Chương 325
Giọng nói của người đàn ông xa lạ khiến Ninh Uyển sửng sốt, cô ta kiềm chế cơn buồn nôn, mở mắt ra nhìn đám đàn ông đang vây quanh cô ta.
Không có bóng dáng của Quý Tư Hàn, đều là người xa lạ hoặc là người Quý Tư Hàn cử đến: “Đừng giả vờ, tôi biết các người là người do anh ta cử đến!”
Người đàn ông vừa rồi nói chuyện, lại cười giễu cợt một lần nữa: “Ninh đại tiểu thư, một giám đốc là cấp dưới của cô nợ tiền dự án của công ty chúng tôi không trả, mà chúng tôi lại không tìm được người nên chỉ có thể khai đao từ người phụ trách là cô đây…”
Ninh Uyển sửng sốt, có chút nghi ngờ nhìn người đàn ông, “Anh là người đến gây rối ở tập đoàn chúng tôi vào tháng trước?” Người đàn ông nghiêng đầu nhướn mày, “Không phải tôi thì còn có thể là ai, lẽ nào tập đoàn các cô còn đắc tội với người của công ty khác?”
Nghe vậy, sự nghi ngờ trong lòng Ninh Uyển đã được xua tan một chút nhưng vẫn giữ thái độ nghi ngờ, “Các người thật sự không phải do Quý Tư Hàn cử đến?”
Bị cô ta nghi ngờ như vậy dường như khiến cho người đàn ông cực kỳ không vui, anh ta đưa tay lên tát cô ta một cái thật mạnh: “Quý con mẹ mày, nhanh gọi điện thoại cho ba mày bảo ông ta trả tiền cho ông, nếu không đêm nay ông sẽ chỉnh chết mày!”
Ninh Uyển đã bao giờ bị sỉ nhục như thế này, cô ta tức run cả người nhưng trong tình huống này lại không dám lên tiếng: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Lúc này người đàn ông mới nguôi giận ném điện thoại cho cô ta, Ninh Uyển cầm điện thoại lên gọi đi, bảo đối phương lập tức chuyển tiền.
Sau khi cúp máy, Ninh Uyển ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Bây giờ được rồi chứ?”
Người đàn ông cười giễu một tiếng, phất tay với các anh em phía sau, “Trói cô ta lại, ném vào rừng bên kia.”
Ninh Uyển không ngờ mình đã ra lệnh chuyển tiền mà anh ta vẫn không chịu buông tha cho mình, tức giận đến mức ra sức la hét, ra sức giãy giụa.
Nhưng mà sức lực cô ta quá yếu, hoàn toàn không thể chống lại một đám đàn ông nên rất nhanh đã bị mấy người đàn ông trói lại, khiêng lên ném vào rừng.
Sau khi làm xong tất cả, người đàn ông rửa sạch tay, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi đến chiếc Lincoln màu đen đang đậu ở phía xa.
Anh ta đi tới gõ cửa xe, cung kính nói: “Tiên sinh, đã xử lý xong theo sự dặn dò của ngài.”
Quý Tư Hàn chơi đùa mặt nạ trong tay, gật đầu với người đàn ông: “Các cậu về đi.”
Người đàn ông trả lời “Vâng”, sau đó dẫn nhóm người nhanh chóng rời đi.
Sau khi họ đi, Quý Tư Hàn nghiêng đầu nhìn A Trạch ngồi trên ghế lái đang chăm chú lái xe: “Có thể tìm được bằng chứng giết người của Liên Vãn Tinh không?”
Nghe vậy A Trạch có hơi bối rối: “Tiên sinh, bà ta chưa từng tự mình ra tay, e rằng sẽ có hơi khó, nhóm người làm việc cho bà ta cũng sẽ không khai bà ta ra, cộng thêm bà ta có bệnh sử tâm thần nên cho dù tìm được ít manh mối cũng rất khó để kết án.”
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Không sao, rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ để cho bà ta ở trong tù cả đời.”
Hắn thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa xe, hắn muốn đến ở cùng cô trước khi giông bão kéo đến.