Chương 304
Từ đầu đến cuối Cố Cảnh Thâm chỉ nhìn về di ảnh của Thư Vãn trên mộ, nghe vệ sĩ nói vậy thì từ từ quay đầu lại.
”Mang đến đây.”
Vệ sĩ nghe xong quay người đẩy vali cỡ lớn đến.
Khi Sam Sam thấy tất cả quần áo ở bên trong đều là quần áo nam thì không hiểu mà hỏi Cố Cảnh Thâm: ”Đây là quần áo của ai vậy?”
Cố Cảnh Thâm bỏ quần áo vào bạt chống cháy, bình tĩnh trả lời: ”Tôi.”
Sam Sam giật mình, cô ấy không thể tin nhìn anh ta: ”Anh muốn làm gì?”
Động tác lấy quần áo của anh ta dừng lại, Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn Sam Sam, cười nhẹ: ”Đừng lo, tôi chỉ muốn hoàn thành lời hứa vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy mà thôi, bây giờ tôi không ở cạnh cô ấy được thì đốt chút quần áo làm bạn với cô ấy, như vậy cũng là làm tròn lời hứa.”
Sam Sam nghe anh ta nói vậy, lúc này mới yên tâm lấy quần áo của Vãn Vãn ra.
Giây phút ngọn lửa bùng lên, Sam Sam không nhịn được mà khóc đến khàn giọng: ”Vãn Vãn, lên đường bình an…”
Đến khi lửa tắt, vệ sĩ lên dọn dẹp xong, hai người vẫn chưa muốn rời đi, vẫn đứng trước bia mộ như cũ.
Một lúc lâu sau Cố Cảnh Thâm mới lên tiếng: ”Sam Sam, ngày mai tôi sẽ về thủ đô, khi nào đến bảy ngày giỗ đầu của Vãn Vãn thì tôi sẽ về.”
Sam Sam gật đầu, thấy trời sắp tối, cô ấy nói với Cố Cảnh Thâm: ”Chúng ta về thôi.”
Ngón tay Cố Cảnh Thâm vuốt ve di ảnh của Thư Vãn, đau lòng thả tay xuống.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, một chiếc chuyên cơ ồn ào dừng ở bãi cỏ cách đó không xa…
Sau khi chiếc chuyên cơ kia dừng hẳn lại, Quý Tư Hàn mặc tây trang màu đen bước xuống.
Sắc mặt hắn xanh xám, mắt hắn đỏ như máu, bước nhanh về phía bọn họ.
Đúng lúc đó trước cổng nghĩa trang có mấy chục chiếc xe sang trọng dừng lại, vệ sĩ đồng loạt bước xuống từ trong xe.
Nhìn sơ qua cũng có khoảng mấy chục người, động tác đồng đều, khí thế mạnh mẽ như muốn đến cướp người.
Quý Tư Hàn đi đến trước mặt hai người, hắn nhìn họ, lạnh giọng hỏi: ”Cô ấy đâu?”
Đây là lần thứ hai Sam Sam gặp Quý Tư Hàn, lần đầu tiên là hắn tự mình đến tìm Vãn Vãn.
Khi đó hắn ngồi trong xe không đi xuống, Sam Sam chỉ thấy sườn mặt của hắn.
Lúc đó cô ấy cảm thấy hắn đúng là người xuất chúng trong giới hào môn, nhìn rất đẹp trai.
Lúc này khi đối mặt với Quý Tư Hàn, Sam Sam cảm thấy vừa chấn kinh vừa sợ hãi.
Không phải vì khuôn mặt của Quý Tư Hàn mà vì khí thế mạnh mẽ của hắn.
Khí thế cao ngạo lạnh lùng, khí chất người sống chớ gần là bẩm sinh, khiến người khác không thể không sợ hãi.
Cố Cảnh Thâm thấy hắn bình tĩnh đến chậm còn kiêu ngạo như vậy thì không khỏi hừ một tiếng.
”Muốn gặp cô ấy?”
Anh ta nâng tay lên chỉ về phần mộ phía sau: ”Ở kia.”
Quý Tư Hàn nhìn về phía ngón tay anh ta chỉ, khi thấy di ảnh trên mộ, sắc mặt hắn tái đi.