Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 17

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Hoàng Huyền ấn chuông cửa xong đứng thẳng tắp trước cửa, trên khuôn mặt tuấn tú có chút không kiên nhẫn, sau khi từ chỗ Nam Thiên Tôn trở về thì hắn suy nghĩ đi tới nhà Mại Vu.

Hơn hai năm trước, hắn hỏi Mại vu có muốn ở chung với hắn hay không, Mại Vu nhanh gọn dứt khoát đồng ý rồi mang theo túi lớn túi nhỏ chuyển vào nhà của hắn. Cho nên bây giờ chỗ dung thân của Mại Vu cũng chỉ có hai nơi; một là nhà chung của bọn họ, nơi khác đó chính là nhà cũ của Mại Vu, với kiểu suy nghĩ thẳng băng đầu óc đơn giản thuần khiết như Mại Vu, nếu rời nhà trốn đi thì cũng chỉ có về nhà khác.

Khi Hoàng Huyền về nhà nhìn thấy tình cảnh lộn xộn, quần áo bị Mại Vu tùy tiện thu dọn còn sót lại mấy cái, nhất thời nóng ruột, ngay cả chuyện đơn giản nhất cũng không nghĩ tới, cho nên lúc đầu mới không nghĩ ra Mại Vu sẽ chạy về nhà cũ.

Leng keng leng keng, ấn hai lần nhưng mãi chưa có người mở cửa khiến trong lòng Hoàng Huyền càng phiền não. 

Truyện bên Lê Quý /Đôn/

Hoàng Huyền chưa từng tới nhà họ Mại, hắn lật sổ tin tức thời trung học giữ lại mới tìm được. Từ trước kia, là Mại Vu theo đuổi ngược Hoàng Huyền, cho nên Mại Vu luôn quấn quanh Hoàng Huyền, sau khi học cao trung còn nhiệt tình đưa Hoàng Huyền đến trường, cho nên từ trước tới bây giờ Mại Vu luôn lấy Hoàng Huyền làm trung tâm, xoắn xuýt bên cạnh hắn, thậm chí còn tìm hiểu kỹ sở thích và những điều Hoàng Huyền ghét cũng vì ở chung một chỗ với Hoàng Huyền.

Còn Hoàng Huyền, rất ít khi hỏi chuyện liên quan đến Mại Vu, vì từ khi hắn và Mại Vu ở cùng một chỗ thì luôn bị Mại Vu vây quanh hỏi chuyện của mình, cho nên sau đó hình thành thói quen, hắn trở thành người bị động, không quan tâm tìm hiểu về người yêu.

Lần này Mại Vu đột nhiên rời khỏi nhà khiến Hoàng Huyền phát hiện, chung sống lâu như vậy, thật ra hắn không hiểu Mại Vu cho lắm.

Đáng chết! Hoàng Huyền phát hiện trong lòng mình thế mà lại có chút áy náy, hắn không hiểu Mại Vu, giống như khi Mại Vu theo đuổi hắn, chỉ có Mại Vu hiểu hắn, hắn lại không biết gì về Mại Vu, chẳng giống người yêu chút nào.

Nhưng… Vừa nghĩ tới Mại Vu rõ ràng yêu hắn như vậy song vẫn lén lút sau lưng hắn, cảm giác áy náy trong lòng Hoàng Huyền vốn mỏng manh bỗng chốc tan thành mây khói. 

Mãi không có người mở cửa, Hoàng Huyền dứt khoát bấm chuông không ngừng, khiến chuông cửa kêu inh ỏi.

Thật vất vả, có lẽ người trong nhà cũng không nhịn được, lúc này mới chậm rãi đi tới, tiện thể hét mấy câu: “Đừng nhấn nữa! Tôi mở cửa ngay đây!”

Người ra mở cửa không ngừng lẩm bẩm, “Hai người không mang chìa khóa à?”

Cửa vừa mở, người trong nhà và người ngoài cửa cùng đối diện.

Hoàng Huyền chưa từng gặp người trước mắt, bộ dạng có vài phần tương tự Mại Vu, nhưng khí chất thành thục hơn rất nhiều, nếu như hắn đoán không sai thì người này chắc là “Ba vợ.”

Mại Vu nhìn người đàn ông cao to trước mặt, nhìn toàn thân hắn tản ra khí thế tinh tế và khuôn mặt không gì sánh kịp khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, không cần đoán, tuyệt đối chính là Hoàng Huyền!

Trước kia tên ngốc Mại Vu kia đã cầm ảnh chụp của Hoàng Huyền cho Mại Nghiêm xem, còn không ngừng nói với ông Hoàng Huyền cao Hoàng Huyền ngắn thế nào, làm hại Mại Nghiêm dù chưa từng gặp Hoàng Huyền đó, ấy mà vừa liếc là có thể nhận ra người trước mắt.

“Cậu là Hoàng Huyền?”

“Bác là ba của Vu?”

Hai người đồng thời mở miệng, ha ha, không nghĩ tới con rể và ba vợ lần đầu tiên gặp mặt lại có thể ăn ý như vậy.

“Đúng.”

“Là tôi.”

Lại nói cùng lúc. Làm ơn! Đâu phải đang chơi trò chơi ăn ý, hai người im lặng một lúc, sợ đợi lát nữa lại trùng hợp cùng mở miệng lên tiếng.

Cuối cùng Mại Nghiêm điều chỉnh lại hô hấp, dùng uy nghiêm của “Ba vợ” lên tiếng trước, “Cậu tới làm gì?”

Hoàng Huyền vòng tay trước, tóc trắng bị gió thổi hơi loạn, càng tăng thêm khí chất mạnh mẽ cao ngạo của hắn, giọng hắn trầm thấp có từ tính, chậm rãi nói: “Tôi tìm Vu.”

Mại Nghiêm nghe thấy trả lời, nhướng mày, “Cậu tìm Vu Tử? Không phải nó ở nhà cậu sao? Sao đến chỗ tôi tìm hả?” Mại Nghiêm cố ý nói như vậy, giọng điệu mang theo chút khinh miệt.

Tên Hoàng Huyền đáng ghét kia cuối cùng cũng tìm tới rồi!

“Hắn rời nhà đi ra ngoài.” Vẻ mặt Hoàng Huyền rất lạnh lùng, đây là vẻ mặt trước sau như một hắn đối với người ngoài.

“Rời nhà ra đi vậy thì cậu nên tới chỗ khác mà tìm, Vu Tử nó không về đây.”

“Không thể nào, tuyệt đối là Vu đã chạy về bên này.” Hoàng Huyền nghe ra giọng điệu Mại Nghiêm có chút muốn cắt đứt suy nghĩ của hắn, đáng tiếc hắn rất xác định Mại Vu chạy về nhà.

“Tôi nói không có, cậu rất phiền phức!”

“Vu nhất định ở đây, gọi hắn ra, tôi có lời muốn nói với hắn!”

“Không có!”

“Có!”

Ba vợ và con rể hét qua hét lại khiến Mại Nghiêm khó chịu muốn đóng cửa lại, nhưng Hoàng Huyền cũng đâu phải kẻ dễ bị bắt nạt, bước dài đi tới, hắn tính cưỡng chế đột nhập vào nhà bắt người.

Hai người hình thành thế đánh giằng co nhau ngay trước cửa, ông không cho tôi vào tôi không cho ông đóng. Trong bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ nổ tung.

Cái này nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một giọng nữ cao không dễ nghe chút nào truyền tới, ngăn hai người đang giằng co lại.

Bài hát giọng nữ cao hát chính là bài ca những năm 70, nhưng nghe không cẩn thận còn tưởng rằng đang hát kinh kịch! Còn giọng nam khác bên cạnh thì nói khẽ, “Đừng hát nữa mà, rất mất mặt.”

Mại Nghiêm nhận ra giọng nữ âm cao muốn banh cổ họng; Hoàng Huyền nhận ra giọng nam mang chút xấu hổ này – Là Na Na và Mại Vu!

Đừng mà! Về ngay lúc này? Trong lòng Mại Nghiêm hò hét, bây giờ ông rất hi vọng Na Na mau chóng dẫn con đến khám bác sĩ một lần nữa! Ông không muốn con trai vừa về nhà không bao lâu lại bị quỷ đáng ghét này mang về hành hạ đâu!

“Mại Vu!” Hoàng Huyền hét lớn.

Nghe thấy có người hét gọi tên mình, Mại Vu vốn đang nắm tay Na Na cười cười nói nói ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với cặp mắt lạnh lẽo của Hoàng Huyền.

Sợ run cả người.

“Hoàng Huyền?” Mại Vu giật mình há hốc mồm.

Không thể nào không thể nào? Huyền Huyền tìm tới cửa?

Ông trời phù hộ, Bồ Tát phù hộ, thánh Alla phù hộ, phù hộ cho hình ảnh Hoàng Huyền mà anh nhìn rõ trước mắt này chỉ là ảo ảnh!
Bình Luận (0)
Comment