Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 1.2

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Phố bán thức ăn, tiếng người đun nước, nhưng kỳ lạ, tất cả mấy chị mấy dì lắm chuyện đều tụ tập cùng một chỗ.

Ở đâu? Chính là ở sạp tản ra mùi cá nhàn nhạt kia!

Bán cá?

Đúng vậy, chỉ thấy một thanh niên đang thể hiện công phu giết cá tuyệt đỉnh.

“Cậu nhỏ, cá này bán sao vậy?” Một người phụ nữ mập mạp lớn giọng hỏi.

“Ái chà, bà chủ xinh đẹp này thật là tinh mắt, cá này rất tươi đấy!” Thanh niên đang giết cá dừng động tác, đôi mắt sáng như vì sao chói lọi, miệng lưỡi trơn tru nói, người phụ nữ đứng bên cạnh bị cậu chọc cười ha ha không ngừng.

Đây chính là nguyên nhân vì sao mọi người tụ tập ở chỗ này, là vì ông chủ sạp cá này có quan hệ với Mại Vu.

Mại Vu Mại Vu, đồng âm với bán cá, vừa khéo ba đời nhà Mại Vu đều là lái cá, chất lượng được đảm bảo, cộng thêm bộ dạng Mại Vu từ nhỏ đáng yêu đến đòi mạng: Mày rậm mắt to, lớn lên có góc cạnh, mặc dù không thể nói là soái ca đỉnh nhất, nhưng là người biết làm duyên khiến người ta vui vẻ, cậu không quá cao, vừa 1m78, dáng người không quá cường tráng cũng không gầy yếu, lại còn vô cùng rắn chắc, được xưng là “Sát thủ sư cô” ở chợ.

Anh như vậy là hơi không tầm thường như người thường, nhưng nói đến chỗ không tầm thường ở đây chính là chuyện ít ai biết, ngoại trừ người nhà của cậu – 

Mại Vu bán cá, 25 tuổi, tiền lời không được vài đồng nhỏ, nhưng lạ thay, anh lại ở trong một căn nhà rộng lớn mà người bình thường không ăn không uống kiếm 300 cuộc đời cũng không kiếm được, lái xe lại càng nổi tiếng, hình như là xe thể thao cao cấp Jaguar. Mặc dù mọi người đều canh cánh trong lòng cảm thấy tò mò với chuyện này, nhưng chưa ai dám mở miệng hỏi, sợ Mại Vu bình thường hiền hòa song vốn có anh trai hắc bang hung ác gì đó, nếu như anh trai anh nhất thời khó chịu tìm người xử lý những dân chúng bé nhỏ như bọn họ thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng mọi người cũng không phát hiện, nếu như nhẹ nhàng chạy tới hỏi anh, anh cũng sẽ nhẹ nhàng thậm chí vẻ mặt cợt nhả nói cho bạn biết: “Xin lỗi, những thứ đó không phải của tôi, là của người yêu tôi.”

Đúng vậy, chỗ không bình thường của Mại Vu chính là người yêu kia của cậu.

*******

Vung chìa khóa một vòng, Mại Vu thở phì phò huýt sáo, trong lòng đã có một ý kiến rất tuyệt, chờ lát nữa về đến nhà cậu muốn ngồi trong ghế sofa xem TV an ủi sự vất vả của mình!

“Ha ha, tôi đã về!” Mạu Vu cong miệng, vẫy tay nói với mấy tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen đứng trước cửa.

“Hoan nghênh trở về, thiếu chủ phu nhân.” Không ngờ một người áo đen lại trả lời như vậy.

“Mẹ, ai bảo cậu các cậu gọi tôi là thiếu chủ phu nhân?” Mại Vu uống một ngụm trà Đài Loan, thô lỗ nói, mấy tên bảo vệ này là kẻ ngốc hay sao?

“Là thiếu chủ nói.”

“Mẹ, vậy là người chết còn nói lung tung rồi!” Mại Vu chậc chậc nói, “Lần sau đám người các cậu đừng gọi bậy bạ nữa, nếu không tôi liền cắt các cậu như giết cá đó!” Nói xong, cậu làm mặt quỷ tinh nghịch mà đáng lẽ một người đàn ông 25 tuổi không nên có, cong miệng cười, nghênh ngang mở cửa đi vào phòng, mấy người áo đen đưa mắt nhìn nhau, im lặng hỏi trời xanh.

Tất cả đều do thiếu chủ bọn họ dặn dò mà! Bảo vệ ở cửa khóc không ra nước mắt, lặng lẽ than khóc tương lai của mình.

“Ha ha ha ha!” Mại Vu đi vào trong phòng, cười ha ha. 

Phòng này là của người yêu Mại Vu, có vài thứ anh không biết, vì chưa từng để ý kỹ, anh chỉ biết là vô cùng khoa trương. Trong phòng sắp xếp gọn gàng làm chủ đạo, là sự thưởng thức của người yêu Mại Vu, đáng tiếc Mại Vu lại cảm thấy quá đơn điệu. Nhưng anh cũng không phàn nàn, Mại Vu không muốn bị mắng một trận.

Mại Vu sợ người yêu, không phải trời sinh anh tính nhát gan, mà là người yêu cậu thật sự rất có quyết đoán rất có uy nghiêm, cho nên Mại Vu xem người yêu thô lỗ đó là bộ dạng của vợ nhỏ uất ức, nhưng…. Ngày hôm nay, lão đại Mại Vu cậu có thể làm mưa làm gió trong phòng người yêu.

“Ha ha ha ha!” Mại Vu cầm một nắm khoai tây lớn tối hôm qua ăn thừa bỏ lên bàn gỗ trong phòng khách, vừa cười lớn vừa ngã xuống sofa đủ chứa ba, bốn người, mở TV, thư thái gặm đồ ăn vặt xem chương trình. Việc làm này chỉ có trung niên mập mạp và đàn ông thất nghiệp mới làm nhưng lại là hoạt động giải trí Mại Vu bình thường thích nhất, song người yêu Mại Vu ghét cậu lôi thôi như vậy, cho nên hành vi này ngày thường là tuyệt đối cấm, thời gian anh được xem TV chính là lúc người yêu xem tin tức thời sự mới có thể ngồi bên cạnh xem cùng.

Nhưng… Người bây giờ yêu Mại Vu đang đi công tác ở nước Đức xa xôi, anh đang ở Đài Loan cách xa vạn dặm! Bây giờ bộ dạng Mại Vu lười biếng, ngoại trừ người yêu anh có ‘Thông thiên mắt, thuận phong nghĩ’ (Nghĩa là mắt nhìn xuyên trời tai nghe xuyên gió), nếu không thì không thể nào biết được. Bình thường lúc gọi điện thoại thì Mại Vu sẽ biểu hiện bộ dạng em rất biết điều! Em rất biết điều! Bộ dạng như vậy không chê vào đâu được, người yêu anh tuyệt đối sẽ không phát hiện.

Người yêu Mại Vu đi công tác hơn hai tháng rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng anh thấy cô đơn trống trải khi đó sẽ làm nũng với người yêu, còn bình thường sau khi làm việc sẽ là bộ dạng lười biếng như thế này. Cách ngày người yêu Mại Vu đi công tác về còn phải hai tuần nữa, mặc dù Mại Vu cảm thấy cô đơn có chút khó nhịn, nhưng nếu như để anh hàng ngày đều có thể dựa vào sofa ăn quà vặt xem TV như bây giờ mà nói… Được rồi! Vậy thì anh có thể nhịn thêm vài ngày nữa. 

Rắc rắc nhai quà vặt, bánh bích quy còn rớt một ít trên đất, Mại Vu thầm nghĩ: Nếu như bộ dạng này bị tên kia thấy được, chắc chắn chặt mình thành tám khúc? Mại Vu cười ha ha, trong lòng tự giễu: Sao có thể có chuyện đó? Truyện bên Lequydoon

Đúng lúc Mại Vu cười giỡn thoải mái, một đôi tay thon dài không lường trước quấn quanh cổ anh, giọng nói trầm thấp khêu gợi thổi nhiệt vào bên tai anh, chậm rãi, chậm rãi khẽ cười nói: “Bảo bối Mại, anh trở về rồi.”

Hết chương 1
Bình Luận (0)
Comment