Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 49

Edit: Hiểu Đồng

Tô Noãn cúi đầu ngó ngó thân thể trần truồng của mình, một bên kéo qua khăn tắm trên kệ bọc lại, mới cầm lấy hai đầu khăn tắm miễn cưỡng mở ra một khe cửa, lộ ra một đôi mắt phượng ướt sũng, tuỳ thời chuẩn bị đóng cửa lại.

Lục Cảnh Hoằng dáng người thon dài đứng vững vàng ở ngoài cửa, anh nghe thấy tiếng mở cửa, liền hơi xoay người lại, hơn nữa quay đầu đi, tầm mắt rũ xuống đón nhận ánh mắt Tô Noãn, trên tay của anh cầm một bộ đồ lót còn có một chiếc váy ngủ.

Ánh mắt của anh hơi thất lạc trên đầu vai bóng loáng của Tô Noãn, liền lập tức tránh đi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, cầm quần áo đưa tới, dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia giống như không cách nào khống chế đỏ lên.

Tô Noãn không khỏi hoài nghi, chuyện tối ngày hôm qua chẳng lẽ thật là do cô khởi xướng?

Không để ý đầu óc đang mơ màng, Tô Noãn đón lấy quần áo, liền nhanh chóng khép cửa lại, chỉ là chưa được một phút đồng hồ, cô liền mở cửa ra, trước khi Lục Cảnh Hoằng nâng bước định rời đi.

“Tôi… muốn đồ ngủ chính là đồ bộ, không phải là váy ngủ.”

Tô Noãn chìa ra một cái tay mảnh khảnh trắng nõn, giọt nước tinh tế ở ngoài sáng loé lên rạng rỡ dưới ánh sáng, cô mấp máy môi, nhìn váy ngủ trong tay có chút không hợp ý.

Cô chỉ mặc váy ngủ ở nhà mình, cùng người khác giới sống chung dưới một mái nhà, cô tuyệt đối sẽ không mặc chiếc váy để lộ nội y này, vậy cũng là một loại bảo vệ mình thôi.

Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn chiếc váy dây kia, gật gật đầu, liền cầm lấy đi về phía phòng thay đồ, Tô Noãn khẽ đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, nhưng mà chờ tới như cũ vẫn là một chiếc váy ngủ.

“Tại sao lại là váy ngủ? Tôi nhớ rõ là tôi đâu có mua chiếc váy ngủ nào giống như vậy?”

Tô Noãn ngập ngừng quan sát Lục Cảnh Hoằng đang cầm váy ngủ bằng tơ tằm trong tay, cô ngẩng đầu cổ quái nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, anh khó hiểu cau mày lại, nhưng không có không kiên nhẫn, mà là ôn tồn giải thích:

“Trong vali chỉ có váy ngủ, không có đồ ngủ nào như em nói, nếu em thật muốn, anh lập tức ra ngoài mua giúp em.”

Không có sao? Chẳng lẽ cô đi vội quá, nên quên mang đến sao?

Nhớ tới trong tủ cũng còn treo không ít quần áo, Tô Noãn chỉ tự trách mình mơ hồ, cô vốn định tìm được chỗ ở rồi mới quay về một chuyến, lấy mấy thứ còn lại mang đi.

Nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thực sự đi về phía cửa, Tô Noãn không nhẫn tâm, một phen đoạt lại chiếc váy kia, nghĩ thầm: tạm mặc đi, cùng lắm thì ngày mai về nhà lấy đồ ngủ cũng được.

Trở vào phòng tắm, xoa xoa thân thể bởi vì rét lạnh mà run lên, Tô Noãn không do dự nữa, liền mặc váy vào, nếu cô còn tiếp tục đắn đo, sớm hay muộn cũng chết cóng trong này mất.

Tô Noãn lau chùi tóc ướt ra khỏi nhà tắm, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ngồi trên sofa, anh đang chuyên chú lật xem cái gì đó bên trong chiếc hộp trên bàn trà, cô mặc váy ngủ bị nhiễm lạnh, một đầu tóc màu nâu xù lên, bộ dạng vừa mới lau khô, giống như một con chuột hoa vừa từ trong nước lao ra.

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, mang theo nụ cười ôn hoà khó có được trên mặt, Tô Noãn cũng do dự vài giây, liền chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, lại giữ một chút khoảng cách.

Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn mờ ám đề phòng, không nói một lời, ngược lại đi sửa sang lại cái gì đó trong hộp, Tô Noãn liếc mắt nhìn thấy tấm hình trên bàn trà, bị nắn bóp nhiều đến nỗi bị nhăn.

“Lâm Gia Gia đâu? Sao chỉ có một nửa của tôi?”

Trước khi Lục Cảnh Hoằng kịp giấu tấm hình đi, Tô Noãn liền đưa tay cầm lấy, đặt trong lòng bàn tay lật xem trước sau, sau đó nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng, chờ anh cho cô một giải thích hợp lý.

Mùi trái cây tươi mát lan vào trong hơi thở Lục Cảnh Hoằng, nó đến từ trên thân thể Tô Noãn, anh ngắm mấy lần cái cổ trắng tinh lộ ra của Tô Noãn, bên dưới cổ họng rung động, tầm mắt liền bị Tô Noãn kéo đến trên tấm hình kia.

Tô Noãn hỏi rất bình tĩnh, cũng không cả kinh sợ hãi, giống như sớm biết là anh lấy hình cô, nhất là khi nghe được một tiếng “Lâm Gia Gia đâu”, Lục Cảnh Hoằng hơi nhếch môi, thân thể ngồi trên ghế sofa hơi mất tự nhiên.

“Anh đem Lâm Gia Gia ném đi đâu rồi? Một tấm hình đang yên đang lành xé ra làm chi…”

“Anh đừng nói cho tôi biết, anh đem Lâm Gia Gia ném trong bồn cầu nha?”

“Tóc của em nên sấy thôi.”

Tô Noãn cảm thấy nghi ngờ Lục Cảnh Hoằng cố nói lảng sang chuyện khác, còn muốn tiếp tục tra hỏi, Lục Cảnh Hoằng lại đỡ lấy đầu của cô, không cho cô quay lại nhìn mặt anh, Tô Noãn chỉ có thể nhìn thấy hai đạo bóng dáng trên sàn nhà.

Máy sấy lùa ra một ít gió, làn gió ấm áp thổi qua mái tóc ngắn của cô, bàn tay đẹp đẽ kia vỗ về đầu cô, từng cái từng cái, tiếng vù vù ồn ào tràn ngập phòng khách yên tĩnh.

Tô Noãn cũng không có cự tuyệt Lục Cảnh Hoằng bắt tay vào đùa nghịch tóc cô, cô lẳng lặng ngồi, không tiếp tục tra hỏi nữa, chỉ là an tâm hưởng thụ từng động tác anh sấy khô tóc cho cô.

Trong trí nhớ mơ hồ mà xa xôi của cô, ba cũng từng là hiền lành mà hoà ái như thế này, lau khô cái đầu ướt sũng cho cô, cô nhắm mắt lại, trong lòng có chút lúng túng.

Cô cũng không đủ năng lực đi chống cự ấm áp, cho dù đã qua bao nhiêu năm, cũng không cải thiện được khuyết điểm tính cách trí mạng này.

Cô thậm chí cũng không biết mình từ khi nào đã nằm vào trong ngực anh, máy sấy đã im lặng nằm trên bàn trà, cánh tay dài của anh vòng chắc qua eo cô, mặc chô cô lười biếng rúc vào trong lồng ngực anh.

Xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng trong suốt, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu, sau khi lấy lại tinh thần khẽ khẩn trương hướng về Tô Noãn cười nhạt:

“Nếu em để tóc dài, anh cảm thấy sẽ càng đẹp thêm.”

Đầu ngón tay của anh lướt qua từng ngọn tóc cô, cô nhìn thấy có một giọt nước trong suốt đọng trên lòng ngón tay anh, chớp mi quan sát, cô nghe được thanh âm thuyết phục mềm nhẹ của Lục Cảnh Hoằng, lồng ngực dán phía sau lưng cô bởi vì nói chuyện mà chấn động:

“Nếu như em ngại phiền toái, anh mỗi ngày sẽ giúp em gội đầu, lau khô, sấy khô, em thấy thế nào?”

Tô Noãn trên mặt có chút đỏ ửng, cô giống như là đứa bé bị dụ dỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào bẫy của bầy lang sói, cô xoay người ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, cong lên đôi mắt phượng ngây ngô:

“Lục tiên sinh, khi nào thì cũng học được lời ngon tiếng ngọt rồi?”

Cô dí dỏm trong giọng nói mang theo vài phần chê cười, Lục Cảnh Hoằng nhìn vào ánh mắt cô, sau một lúc trầm mặc, giống như chuyện lạ gật đầu, ngữ điệu gợn sóng không sợ hãi:

“Cứ xem như là sau khi quen biết em đi.”

Tô Noãn mặt trong nháy mắt đỏ rực, cô giãy giụa muốn đứng lên, nhưng né ra không thuận lợi, Lục Cảnh Hoằng chỉ dùng thêm chút sức, liền làm cho cô đàng hoàng không thể động đậy, anh chạm nhẹ vài cái ở đỉnh đầu cô:

“Chẳng lẽ em không muốn hiểu rõ anh hơn một chút sao?”

“Tôi tại sao cần phải hiểu rõ anh, đối với tôi có ích lợi gì đâu?”

“Ừ… Có lợi là…”

Lục Cảnh Hoằng làm như suy tư một hồi, trên dung nhan tuấn tú biểu tình nghiêm túc, yên lặng nhìn chằm chằm dáng vẻ khinh thường của Tô Noãn, rồi sau đó khom người gần sát khuôn mặt cô, Tô Noãn hô hấp lập tức nặng nề, ánh mắt tránh đi nơi khác.

Lục Cảnh Hoằng đột nhiên đưa tay, lấy ra một sợi tóc dính ở khoé miệng cô, sau đó ngồi dựa vào ghế sofa, ngưng mắt nhìn sắc mặt quẫn bách của cô, nhàn nhạt nhếch miệng:

“Vậy em nghĩ xem có lợi chỗ nào?”

“Tôi muốn căn phòng này, còn có…. Tất cả thẻ tín dụng trong bóp da anh.”

Giọng điệu cố tỏ ra kiêu căng, lộ ra hai gò má trắng nõn ửng hồng, lại duy chỉ có không dám đi nhìn thẳng hai tròng mắt trong suốt lạnh lùng kia, Lục Cảnh Hoằng ưu nhã mỉm cười, cúi người, nhẹ nhàng hôn vào trên mi mắt cô:

“Chỉ cần em nguyện ý, tất cả của anh đều là của em, bao gồm người của anh.”

“Ách… Thật ra tôi chỉ giỡn chơi thôi.”

Tô Noãn vô vị muốn xoay chuyển tình thế, khó chịu từ trong lòng Lục Cảnh Hoằng bò dậy, bởi vì quá mức khẩn trương gấp gáp, chân mang dép đi vấp một cái, cả người lảo đảo té xuống.

Cô không biết mình làm sao ngã quỵ trên ghế sofa, cô đè lên một khối thân thể ấm áp, sau đó bởi vì tác dụng của quán tính, hai người cùng nhau làm cho ghế sofa lật ngược, ngửa ra sau, hai cỗ thân thể chồng chất trên nền nhà lạnh buốt.

Cô quỳ ghé vào trên người Lục Cảnh Hoằng, miệng cô dán tại trên cổ anh, ấm áp, xúc giác nóng ẩm làm cho động mạch chủ trên cổ anh nhảy lên thình thịch.

Tô Noãn dưới ánh mắt vụt sáng, quên cả đứng lên, môi của cô vẫn luôn gắt gao dán trên cổ anh, cho đến khi cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bên dưới thân nóng rực còn có một trận trời đất quay cuồng choáng váng sau đó.

Cô bị Lục Cảnh Hoằng đặt ở trong ngực anh, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn tâm không cam nét mặt không tình nguyện của cô, sau đó liền buông cô ra, đứng lên đồng thời nâng cô lên.

“Em nhìn qua cũng không có nhẹ như vậy.”

Tô Noãn trợn mắt liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng châm chọc một cái, liền chạy trối chết vào phòng ngủ của anh, vừa mới đặt một chân vào cô do dự vài giây, phòng ngủ vốn đơn giản trống trãi bây giờ nhìn qua giống một phòng đồ chơi trẻ con.

Sau đó liền vô cùng thuần thục đi vào trong phòng thay đồ, cô biết ở trong đó có một cái tủ quần áo chứa rất nhiều mền, cô cũng không định làm chim tu hú chiếm tổ, chiếm lấy cái giường kia của Lục Cảnh Hoằng, hơn nữa chuyện tối ngày hôm qua làm cho cô đối với cái giường lớn kia trong lòng còn khẩn trương sợ hãi.

Tô Noãn không dám tin nháy mắt mấy cái, nhìn thấy ngăn tủ trống rỗng, bên trong đâu còn cái chăn mền nào, buồn nản đóng cửa tủ lại, trở lại phòng khách liền nhìn thấy sofa bị ngã đã được dựng lên, Lục Cảnh Hoằng đang vét chéo hai chân, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa xem tạp chí.

“Nhà anh nhiều mền như vậy đâu mất hết rồi, lần trước tôi còn thấy chất đầy trong tủ quần áo mà, bây giờ sao không thấy đâu?”

“À, người làm thấy thời tiết hôm nay tốt, lúc chiều đến thay ga giường đã cầm đi giặt rồi, sao vậy?”

Lục Cảnh Hoằng như không có việc gì nhìn sắc mặt cứng ngắc của Tô Noãn, đem tạp chí đặt trên bàn trà, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Noãn, nhìn xuống bộ dáng không được tự nhiên của cô:

“Giường rất lớn, cũng đủ cho hai người ngủ, chỉ cần mở điều hoà, một cái chăn cũng sẽ không cảm lạnh.”

“Ý của tôi là…”

Tô Noãn cố gắng nói rõ cái gì đó, Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chăm vẻ mặt thiên biến vạn hoá của Tô Noãn, nhìu thấu để ý của cô, gật gật đầu, cũng không có vì vậy mà không vui, mà chỉ là lấy một bàn tay khoát lên vai Tô Noãn:

Khi Tô Noãn mở to mắt kinh ngạc nhìn anh thì Lục Cảnh Hoằng khẽ giương khoé miệng, anh lạnh lùng đã sớm khác xa với dịu dàng:

“Nếu như em không quen, buổi tối anh ngủ ở sofa phòng khách cũng được.”

Tô Noãn còn nhớ đồng ý một tiếng, chỉ là vừa hưng phấn hai giây, liền yên lặng, trong căn hộ này tổng cộng cũng chỉ có một cái giường một cái chăn, mà bây giờ lại đang mùa đông, không có cái gì ngủ ở phòng khách làm sao chịu nổi?

Cô nghe thấy Lục Cảnh Hoằng đè nén nhỏ giọng ho khan, quan tâm nhìn sang, Lục Cảnh Hoằng chỉ là thu hồi bàn tay đặt lên vai cô, rồi sau đó xoay người đi sửa sang lại đồ đạc trên bàn, không quên nhớ nói để cô yên tâm:

“Có thể tối hôm qua hơi bị cảm lạnh, bất quá không sao, thân thể đàn ông so với phụ nữ mạnh hơn nhiều, mau về phòng ngủ đi, đã không còn sớm nữa.”

Bên trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn nghe thấy âm thanh tí tách của đồng hồ treo tường, Tô Noãn đứng bên cạnh sofa, hai tay rối rắm nắm lấy làn váy, đợi Lục Cảnh Hoằng đem cái hộp kia bỏ vào trong ngăn kéo, vẫn là mềm lòng, nhăn nhăn nhó nhó nói:

“Hay là cứ ngủ chung giường một đêm đi, ngày mai tôi sẽ ra ngoài tìm nhà thích hợp.”

Lục Cảnh Hoằng nhíu nhíu mày, quan sát vẻ mặt Tô Noãn, cũng không muốn miễn cưỡng cô, nhưng Tô Noãn chỉ sợ Lục Cảnh Hoằng thật cố ý muốn ngủ trên sofa, vội bổ sung một câu:

“Thật ra là tôi cũng không để ý như vậy, cứ cùng nhau chen chúc ngủ đi.”

———–

Tô Noãn sớm đã nằm trên giường, một đôi tay gắt gao nắm chăn trước ngược, quấn chặt thân thể, cô bắt đầu có chút hối hận tâm chính mình tràn ngập đồng tình, cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ khép hờ, nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, lập tức nhắm chặt hai mắt.

Mặc dù giữa cô và Lục Cảnh Hoằng đã xảy ra cái chuyện kia, nhưng đó là dưới tình huống không tỉnh táo, hiện tại cô rất bình thường, tuy rằng cũng có chút choáng váng, nhưng ít nhất lý trí vẫn còn tỉnh, biết nam nữ ngủ cùng giường dễ nguy hiểm.

Lục Cảnh Hoằng tắm xong đi trở về phòng ngủ, liền nhìn thấy Tô Noãn trên giường lưu lại cho anh một bóng lưng, anh thú vị quan sát một lần căn phòng tràn đầy hơi thở trẻ con, mới đi qua vén chăn lên nằm vào.

Bên trong căn phòng mờ tối, tắt cái đèn thuỷ tinh sáng chói treo trên đỉnh đầu, chỉ bật cái đèn ngủ nhỏ trên tủ đầu giường, Tô Noãn đưa lưng về phía Lục Cảnh Hoằng, cảm giác được giường lớn lún xuống thì không khỏi xê dịch về phía bên cạnh.

“Xích qua tí xíu đi, anh không có chăn đắp rồi.”

Tô Noãn quay đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng chăn trên người đã ít càng thêm ít, không sai biệt lắm cả cái chăn cũng bị cô kéo hết qua bên mình, mà anh cứ như vậy nằm ở bên ngoài chăn, nhìn qua giống như đang chịu đủ rét lạnh tra tấn.

Tô Noãn cũng phát hiện một chuyện, Lục Cảnh Hoằng hình như cũng không thích mặc đồ ngủ, anh chỉ mặc cái quần dài cùng áo lót ba lỗ, lộ ra cái lồng ngực gầy gò trắng nõn, một đầu tóc bù xù, nhìn qua giống như là một quý công tử vừa mới tỉnh ngủ.

Tô Noãn bỗng nhiên ý thức được mình đang nhìn chằm chằm cái gì, lập tức cúi đầu, dĩ nhiên, không quên đưa qua một ít chăn, khi cô buông chăn ra mới phát hiện trong phòng ngủ chưa mở điều hoà.

“Thời điểm lần đầu tiên em nhìn thấy anh lộ ra nửa người trên, cũng không phải là bộ dạng ngượng ngùng này.”

Lục Cảnh Hoằng cười một tiếng, anh không để lại dấu vết đến gần Tô Noãn, đem chăn khoác lên trên người, hơn nữa đưa qua một cánh tay nhẹ nhàng khoát lên bên gối cô, lại không chạm tới thân thể cô.

Thanh âm của anh nghe vào có vẻ rất vui vẻ, Tô Noãn thế nhưng có chút thẹn quá hoá giận, câu nói của Lục Cảnh Hoằng có hàm ý khác, cô một lần nữa mạnh mẽ nhớ tới buổi tối hôm qua, một chân trong chăn hung hăn từ phía sau đá tới.

“Đồ lưu manh.”

Đây là một danh từ mà học sinh tiểu học dùng để mắng chửi người, cô không biết mình tại sao lúc này nhớ tới, hơn nữa còn đem nó biến thành một hành động dùng trên thân thể của người đàn ông trước sau như một ưu nhã khắc chế.

Chân trần của cô mạnh mẽ đạp phải thân thể anh, Lục Cảnh Hoằng lại chỉ là trầm thấp cười một tiếng, thanh âm từ lồng ngực phát ra, Tô Noãn thế này mới phát hiện, hai người bọn họ thế nhưng từ khi nào đã nằm sát nhau.

“Anh làm gì nằm sát gần tôi như vậy, xích ra đi, chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

Tô Noãn cố ý tránh đi thân thể Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng lại phát hiện thắt lưng bị một bàn tay to mạnh mẽ khoá lại, cô càng giãy giụa, đôi tay kia liền càng dùng lực giữ chặt, không cho phép cô giãy khỏi trói buộc của anh.

“Máy điều hoà hư rồi, hai người nằm sát nhau ấm áp hơn, như thế nào nói tức giận liền tức giận rồi, hả?”

Môi Lục Cảnh Hoằng như có như không vuốt ve gương mặt cô, thanh âm của anh thực ôn hoà, thật rất ôn hoà, nhất là ở một chữ cuối cùng, nói ra được rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cô run rẩy một cái.

Tô Noãn thân thể cứng ngắc, không dám tiếp tục lộn xộn, nghĩ như thế nào cảm thấy mình lọt vào hang ổ của bầy lang sói, yết hầu khô khốc, nói không nên lời một câu hoàn chỉnh, chỉ là đè nén mà hô hấp.

Váy ngủ dưới chân bị một bàn tay không an phận lay động, Tô Noãn kinh sợ đẩy ra Lục Cảnh Hoằng thả lỏng cảnh giác, vọt lên một cái ngồi ở trên giường, sau đó xốc chăn lên muốn bỏ chạy xuống giường:

“Tôi không ngủ còn không được sao? Anh tự ngủ một mình đi!”

Chỉ là chạy được hai bước liền bị bắt được, Tô Noãn còn chưa kịp kinh hô ra miệng, người liền bị áp đảo ngã xuống giường, bên trong căn phòng ánh sáng không rõ, trong đôi mắt phượng trợn to sợ hãi của cô phản chiếu tên lừa gạt Lục Cảnh Hoằng nở nụ cười chết không đền mạng.

“Là em để cho anh ngủ chung với em, tại sao lại đổi ý rồi? Thật là một đứa bé mãi không lớn mà.”

Anh tiến gần lên, hôn xuống môi cô, anh mỉm cười nhìn chằm chằm bộ dạng thở phì phò của cô, sau đó đưa ra một bàn tay trống, cầm lấy hai bàn tay không an phận của cô, một cái chân dài áp chế Tô Noãn xao động.

Tô Noãn bị khống chế không có chút sức phản kháng nào, cô tức giận trừng mắt với người đàn ông biến thành cầm thú, ai nói anh ta giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, căn bản chỉ là một tên kiêu ngạo mà!

Cô hiện tại có thể hoàn toàn tin tưởng, tối hôm qua, cô chính là như vậy bị hãm hại lừa gạt lên cái giường này, chân tướng của sự thật, cũng không phải như suy nghĩ lúc ban đầu của cô, cô làm sao có thể bắt buộc được người đàn ông nắm toàn bộ quyền chủ động trước mắt này.

“Lục Cảnh Hoằng, anh có phải là đàn ông không? Mau thả tôi ra!”

Tô Noãn căm tức đập vào thân thể lù lù bất động của người đàn ông trên người mình, không khách khí mắng chửi, Lục Cảnh Hoằng khoé miệng vốn đang nở nụ cười nháy mắt trở nên thẳng băng, anh híp mắt lại nhìn xuống cô gái nhỏ không yên tĩnh này, bỗng tự nhiên nâng lên cánh môi:

“Anh có phải là đàn ông hay không, em lập tức sẽ biết ngay.”

Tô Noãn giống như là nháy mắt rơi vào vực sâu không đáy, không thấy được ánh sáng phía trước, mặt của cô không thể ức chế nóng bỏng thiêu đốt, giống như máu toàn thân trong khoảnh khoắc xông lên hai má.

Lục Cảnh Hoằng rũ xuống mi mắt, trên con mắt lưu chuyển, Tô Noãn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một nửa váy ngủ của mình tuột xuống, trước ngực lộ ra một mảng lớn cảnh xuân.

Cô đã hiểu rõ vì sao Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn duy trì tư thế này, vì sao vẫn luôn hạ mi mắt nói chuyện với cô.

“Anh giở trò lưu manh.”

Lục Cảnh Hoằng cũng biết cô đã hiểu, đơn giản chỉ cười cười, cúi người xuống, hôn lấy hai má cô:

“Đây mới gọi là lưu manh giở trò…”
Bình Luận (0)
Comment