Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Chương 19

Từng lớp tuyết dày nặng cùng với hiếm thấy rừng cây xanh làm cho Kiều Thất Tịch tấm tắc lấy làm lạ.

Hình như là cây thông thường thấy trong dịp giáng sinh nha. Nếu treo thêm ngôi sao và các đồ vật trang trí thì sẽ càng giống.

Từng cây từng cây một, tô điểm trên nền tuyết trắng, dưới ánh mắt của nhân loại mà nói, mang theo vẻ đẹp của sự lãng mạn.

Nhưng đối với động vật, những hình ảnh đẹp đẽ này lại là nơi trú ẩn mà thiên nhiên ban tặng cho chúng.

Chẳng trách nơi này sẽ có hang động của gấu mẹ đang nuôi con.

Chắc là gấu mẹ đã bắt đầu đào hang dùng để sinh con từ đầu xuân năm nay, cho đến lúc hè, đám gấu con đã lớn lên khỏe mạnh, mới dẫn theo chúng lần đầu ra khỏi hang.

Otis thích tuyết, vì thế, dưới tình huống đã ăn no bụng, bọn họ tìm một nơi rời xa chỗ ở của gấu mẹ rồi nằm lăn ra.

Vừa nhìn liền biết nó muốn nghỉ trưa một lát.

Kiều Thất Tịch dưới thời tiết mát mẻ lại không cảm thấy buồn ngủ.

Cậu thả xuống thùng vàng nhỏ, tự đi dạo xung quanh một vòng, cũng không có can đảm đi quá xa.

Trong rừng có sói. Cho dù với trọng lượng hiện tại của cậu, đến một bầy sói nhỏ cũng không thể vác nổi, nhưng mà sợ vẫn sẽ sợ.

Nghe nói ở dưới lớp tuyết đọng dưới tàng cây sẽ có sơn trân. Kiều Thất Tịch rảnh rỗi sinh nông nổi cong đít dùng móng vuốt đào tuyết dưới một gốc cây, cuối cùng chả có gì.

Lại còn làm nhớp hai bàn chân.

Kiều Thất Tịch rửa sạch móng vuốt của bản thân trong chốc lát rồi chạy về phía Otis. Bỗng nhiên, cậu đột ngột tăng tốc, nhào lên Otis!

Nói sao ta, cậu hy vọng Otis đừng ngủ trưa nữa mà dậy cùng cậu chơi, a không, là luyện tập kỹ xảo đi săn.

Otis ngay cả mí mắt đều không nhấc lên, chỉ vươn ra móng vuốt trực tiếp ôm lấy nhóc gấu bắc cực vào lồng ngực, dùng cái đầu to nặng đè lên.

Hiện tại toàn thân đối phương đều thể hiện cảm xúc: Thằng nhóc con, còn lăng xăng bố mày đạp đấy!

Kiều Thất Tịch vốn dĩ không muốn ngủ, chỉ là vì nằm trong lồng ngực Otis quá ấm áp, nhiệt độ chênh lệch rất lớn so với bên ngoài.

Cậu thật sự khó có thể chống lại sự ấm áp thoải mái này.

Trước khi rơi vào mộng đẹp, Kiều Thất Tịch đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu Otis sợ nóng như vậy, hiện tại ôm chính mình không phải là càng nóng hơn?

Vậy thì vì sao lại ôm mình ngủ?

Ây, tâm tư của gấu người người không hiểu.

Khoan đã, đây có phải là đồng sàng dị mộng?

Kiều Thất Tịch còn chưa kịp suy nghĩ kỹ liền ngủ mất tiêu.

Trong khu rừng lá kim giữa vùng đất tuyết, quả thật có sói.

Nếu không làm sao lại có tiếng sói tru thường thường truyền đến từ nơi xa đâu.

Đó là sói bắc cực, một loại động vật cứng cỏi và không sợ rét. Sau một quãng thời gian hơn nửa năm chịu đựng đêm dài của vùng Bắc Cực, chúng nó, một trong những loại động vật có vú hiếm thấy có thể sống ở nơi hoang vu này, thường đi ra kiếm ăn.

Chúng nó không giống gấu bắc cực, vừa có bản lĩnh lên núi xuống biển săn thú lại không bị uy hiếp tính mạng từ thiên địch.

Bầy sói chỉ có thể sinh hoạt trên đất liền nên điều kiện sống khó khăn hơn. Suy cho cùng, chúng nó không quá mạnh mẽ cũng không quá nhanh nhẹn.

Chịu ảnh hưởng bởi tiếng sói kêu, Kiều Thất Tịch ngủ không yên, trằn trọc qua lại.

Nghe có vẻ như là đã xảy ra một cuộc xung đột gần đó.

Cậu tưởng nhô đầu ra ngó xem nhưng mà Otis bao vây lấy cậu, tựa hồ muốn trấn an cậu, để cậu tiếp tục ngủ.

Nhưng Kiều Thất Tịch đâu còn ngủ được. Gấu sinh quá buồn chán, hiếm khi thấy sói gây chuyện, cậu muốn hóng "drama".

Có một nhóc gấu với thể tích đã không tính là "nhóc" cứ ngọ nguậy trong lồng ngực mình, Otis bị phiền đến tỉnh cả ngủ.

Nó nhấc lên một bên mắt, đây là kỹ năng đặc biệt của gấu bắc cực, suy đoán ý định của Kiều Thất Tịch.

Điên rồi?

Đây là hoạt động ý thức mới có gần đây của Otis. Bởi nó gặp phải Kiều Thất Tịch, một con nhóc gấu bắc cực không đi đường thường, kích thích đến nó sinh ra thói quen suy đoán.

Ngẫu nhiên Otis có thể đoán trúng Kiều Thất Tịch muốn làm gì, nhưng muốn chiều theo ý cậu hay không thì cần xem tâm trạng, không phải khi nào cũng có thể.

Ví dụ như hiện tại, bầy sói ở trong rừng săn thú, tạo ra động tĩnh quấy nhiễu giấc ngủ của nó.

Những chú gấu bắc cực con khác đều sẽ cẩn thận ẩn nấp, nhưng nhóc gấu otis nhặt về lại tràn đầy hứng thú với bầy sói kia.

Cũng giống như nhóc ta thích ăn hàu sống có mùi vị kỳ lạ vậy.

Kiều Thất Tịch: ?

Không phải, không giống nhau!

Otis cắn phần da sau cổ nhóc gấu, lôi kéo cậu quay đầu đi hướng ngược lại.

Kiều Thất Tịch: Bé Vàng của tui..

Cậu ngậm lên thùng nhỏ của mình, Otis lôi cậu đi.

Ngủ trưa bị quấy rầy, Otis còn chưa ngủ đủ, cả người hơi hơi lộ ra áp suất thấp.

Với cái bản tính có thù tất báo của mình, Otis có lẽ đã nên đi qua bên kia làm thịt bọn sói ồn ào đó. Chỉ là nó không thích ăn thịt sói, vì sói không thể ăn, thịt thiếu xương nhiều, mùi vị tàm tạm, đúng vậy, nó từng ăn qua.

Đi hóng chuyện sao?

Kiều Thất Tịch cao hứng đi theo Otis, cả người đều lộ ra hưng phấn chờ mong.

Sau lại mới biết được, Otis không phải dẫn cậu đi hóng chuyện mà là dẫn cậu đi săn.

Đáng giận, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, cuộc sống ở Bắc cực đúng là không phải đang ăn thì chỉ có đang trên đường kiếm ăn mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment