Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 35

Kate kéo cái mũ liền áo trùm lên đầu để che ngọn gió lùa rối mái tóc. Nàng liếc nhìn tấm lưng cuả chồng lúc này đang thấp thoáng trước mặt cách chừng 20 foot, và nàng giục ngựa phóng nước kiệu tiến lên ngang hàng.

− Anh muốn trừng phạt tôi hay quả thực không tìm được con ngựa nào ra hồn hơn con ốm đói này?

Kate bực dọc hỏi. Nàng thấy không hài lòng vì chồng mình đã chọn cách cưỡi ngựa về Luân Đôn, thay vì thuê một chiếc xe ngưa. bốn bánh êm ả.

− Đó là lối thoát tốt nhất mà tôi có thể chọn lựa trong tình huống này đấy. Không còn con ngựa nào khác, mà tôi không muốn mất thì giờ vô ích- Bá tước vặc lại- Hơn nữa cô không phải lo bị bỏ rơi đâu, con ngựa hồng khốn khổ cuả tôi sắp chết vì kiệt sức rồi.

Nàng nhìn chàng vẻ thách thức.

− Tôi đâu có bắt anh đi vội vã thế này. Vì vậy xin anh đừng có đổ tội lên đầu tôi.

− Nhưng hẳn cô sẽ rất sung sướng nếu được cưới cái thằng bạn chưa ráo máu đầu cuả cô chứ?- chàng cười miả.

− Nếu mà lấy anh ấy thì hẳn tôi đã sướng hơn thế này- nàng trả đũa.

Chàng phóng ánh mắt sắc lạnh vào nàng.

− Thật ư, thưa bà Bá tước? Thế còn đứa bé trong bụng bà thì sao, nó không cần có bố à? Hay là chuyện đó không quan trọng.

− Anh moi ở đâu ra cái chuyện ấy vậy?- nàng kêu lên phẫn uất.

Chàng trợn mắt nhìn nàng.

− Thưa cô, chính vì thế mà tôi phải cưới cô đấy! Chỉ có thằng ngu như tôi mới dây vào cô và tự khoác gông vào cổ thế này. Đứa bé cần phải có cha!

Những lời nói cuả chàng chẳng khác gì lưỡi dao rạch nát con tim nàng. Nàng đã từng hy vọng chàng lấy nàng vì một cái gì hơn thế. Nàng đã tự lừa dối mình. Nàng đăm đăm nhìn con đường trước mặt và nói khẽ.

− Vậy là anh cưới em chỉ vì sợ tai tiếng?

− Cô bảo sao?

− Em không hề nói với anh là em đang có mang. Làm sao em có thể biết sớm như thế được?

− Nhưng thằng bạn Ludlow cuả cô ... nó nói là ...- Chàng bối rối.

− Em không hiểu vì sao Danny lại có ý quái gở như vậy, nhưng anh ấy là loại người rất khó thay đổi định kiến, một khi đã nghiĩ gì thì cứ nhất định điều đó phải đúng như thế. Còn em xin thề là không hề nói với anh ấy điều đó. Em có biết gì đâu mà nói.

Chàng xem chừng đã hiểu ra sự việc.

− Thế sao cô không chịu cải chính?

− Nếu anh hỏi thì em đã cải chính, nhưng có ai hỏi gì em đâu?

− Mẹ nó chứ!- chàng nổi cáu- Này, cô bé, ai đã nghĩ ra cái kế hoạch tuyệt vời ấy đấy, cô hay thằng bạn lù khù cuả cô? Hẳn là cô thôi, đàn bà là cái giống quỉ quyệt mà!

Ý nghĩ bị mắc bẫy một cách đơn giản như thế khiến chàng bực muốn phát điên lên.

− Anh nhầm đấy- nàng nhẹ nhàng cải chính, mặc dù lòng đau như cắt- Cả Danny lẫn em đều không phải loại người có gan làm chuyện đó.

− Không hả? Được, dù cho có có mang hay không có mang thì cũng vậy! Chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thôi.

Chàng ghé sát vào mặt nàng, tay chàng ghì cứng tay nàng, khiến nàng suýt rời khỏi yên ngựa.

− Cô đừng tưởng tôi cưới cô rồi để cho đứa khác hưởng đâu nhé! Xin cô hãy nhớ kỹ điều đó cho tôi! Nào, bây giờ mời cô đi nhanh cho, tôi muốn về London càng sớm càng tốt.

Trời đã tối, nàng đành phải bám theo chàng. Nhưng nỗi căm hận càng lúc càng dâng cao trong lòng nàng. Hoá ra nàng chẳng biết gì về chàng cả.

Trên suốt chặng đường còn lại, hai người đi trong im lặng.

Lúc họ dừng ngựa trước cửa nhà chàng thì trời đã khuya. Kate chậm chạp bước lên bậc thềm và lặng lễ đợi trong lúc chàng lấy chià khoá mở cửa. Nhưng trước khi chàng kịp xoay chìa thì cánh cửa bật mở và một thân hình cao gầy hiện ra trên ngưỡng cửa. Đó là người quản gia.

− Ông chủ đã về- Người quản gia cúi chào và liếc nhìn về phía Kate.

− Chào, Kirkly. Nhờ lão cho người đến chăm sóc hai con ngưa. cuả tôi nhé. A mà này Kirkly, đây là phu nhân Kathleen Mannering, vợ tôi.

Người quản gia không giấu được vẻ kinh ngạc hiện ra trên nét mặt, nhưng ông lão vội lắp bắp mấy câu chúc tụng.

− Bây giờ muộn rồi, để mai hãy báo tin cho mọi người nhé, và bảo tất cả phải tụ tập lại để ra mắt bà chủ- Bá tước dặn- Nhưng lát nữa nhớ nhắc thằng hầu đến gặp tôi trong thư phòng, tôi muốn nó cầm một bức thư tới cho bà Haverly.

− Vâng ạ, thưa ông chủ!- Kirkly nói. Vẻ mặt lão đã trở lại bình thường.

Vì không biết mình phải làm gì nên Kate đi theo chồng vào thư phòng.

Căn buồng gợi lại những ký ức mà nàng không muốn nhớ tới, và nàng tiến đến chỗ lò sưởi, xoay lưng lại phía chồng. Tuy vậy, xem ra chàng không quan tâm đến sự hiện diện cuả nàng. Chàng ngồi vào bàn và cắm cúi viết. Có tiếng gõ cưa?, rồi Kirkly ló đầu vào.

− Xin ông chủ thứ lỗi, tôi muốn hỏi có cần đem thứ gì cho bà chủ giải khát sau chuyến đi dài vất vả không ạ?

Bá tước hơi sững người trong giây lát, rồi chàng gật đầu.

− Tất nhiên, Kirkly, hãy đem một bình trà vào phòng tôi ...ờ, ...vào phòng chúng tôi nhé, và cả nước nóng nữa. Lò sưởi đã được nhóm rồi chứ?

− Rồi ạ, thưa ông chủ- Người quản gia nói và quay đi.

Chàng tiếp tục viết, còn Kate vẫn đứng cạnh lò sưởi. Đột nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi và chán ngán.

− Em muốn đi nghỉ, chắc anh không phản đối chứ?

Chàng ngước nhìn lên cặp mắt thật lạnh lùng.

− Tất nhiên! Mời cô cứ đi. Cô biết đường rồi đấy.

Cánh cửa sập mạnh sau lưng chàng...

Kate đang bực bội đi lại trong phòng thì có tiếng gõ cửa khe khẽ, rồi một gã hầu phòng trẻ măng bước vào với cái khay trên tay. Gã có vẻ ngượng ngập và lúng túng, chắc vì trong ngôi nhà này đã lâu rồi vắng bóng các cô gái trẻ. Nàng chỉ cho gã đặt cái khay lên chiếc bàn kê cạnh cưa? sổ và đợi khi gã ra hẳn mới đến uống thử một ngụm trà. Nhạt thếch!

Nàng vào buồng tắm rửa qua loa mặt mũi chân tay rồi chán ngán quay ra ngồi bên bàn cạnh cửa sổ. Nàng không có áo ngủ, nàng thậm chí không có cả lược chải tóc! Nàng thở dài.

Cửa phòng đột nhiên bật mở và Kate há hốc mồm nhìn Branwell đủng đỉnh bước vào. Nàng chợt nhận thức được một điều là chàng sẽ ngủ cùng nàng trong căn phòng này!

Nàng bật dậy, lùi lại.

− Anh định làm cái gì thế?- Nàng hỏi với giọng nhạo báng.

− Làm cái gì à ? Thế cô nghĩ tôi còn có thể làm cái gì khác ngoài việc chuẩn bị đi ngủ, hả cô vợ cuả tôi?

− Anh không định ngủ ở đây với tôi đấy chứ?- Giọng nàng đầy vẻ khiêu khích.

− Tôi sẽ làm thế đấy, tất nhiên việc đầu tiên cần làm không phải là ngủ- chàng nói và tiến lại phía nàng, chiếc áo ghi-lê bị vứt xuống sàn. Có một cái gì đó trong ánh mắt và nụ cười nửa miệng cuả chàng khiến nàng chột dạ lùi lại mấy bước.

− Đừng có động vào tôi, Branwell!- Nàng cảnh cáo.

Chàng hơi sững lại.

− Cô lại định nói là thích lấy cái thằng nhãi ranh bạn cô hơn là lấy tôi chứ gì? Đúng không? Thú nhận đi!

− Đúng đấy!

− Thế giữa cô với nó đã đến mức nào rồi? Cô đã cho phép nó làm những gì? Tôi vẫn nhớ ngón tay nó đã sờ vào môi cô như thế nào. Lúc đó tôi chỉ muốn được giết chết tươi cả hai đi.

Chàng tóm chặt cánh tay nàng, kéo giật về phía mình. Nàng giận sôi lên, nhưng bất lực trong vòng tay mạnh mẽ cuả chàng. Và nàng tìm cách đổ thêm dầu vào lửa.

− Ở trong vòng tay anh ấy còn dễ chịu hơn trong vòng tay anh!

Chàng lắc nàng mấy cái thật mạnh.

− Được rồi, cô bé ạ, cô đã lấy nhầm chồng, vậy thì đành phải chịu đựng thôi! Tôi muốn ghi lại dấu ấn cuả cuộc hôn nhân này, ngay bây giờ!

Môi chàng nghiến ngấu môi nàng. Cơn giận dữ cuả chàng đã lên tới đỉnh điểm, và chàng không đếm xiả đến những cử chỉ âu yếm. Chưa bao giờ chàng hôn một cách thô bạo như thế và Kate cảm thấy môi mình bỏng rát. Đôi tay chàng quàng chắc quanh hông nàng, xiết mạnh. Chàng hôn tới tấp lên cổ, lên má nàng và nàng rên rỉ.

− Anh là đồ cục súc...tôi căm thù anh! Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đúng, anh chỉ là một tên cướp biển chuyên hà hiếp những kẻ chân yếu tay mềm!

− Thật hả? Nhưng tôi còn nhớ lần cuối cùng khi tôi ôm cô thì thái độ cuả cô hoàn toàn khác kia mà?

Chàng hỏi miả mai. Và khi nàng vừa mở miệng định cãi thì bất ngờ môi chàng đã lại gắn với môi nàng. Nàng lúc lắc đầu để tránh, nhưng không kịp. Môi chàng, lưỡi chàng đã tách môi nàng ra, lách sâu vào miệng nàng. Chàng không còn chút nào dáng dấp cuả một người tình dịu dàng và nhẫn nại nữa. Chàng cảm thấy mình bị lừa khi phải cưới nàng. Và chàng quyết định, đã vậy thì phải ra sức tận hưởng tất cả mọi khoái lạc mà nàng có thể đem lại cho chàng.

Kate đấm thùm thụp vào ngực chàng, cố đẩy chàng ra, nhưng thật lạ lùng, vừa chống cự nàng lại vừa cảm thấy ham muốn chàng!

Một tay chàng vẫn giữa chắc tóc nàng, còn tay kia lần ngược từ mông nàng lên và chuyển dần ra phiá trước. Rồi nàng cảm thấy những ngón tay chàng đụng vào ngực nàng. Có tiếng vải bị xé rách. Và chiếc áo dài cuả nàng bung ra, rách bươm, phô bày trọn vẹn cơ thể nàng. Theo phản xạ nàng vội đưa tay lên che ngực và lùi lại để trốn chạy. Chàng gầm lên một tiếng và lập tức chộp nàng lại.

− Cô đã cho thằng oắt con kia sờ vào như thế này chưa?- Vừa nói chàng vừa đưa tay vầy vò ngực nàng- Thế nào, Kate, cô đã cho nó làm như thế này chưa?

Câu hỏi cuả chàng nghe giống như một tiếng quát, một tiếng quát giận dữ, một lời buộc tội!

Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng.

− Buông tôi ra! anh có nghe rõ không? Buông ra, tôi căm thù anh!

Hậu quả cuả câu nói đó là nàng bị đẩy bật về phía sau và ngã dúi trên chiếc giường khổng lồ. Nàng gượng dậy, nhưng chàng đã nhào tới, đè nghiến nàng xuống, lật ngửa ra. Nàng giẫy giuạ, co chân đạp lung tung, nhưng vô ích. Một tay chàng chẹn ngang ngực nàng, tay kia vội vã cởi chiếc quần chàng đang mặc. Nàng ra sức chống cự, kêu gào inh ỏi và cắn thật mạnh vào tay chàng.

− Mẹ kiếp! Cô có hàm răng nhọn quá đấy, cô bé yêu quí cuả tôi ạ. Nào, nào, để xem cô có muốn xử dụng chúng nữa không nào- Miệng chàng lướt trên vú nàng, đùa rỡn với nó. Nàng cảm thấy ham muốn nổi lên, nhưng ý chí kháng cự cuả nàng vẫn chưa bị dập tắt. Chàng đã xúc phạm nàng, và lòng tự trọng cuả nàng đòi phải được trả thù.

− Sao, cô không muốn hả? Thì cũng như tôi không muốn có cuộc hôn nhân này vậy- chàng làu bàu.

Chàng đi vào trong nàng một cách thô bạo. Người nàng quằn quại bên dưới chàng. Và, quả là trớ trêu, cơ thể nàng không chịu tuân theo ý chí cuả nàng. Nó bắt đầu hưởng ứng chàng. Rồi ý chí kháng cự cuả nàng lại trỗi dậy. Sau một hồi giằng co, cuối cùng nàng đã chế ngự được sự ham muốn cuả thân xác. Nàng nằm đờ người ra bên dưới chàng, bất động, vô cảm trước những lời đường mật chàng bắt đầu rót vào tai nàng, những lời mà trước kia đã từng khiến cho người nàng bừng bừng ham muốn.

Khi mọi việc đã kết thúc, họ nằm sõng sượt bên nhau, bải hoải, rã rời. Hình như chàng đã ngủ, một nụ cười thoả mãn nở trên môi. Nhưng Kate không tài nào ngủ được. Nàng cảm thấy nhục nhã, bị xúc phạm, chẳng khác gì là nạn nhân cuả người đàn ông này, và cuả chính thân xác nàng nữa! Nàng muốn trừng phạt chàng, và trừng phạt chính mình! Chàng cưới nàng chỉ vì muốn bảo toàn danh dự. Chàng không yêu nàng, và đêm nay chàng đã hiếp nàng! Được rồi, nàng thề sẽ không để chàng động đến người nàng nữa, nếu như chàng đến với nàng không phải vì tình yêu!

Nàng nhỏm dậy, quấn chiếc khăn trải giường quanh tấm thân trần truồng cuả mình và lẳng lặng rời khỏi giường. Chàng ngạc nhiên mở mắt ra, thậm chí chống hẳn một khuỷu tay lên để nhìn nàng.

− Em định làm cái quái gì vậy? Em đi đâu vậy?

− Đi ngủ trên đi văng trong phòng thay quần áo. Tôi sẽ ở đấy cho đến khi nào anh dành cho tôi hẳn một căn buồng riêng tử tế- nàng lạnh nhạt đáp- Và tôi cũng xin báo trước, nếu anh còn động vào tôi thì tôi sẽ cho anh một nhát dao đấy, nếu không thì tôi sẽ tự đâm mình. Tôi không muốn để anh biến tôi thành một cái đệm thịt cuả anh!

Chàng sững sờ cả người. Rõ ràng lúc cuối cùng nàng đã tỏ ra chấp nhận chàng. Chàng muốn nàng, nhưng chàng không đốn mạt đến mức lợi dụng lý do ấy mà chiếm đoạt nàng bằng vũ lực. Và chàng đau đớn vì nàng lại tỏ ra lạnh nhạt. Chàng bước xuống giường. Nàng vội lùi lại, vẻ sợ sệt. Thái độ đó làm chàng càng thêm đau lòng và hối hận.

− Em không việc gì phải sợ tôi cả- chàng nói- tôi xin hứa sẽ không làm gì em đêm nay nữa đâu. Thú thực là tôi không muốn ôm trong tay một thân thể đàn bà cứng đờ như khúc gỗ. Vì vậy có thể coi như em đương nhiên được an toàn. Tôi sẽ không động đến em, trừ phi chính em muốn điều đó.

Chàng lầm lũi đi ra cửa, hướng về phiá buồng thay quần áo. Nàng nhìn theo tấm lưng trần cuả chàng, thầm ngạc nhiên về sức mạnh ẩn chứa trong đó. Lúc đến cửa buồng bên kia chàng quay lại nhìn nàng.

− Chúc em ngủ ngon, Kate.

Nàng lẳng lặng quay lui, về giường nằm. Lúc kéo tấm vải trải giường đắp lên người, nàng nhận thấy nó còn thấm đẫm hương vị cuộc tình. Và nàng chợt thấy lòng mình ấm lại.
Bình Luận (0)
Comment