Chương 364
Thư Vãn càng nhíu mày chặt hơn, Trì Nghiễn Châu không phải là kiến trúc sư xây dựng hay sao? Sao tự nhiên lại biến thành thiếu gia rồi?
Nữ giúp việc không giải thích gì thêm chỉ nở nụ cười nhẹ nói: “Vậy thiếu phu nhân, tôi chuẩn bị chút đồ ăn tây cho ngài, có được không?”
Thư Vãn gật đầu: “Cám ơn.”
Nữ giúp việc đáp một câu rồi quay người rời đi, Thư Vãn cũng lật chăn ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân thì thay quần áo rồi đi tìm Trì Nghiễn Châu hỏi rõ ràng. Nhưng vừa hỏi mới biết hắn đã đi khỏi nhà từ sớm vậy nên Thư Vãn chỉ có thể chờ.
Mà Trì Nghiễn Châu có là kiến trúc sư hay là thiếu gia thì cũng chả liên quan gì tới cô, cô cầm điện thoại lấy xe chạy thẳng tới câu lạc bộ đêm.
Cái xe Trì Nghiễn Châu đưa cho cô vẫn còn đỗ ở bãi xe câu lạc bộ, Thư Vãn thấy nhân viên câu lạc bộ còn chưa đi làm thì đành quay lại xe ngồi đợi. Đại khái là gần bảy giờ tối Thư Vãn thấy Nghê Hồng sáng đèn, cô bước xuống xe đi thẳng vào trong thang máy.
Vừa từ thang máy bước ra đã nhìn thấy một nhóm bảo an đang lôi kéo một người đàn ông, mọi người xung quanh cũng nhìn người đàn ông kia. Thư Vãn vừa nhìn bóng lưng người kia liền nhận ra đây là Giang Vũ.
Lúc này Giang Vũ đang quỳ trên đất nhưng vẫn tiếp tục xông vào phía bên trong quán la lối ầm ĩ
“Sam Sam, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Đám bảo an cũng hét lên: “Chị Sam Sam đã nói rồi, mày cút ngay đi, đừng để bọn tao đập cho một trận!”
“Sam Sam…” Giang Vũ cố hét lên, “Sam Sam, mẹ anh bị ung thư, anh bị công ty sa thải, con không có sữa uống. Em xem tình nghĩa bao năm của chúng ta, cứ coi anh như thằng ăn mày giúp anh được không?”
“Nếu anh là ăn mày thật, cho anh chút tiền xong cũng chả còn liên quan gì nữa, nhưng anh đâu phải ăn mày…”
Một giọng nói yêu kiều từ từ truyền tới, nghe ngữ điệu có ba phần mệt mỏi bảy phần xa cách.
“Anh *** là cái loại cặn bã!”
“Sam Sam!”
“Bịt mồm hắn vào mau tống hắn đi cho khuất mắt tôi!”
Mấy bảo an vừa nghe thấy lời này lập tức vác Giang Vũ lên rồi tống hắn vào trong thang máy.
“Mẹ kiếp, thằng đê tiện!”
Thư Vãn đi theo giọng nói này thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào quầy bar.
Bóng dáng yêu kiều thướt tha, mái tóc xoăn gợn sóng dài tới eo, những ngón tay thuôn dài đang kẹp lấy điếu thuốc lá, tay còn lại thì đang nâng ly. Cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ bên trong chiếc ly. Thật giống như tách biệt khỏi thế giới xung quanh, dưới ánh đèn mờ ảo càng làm cho cô thêm hư ảo tách biệt.
Thư Vãn nhìn thấy Sam Sam mũi tự nhiên có chút cay, khoé mắt cũng đỏ lên. Cô đứng ngốc một lúc sau đó trong miệng mới phát ra âm thanh.
“Sam Sam!”
Âm thanh yếu ớt bị tạp âm ồn ào trong câu lạc bộ che lấp, nhưng nó lại giống như một luồng sóng điện từ truyền được vào dây thần kinh của Sam Sam. Chỉ thấy Sam Sam vén mái tóc xoăn lên chậm rãi quay đầu nhìn ra chỗ cửa thang máy, ở đó có một người phụ nữ nước mắt lưng tròng đang nhìn cô.
Ánh sáng quá yếu, đèn nhấp nháy đổi màu liên tục, Sam Sam sau một hồi mới nhìn rõ gương mặt của đối phương. Tóc ngắn, quần áo đỏ không phải dáng vẻ của trước đây nhưng khuôn mặt kia thì mãi mãi trong trí nhớ của cô.