Chương 381
Hắn ôm chặt cô thêm lần nữa, hắn cầu xin cô: “Hãy cho anh giải thích…”
Thư Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không còn quan trọng nữa, tôi không bận tâm nữa rồi. Dù gì tôi cũng chưa bao giờ yêu anh Quý đây mà.”
Quý Tư Hàn đột nhiên bật cười: “Đúng vậy, em đã bao giờ yêu anh đâu…”
Hắn tuyệt vọng buông lỏng Thư Vãn ra rồi lùi lại sau. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm: “Thật sự là chưa bao giờ sao?”
Thư Vãn run lên một cái nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại rồi kiên định lắc đầu.
Nhưng khóe miệng của Quý Tư Hàn lại càng cong lên: “Vậy những thứ này tượng trưng cho điều gì?”
Hắn lấy ra lá thư bằng giấy luôn mang theo bên người rồi đưa cho Thư Vãn: “Những cái này, tượng trưng cho điều gì?”
Thư Vãn nhìn thấy lá thư được bảo quản rất tốt không có chút hao tổn nào thì khuôn mặt bỗng nghệt ra. Cô bắt đầu từ lúc nào thì thấy thất vọng về hắn? là lúc hắn ôm lấy cô, làm ra những cử chỉ thân mật với cô, nhưng miệng lại nói rằng đừng vọng tưởng hắn sẽ yêu cô.
Cô hiểu rõ câu nói đó, bản thân cô không là gì trong lòng hắn cùng lắm chỉ là công cụ giải tỏa s1nh lý. Nhưng bây giờ…..
Cô ngước mắt lên nhìn Quý Tư Hàn đang kích động, trong ấn tượng của cô hắn luôn là một kẻ cao ngạo chưa bao giờ có bộ dạng như lúc này. Nhìn hắn thế này cô càng không hiểu, rõ ràng lúc còn bên nhau hắn vô tình với cô như vậy.
Bây giờ lại lôi bức thư cô từng viết ra rồi hỏi đây là tượng trưng cho điều gì? Tượng trưng cho cái gì? Tượng trưng cho sự kết thúc.
Khi cô viết những dòng chữ này cô cũng chỉ là viết cho chính bản thân mình, hắn không yêu cô cho nên lúc đặt bút viết xuống cũng chính là đại biểu cho sự kết thúc. Đoạn tình cảm đơn phương này, ngay lúc hắn nói ra câu đó cũng là lúc cô hiểu rõ nó đã kết thúc.
Thư Vãn sau một lúc im lặng thì đưa tay nhận lá thư trong tay hắn, cô cúi đầu trầm mặc một lát rồi không chút do dự xé lá thư làm đôi.
Lúc Quý Tư Hàn định đưa tay cướp lại thì đã không còn kịp…Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xé lá thư…
Hai mắt hắn đỏ ngầu không dám tin nhìn cô: “Tại sao…”
Thư Vãn nhếch miệng lạnh nhạt nói: “Anh Quý, lá thư này chỉ là do tôi tuỳ tiện viết ra, tôi từ trước tới nay không định để lại bất cứ thứ gì cho anh, xin anh đừng hiểu nhầm.”
Sắc mặt Quý Tư Hàn trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lá thư đã bị xé nát. Ba năm nay, hơn một ngàn đêm hắn làm sao có thể vượt qua…là dùng thuốc ngủ, là những con chữ trong lá thư này giúp hắn vượt qua.
Hắn tự nói với chính bản thân đây là di thư do cô để lại cho hắn, là thứ nói rõ trong lòng cô có hắn. Nhưng bây giờ cô lại nói chỉ là tuỳ tiện viết ra chứ không định để lại bất cứ điều gì cho hắn…
Quý Tư Hàn run rẩy nhưng vẫn nở một nụ cười nhạt, nụ cười tuyệt vọng này làm cho hắn càng trở nên thiếu sức sống. Hắn dùng đôi mắt mờ mịt nhìn bộ dạng bình tĩnh của Thư Vãn.
“Nếu từ trước tới giờ em chưa từng yêu anh, vậy tại sao trước khi chết lại muốn gặp anh lần cuối?”
Thư Vãn đã vì bản thân nói rõ ràng tới vậy mà hắn vẫn không chịu tin, cô hít một hơi rồi nói: “Đại khái trước khi con người ta chết đi thì chỉ muốn gặp lại người từng quen biết trên thế gian này một lần.”
Không phải là muốn gặp hắn mà là muốn gặp người quen biết trên thế giới này, hắn cũng chỉ là một trong số những người cô quen biết. Quý Tư Hàn lại lần nữa nở nụ cười, cười tới mức đuôi mắt đã đỏ ửng, cười tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt.