Chương 331
Nói xong, đáy mắt anh ta dâng lên vẻ áy náy: “Tôi nên quay về Cố thị sớm, như thế có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho hai người nhưng mà tôi lại mất đi trí nhớ, hại cô và Vãn Vãn chịu khổ năm năm…”
Anh ta đã cử người điều tra, Vãn Vãn không chỉ bán mình gom góp tiền phẫu thuật cho anh ta mà còn tìm Anh Hoa vay hai trăm nghìn để điều trị tiếp theo.
Trong năm năm qua, cô nợ nần chồng chất, luôn siêng năng và tiết kiệm, rất nhiều khi cũng không nỡ tiêu tiền.
Mà Sam Sam lại bán rượu cả ngày lẫn đêm ở câu lạc bộ, thường xuyên bị một vài khách hàng dung tục ức hiếp làm khó.
Lúc nhỏ anh ta từng hứa lớn lên sẽ làm chủ gia đình, gánh vác trách nhiệm chăm sóc họ nhưng anh ta lại nuốt lời.
Mỗi lần nghĩ đến những điều này, anh ta lại áy náy đến nỗi đêm không ngủ được, ước gì có thể quay về quá khứ tát mình một cái thật mạnh.
Ngược lại Sam Sam không quan tâm đến những điều này, an ủi anh ta: “Cho dù anh không về Cố thị thì tôi và Vãn Vãn có tay có chân, cũng sẽ không để anh chăm sóc.”
Nói xong cô ấy đưa túi tài liệu lại cho Cố Cảnh Thâm: “Cho nên, anh cầm những thứ này về đi, tự tôi kiếm được tiền.”
Nhưng Cố Cảnh Thâm không dễ từ chối, nói: “Sam Sam, cô nhận lấy đi, xem như tôi bù đắp tiếc nuối trong những năm qua.”
Lời này của anh ta khiến Sam Sam không biết nên nhận thế nào, đang do dự làm sao từ chối thì thấy anh ta đứng dậy định đi. “Anh đi đâu?”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Sam Sam, mỉm cười với cô: “Tôi đến nghĩa trang thăm cô ấy.”
Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Sam Sam cảm thấy rất bất an.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ấy buột miệng nói: “Tống Tư Việt, anh là người thân duy nhất trên đời này của tôi, anh đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé.”
Nghe thấy câu nói này, mắt Cố Cảnh Thâm đỏ hoe suýt rơi nước mắt, nhưng không quay đầu lại chỉ đưa tay lên vẫy vẫy Sam Sam.
Dường như đang nói với cô ấy rằng, Sam Sam yên tâm, sau đó anh ta bỏ đi đầu không ngoảnh lại…
Cố Cảnh Thâm mua một bó hoa cúc, đi đến nghĩa trang.
Còn chưa đi tới, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đang quỳ một gối trước bia mộ.
Người đàn ông đó tóc tai rối bù, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, cả người hốc hác đến nỗi Cố Cảnh Thâm suýt không nhận ra.
Anh ta nghĩ rằng Quý Tư Hàn muốn nói gì đó với Thư Vãn nên dừng lại bước chân.
Nhưng đợi rất lâu hắn cũng không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào di ảnh, yên lặng ngắm nhìn.
Cố Cảnh Thâm cũng cất bước đi tới, đặt bó hoa cúc ở trước bia mộ.
Nhận ra có người tới, mi mắt Quý Tư Hàn khẽ run, nhưng không ngẩng đầu lên, dường như biết là ai đến.
Hai người đàn ông cứ thế đứng ở trước bia mộ, nhìn di ảnh, không nói chuyện với nhau cũng không thù hằn đến mức đuổi nhau đi.
Sau khi im lặng rất lâu, Cố Cảnh Thâm lên tiếng trước: “Anh yêu cô ấy không?”