Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Chương 6

Edit by: Rùa Rabu

PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (4.1)

* * *

Thời điểm các con vật ăn xong là lúc chúng nó thoải mái thả lỏng nhất. Nhân viên công tác sẽ chọn lúc này ra tay không hề làm người ngạc nhiên một chút nào.

Otis bị bắn trúng khi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng dược hiệu không phải ngay lập tức sẽ có tác dụng. Nó nằm ở trên mặt đất, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn Kiều Thất Tịch.

Có lẽ nó muốn làm điều gì đó nhưng vì thân thể dần dần mất đi sức lực nên chỉ có thể cố gắng mở nửa mắt

Kiều Thất Tịch dùng mõm đụng mặt Otis, trong miệng phát ra âm thanh trầm thấp, có chút giống tiếng kêu của gấu con, không vì ý gì khác, chỉ là muốn thể hiện cảm xúc của chính mình khi gặp ly biệt.

Otis, người luôn lạnh nhạt Kiều Thất Tịch, lúc này có lẽ đã ý thức được điều gì, có lẽ. Tóm lại thái độ nó khác thường khi muốn ngưỡng cổ lên để chạm vào Kiều Thất Tịch.

Nhưng nó không thành công.

Lúc nhân viên công tác tiến vào định mang đi Otis, họ phát hiện Alexander cuộn tròn ở bên người nó. Hình ảnh này làm cho bọn họ thật sự cảm thấy không đành lòng.

Có lẽ cùng nhau trong khoảng thời gian này đã khiến hai chú gấu bắc cực có được hữu nghị sâu đậm.

Đưa bọn nó tách ra, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy tàn nhẫn.

Nhưng trạm Cứu Trợ cũng có tính toán của trạm Cứu Trợ. Bọn họ sẽ không thả hai chú gấu bắc cực cách nhau quá xa. Nếu chúng nó quyết tâm tìm kiếm lẫn nhau cũng không phải quá khó khăn.

Kiều Thất Tịch đi theo chiếc lồng sắt chứa Otis, vẫn luôn đi tới cửa, ở trong lòng cùng đối phương nói lời hẹn gặp.

Nhưng cậu cũng biết toàn bộ Bắc Cực lớn như vậy, cơ hội cùng đối phương chạm mặt thêm một lần nữa là rất nhỏ.

Thả tự do gấu bắc cực là một công trình rất lớn.

Trạm Cứu Trợ muốn theo dõi sinh hoạt của chú gấu bị cứu sau khi thả, nên nhân viên trước đó sẽ cấy thiết bị định vị gps vào thân gấu rồi mới vận chuyển nó đến một nơi đủ xa bằng máy bay. Chỉ riêng quá trình này cũng đã tốn 2, 3 tiếng đồng hồ.

Trong quá trình vận chuyển, Otis đã tỉnh lại. Dù sao thì dược hiệu của thuốc mê rất ngắn, nếu không sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hoàn cảnh xa lạ khẳng định sẽ làm nó lo lắng, thậm chí khả năng phát rồ đều có thể có.

Cho nên lồng sắt cũng phải đủ chắc chắn thì mới có thể chịu được trọng lương 800 kg của gấu bắc cực.

Cũng may Otis ở trên đường thực an tĩnh, cũng không làm tăng lượng công việc cho nhân viên công tác.

Trạm Cứu Trợ quyết định địa điểm thả Otis là một hòn đảo nhỏ băng tuyết bao trùm trong khu vực Bắc Băng Dương. Tuy hòn đảo nhỏ này có tên của nó nhưng số lượng quần đảo xung quanh thật sự rất nhiều, mọi người không thể cái nào cũng nhớ kỹ.

Tóm lại khu vực này không có quá nhiều gấu bắc cực. Nếu chúng nó không di chuyển quá xa thì cơ bản sẽ không chạm mặt nhau.

Nếu thả ở nơi gần trạm thì có thể sử dụng một tấm lưới chắc chắn để đặt gấu bắc cực trong trạng thái hôn mê rồi móc nó vào trực thăng đưa qua.

Nhưng lần này khoảng cách thả khá xa nên Otis vẫn luôn ở trong cabin máy bay cho đến nơi chỉ định cách trạm hơn 800 cây số.

Mọi người hạ trực thăng xuống một bờ biển bằng phẳng, sau đó các nhân viên bắt đầu làm việc, cho Otis tiêm thêm một mũi gây mê.

"Cái tên to xác này thật nặng. Nếu không có trực thăng chắc không thể chuyển nó đến đây được."

Chiếc lồng có gắn bánh xe được đẩy xuống đất. Nó được mở từ trên cao xuống. Mọi người móc tấm lưới vào máy bay để nó nhấc gấu bắc cực lên, thoát khỏi lông sắt rồi đặt xuống đất.

"Mau mau mở lưới, nó sắp tỉnh rồi!"

Nhân viên công tác ở mặt đất vội vàng ngược xuôi.

Trước khi Otis khôi phục tính công kích, bọn họ phải rời khỏi nơi này.

Trực thăng vẫn cứ xoay quanh ở trên không, quan sát tình huống của chú gấu bắc cực dưới đất.

"Nó tỉnh chưa?" Nhân viên công tác liên lạc qua bộ đàm.

"Thoạt nhìn cũng không tệ lắm." Người ở trên mặt đất nói.

"Chà, đúng là một tên to xác mạnh mẽ!" Thấy Otis đã tỉnh, đang lung lay đi tới, mọi người đều thật cao hứng: "Ha ha, chúc nó may mắn!"

"Tạm biệt Otis, hy vọng mi sẽ không gặp lại bọn săn trộm!"

Xác định trạng thái của chú gấu này đã tốt, chiếc trực thăng đã quan sát nó một đoạn thời gian lúc này liền rời khỏi bầu trời phía trên hòn đảo nhỏ.

Sau hơn một tháng, Otis rốt cuộc trờ lại tự nhiên quen thuộc. Nhưng nơi này đối với nó cũng là một khu vực xa lạ.

Otis cẩn thận xác nhận môi trường mới xung quanh không có mùi vị của gấu bắc cực khác.

Ít nhất ở trong phạm vi 60 km, nó không có ngửi được mùi vị của gấu bắc cực xa lạ, chứng tỏ đây là một nơi vô chủ.

Nếu trong phạm vi này cũng có đủ đồ ăn, nó thường sẽ không rời đi khu vực, tìm kiếm chổ mới.

Đương nhiên, đây chỉ là nói chung.

Khoảng tháng 3~4 là thời kỳ sinh sản của gấu bắc cực. Gấu bắc cực trên 5 tuổi nếu chưa có con sẽ tiến vào thời kỳ động dục[1] . Chúng nó sẽ đi ra bên ngoài tìm kiếm đối tượng thích hợp giao phối. Vì vậy, chúng thường mỗi ngày đi một quãng đường khá dài, ngắn thì vài km, còn không thì hai mươi mấy km.

Hiện tại vẫn đang trong giai đoạn nửa sau của thời kỳ sinh sản nhưng Otis năm nay vẫn chưa đến 5 tuổi. Còn thêm một năm nữa nó mới có thể động dục.

Một con gấu bắc cực đủ mạnh mẽ sẽ tìm được đối tượng thích hợp giao phối ngay trong lần động dục đầu tiên.

Còn nếu không thuận lợi thì có thể sẽ chậm một hai năm, hoặc là mãi cũng sẽ không tìm được.

Hiện tượng F. A ở trong giới động vật không phải là điều mới mẻ, hoặc nói đó là điều vô cùng phổ biến.

Gấu bắc cực 5 đến 6 tuổi, tương đương với nhân loại 17~18 tuổi, cho nên nghiêm túc mà nói, Otis cũng là một con gấu vị thành niên mà thôi.

Trở về tự nhiên vào cuối xuân, điều nó cần phải bảo đảm là có thể cung cấp đầy đủ đồ ăn cho chính mình, không hơn.

Lúc này, ở trạm Cứu Trợ, Kiều Thất Tịch đang tận hưởng cuộc sống độc thân, vì cậu biết rằng thời điểm cậu được thả ra sẽ không quá lâu.

"Mùa hạ sắp đến rồi, Alexander thật sự có thể sinh tồn trong tự nhiên sao?"

Thực hiển nhiên, một chú gấu mới hơn 1 tuổi chưa hề có kinh nghiệm trải qua mùa hè một mình. Mùa hè này sẽ rất gian nan đối với nó.

Nếu bọn họ đem nó thả ra lúc này.

"Tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên lý trí một chút, ngẫm lại, ngay độ tuổi học tập kỹ xảo săn mồi, chúng ta lại đem nó nuôi nhốt ở trạm Cứu Trợ, đối với nó không có quá nhiều chổ tốt."

Bởi vì nuôi nhốt thời gian dài có thể sẽ dẫn tới Alexander sẽ quên đi tất cả những ký ức về sinh tồn nơi hoang dã, như vậy càng không ổn.

Nếu không thể nuôi nó cả đời, vậy thì tốt nhất nên sớm thả nó đi.

"Thật luyến tiếc cậu bé đáng yêu này. Nó đơn thuần, thân thiện như vậy.."

"Đúng thế."

Tính tình ngoan ngoãn của Alexander đã ăn sâu vào lòng người nơi đây, không ai lại nỡ thả nó đi.

Chẳng qua là vì hiện thực thúc đẩy, không thể không làm như vậy.

Thế giới tự do mới là nhà của gấu bắc cực. Cho dù kết quả là bọn chúng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm và khó khăn, mọi người cũng không thể lấy cờ hiệu bảo vệ cùng yêu thương để nuôi nhốt chúng nó được.

Đây không phải là cốt lõi thật sự của việc bảo hộ động vật.

Kiều Thất Tịch đếm thời gian, khoảng chừng 3 bữa cơm, cũng chính là một ngày, cậu cũng rốt cuộc bước lên lộ trình trở về tự nhiên.

Trạm Cứu Trợ chọn địa điểm thả cậu cách Otis 100 cây số. Đây là khoảng cách an toàn giữa gấu bắc cực với nhau.

Dưới khoảng cách xa xôi như vậy, bọn họ đã không ngửi thấy được mùi vị của nhau.

Sau khi Kiều Thất Tịch tỉnh lại, cả một con gấu đều rất mờ mịt, rất đờ đẫn. Bởi vì.. là một con gấu bắc cực thay đổi giữa chừng, thời gian có được kinh nghiệm sinh tồn của cậu ngay cả một ngày đều không có.

Ôi, mọi thứ xung quanh cậu đều cảm thấy xa lạ đến mức bó tay toàn tập.

Cho nên! Ngày đầu tiên trở về tự nhiên nên làm cái gì đây?

(Còn tiếp)

[1] Theo wikipedia, chỉ có gấu cái mới thích hợp độ tuổi này, còn gấu đực thì phải từ 8 tuổi mới có thời kỳ động dục. Hẳn là tác giả đã đặt lại thiết lập để phù hợp mạch truyện.
Bình Luận (0)
Comment