Chương 307
Quý Tư Hàn đứng ở ngoài cửa phòng, bắt đầu gõ thay vì đẩy vào: ”Thư Vãn, mở cửa.”
Hắn gõ cửa ba lần nhưng bên trong không có ai mở cửa.
Trái tim Quý Tư Hàn siết chặt lại, hắn vẫn không cam lòng nói: ”Vãn Vãn, là anh, mở cửa.”
Đã lâu lắm rồi hắn không gọi cô là Vãn Vãn, đột nhiên hắn rất nhớ cô, rất muốn ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng gọi cô là Vãn Vãn.
Khát khao mãnh liệt khiến hắn có dũng khí đẩy cửa ra, bên trong sạch sẽ ấm áp, tất cả đồ đạc đều ở đây, chỉ có cô là không.
Trái tim Quý Tư Hàn chìm xuống, hắn vẫn không tin như cũ, lại đi đến kéo cửa tủ quần áo.
Ngón tay thon dài đẩy từng bộ quần áo ra nhưng vẫn không tìm được gì.
Phòng khách, phòng bếp, ban công, nhà vệ sinh, phòng ngủ chính, tất cả đều không có cô.
Hắn có chút tuyệt vọng, quay đầu nhìn Sam Sam: “Rốt cuộc các người giấu cô ấy đi đâu rồi?”
Sam Sam không trả lời Quý Tư Hàn, nhìn dáng vẻ sống chết cũng không muốn tin Vãn Vãn đã qua đời của Quý Tư Hàn, đột nhiên cô ấy cảm thấy đây vốn là báo ứng của hắn.
Quý Tư Hàn cố gắng chống đỡ cơ thể, hắn đi từng bước đến trước mặt Sam Sam, khàn giọng nói với cô ấy: ”Kiều tiểu thư, xin cô giúp tôi chuyển lời đến cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý ra gặp tôi một lần, sau này tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô ấy và Tống Tư Việt nữa, tôi đồng ý…”
Hắn hít sâu một hơi, gằn giọng nói: ”Vĩnh viễn buông tay…”
Sam Sam nhếch môi, vẻ mặt không chút thay đổi: ”Trước khi cô ấy chết đã gắng gượng vì muốn gặp anh lần cuối, anh lại để cho vị hôn thê của mình nghe điện thoại, ngay cả số của cô ấy anh cũng không lưu, tốt xấu gì cô ấy cũng ở bên cạnh anh năm năm, vì sao anh có thể tuyệt tình như vậy chứ?”
Sam Sam nói đến đây thì đỏ bừng mắt: ”Thưa Quý tổng cao cao tại thượng, cô ấy rời đi mà vẫn còn nuối tiếc, anh có tư cách gì để gặp cô ấy thêm một lần nữa? Huống hồ người đã chết rồi thì còn gặp anh như thế nào?”
Sam Sam nói chắc như đinh đóng cột khiến lòng hắn trống rỗng vắng vẻ, giống như hắn đã mất đi cái gì đó.
Hắn đỏ mắt nhìn Sam Sam lắc đầu: ”Không phải, nếu như cô ấy chết rồi thì các người không thể nhanh chóng hỏa táng cô ấy như vậy được…”
Cố Cảnh Thâm yêu cô như vậy, sao anh ta có thể cứ vậy mà hỏa táng cô được?
Sam Sam lạnh mặt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng buồn, đến mức này rồi còn không tin.
Cô ấy im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: ”Là Vãn Vãn nghe được giọng Ninh Uyển xong yêu cầu cô ấy qua đời lập tức hỏa táng.”
Là cô yêu cầu chết rồi lập tức hỏa táng…
Là vì hắn không đến gặp cô lần cuối nên cho dù là di thể cũng không muốn cho hắn thấy sao?
Sau khu biết cô mang theo tiếc nuối và sự không cam tâm để rời khỏi thế giới này, máu trong người Quý Tư Hàn như đóng băng lại.
Sức lực của hắn như bị rút sạch, không còn chống đỡ nổi nữa, hắn dựa vào tường rồi ngồi xuống sàn nhà lạnh buốt.
Cảm giác đau đớn khiến Quý Tư Hàn không hít thở được, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim hắn, thở cũng không nổi.