huyết sắc kia của cô.

“Vãn Vãn à, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu nhé, nếu không tớ phải làm thế nào đây…”

Thư Vãn vô tri vô giác, dường như nghe thấy có người đang thì thầm bên tai.

Cô nghe không rõ, muốn xích qua để nghe rõ hơn nhưng lại không thể nhúc nhích.

Không biết đã qua bao lâu, cũng dần nghe rõ giọng nói bên tai…

“Vãn Vãn, cậu đã hôn mê ba ngày rồi, rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh dậy chứ?”

Lần này đã nghe rõ ràng, là giọng của Sam Sam.

Cô mở mắt ra, nhưng lại phát hiện tầm nhìn của mình lờ mờ.

Cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của Sam Sam, nhưng lại không nhìn rõ ngũ quan của cô ấy.

Cô muốn sờ mặt của cô ấy nhưng tay yếu đến mức không thể nhấc lên nổi.

Lúc này cô mới biết tình trạng của mình đã đến mức nào, có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa…

“Sam Sam…”

Sam Sam đang lau người cho cô, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thư Vãn vội vàng thả khăn xuống, nắm lấy tay cô.

“Vãn Vãn, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, có chỗ nào khó chịu không, mau nói cho tớ biết…”

Bình Luận (0)
Comment