Chương 280
Cô ấy kiềm chế xúc động muốn khóc, an ủi Thư Vãn: “Không sao, họ…chỉ là quan hệ anh em tốt mà thôi.”
Đây chính là nguyên nhân sau khi Thư Vãn biết mình suy tim thời kỳ cuối mới luôn không nói cho cô ấy biết, cô sợ cô ấy lo lắng.
Cũng giống như bây giờ, cô ấy không muốn để Thư Vãn vẫn lo lắng cho mình trong những ngày cuối đời, cho nên cô ấy cũng lựa chọn nói dối thiện ý.
Đôi mắt Thư Vãn lờ mờ, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt Sam Sam cho nên tin là thật: “Vậy thì tốt…”
Nói xong cô men theo áo của Sam Sam sờ tay cô ấy, phát hiện tay cô ấy lạnh đến mức không có độ ấm, đầu mày khẽ nhíu lại.
“Sam Sam, sao tay cậu lạnh như vậy? Có phải ở bên ngoài bị lạnh không?”
Không đợi Sam Sam trả lời, cô liền nắm chặt tay cô ấy bỏ vào trong chăn của mình.
“Tớ sưởi ấm cho cậu nhé.”
Sam Sam không nhịn được, chóp mũi chua xót, nước mắt lại rơi xuống đập lên mu bàn tay Thư Vãn, khiến cho cả người Thư Vãn cứng đờ.
Cô đưa một tay khác lên muốn lau nước mắt cho Sam Sam, nhưng sờ hồi lâu cũng không sờ được, trái lại bị Sam Sam nắm lấy cổ tay.
“Vãn Vãn, cậu… không nhìn thấy nữa sao?”
Sam Sam nắm tay Thư Vãn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thư Vãn.
Lần này Thư Vãn không giấu Sam Sam nữa, cô rất thoải mái gật đầu: “Có lẽ là suy tim đã dẫn đến các triệu chứng khác…”
Khoảng thời gian trước khi cô đau đầu thì tầm mắt sẽ mơ hồ, không ngờ lần này sau khi tỉnh dậy lại không nhìn thấy.
Nhìn thấy cô như vậy, trong nháy mắt Sam Sam lại suy sụp bật khóc, cô ấy nhào lên giường bệnh ôm lấy Thư Vãn, khóc xé ruột xé gan.
Thư Vãn không khuyên cô ấy đừng khóc nữa mà đưa tay ôm lại Sam Sam, vừa vỗ lưng vừa nhỏ giọng an ủi cô ấy: “Tớ không sao…”
Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, dù sao chết rồi cũng an giấc ngàn thu không còn nhìn thấy nữa, xem như làm quen trước vậy.
Khóc đủ hai tiếng, Sam Sam giống như đã khóc cạn nước mắt, sau đó mới thút thít ngừng khóc.
Thư Vãn nhoẻn miệng cười nhạo cô ấy: “Sam Sam trong trí nhớ của tớ luôn là người kiên cường, không ngờ còn có tiềm năng mít ướt cơ đấy.”
Sam Sam không có tâm trạng chơi trò oán giận với cô, buồn bã hỏi cô: “Bác sĩ Chu có biết mắt cậu không nhìn thấy không?”
Thư Vãn không để ý, lắc đầu: “Không biết.”
Nói xong lại nói thêm một câu: “Không muốn phiền cô ấy.”
Nghe vậy trong lòng Sam Sam rất khó chịu, có lẽ Vãn Vãn nhà cô cảm thấy mình không còn sống được mấy ngày nên cũng không quan tâm mắt có nhìn thấy hay không.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng của Thư Vãn, đè xuống cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ trong lòng, khàn giọng hỏi: “Vãn Vãn, cậu bắt đầu suy tim khi nào?”