Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 58

Tô Noãn nhìn người đàn ông tao nhã khắc chế này, khẽ gợn lên khoé miệng, ánh mắt vụt sáng lướt qua vẻ mặt vốn bình thản, bộc phát trong suốt, làm cho anh cảm thấy được chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy đáy, rồi lại không biết đến tột cùng có thể nhìn thấy những thứ gì.

Cô đã dần dần học được cách che dấu tâm tình của mình, một cái đầm nước xinh đẹp và tĩnh mịch bắt đầu trở nên thâm thuý, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, anh cảm giác mình cũng bắt đầu hoang mang.

Anh hy vọng cô trải qua cuộc sống tuổi trẻ tràn đầy sức sống, nhưng mà, anh cũng hiểu được, vận mệnh của cô cũng không nằm trong lòng bàn tay anh, điều anh có thể làm, chỉ có thể đứng ở vị trí gần cô nhất.

“Cảm ơn.”

Tô Noãn mấp máy miệng, hai má nhàn nhạt ửng đỏ lên, cô vốn định tiến lên ôm Lục Cảnh Hoằng, lại nhìn thấy nhân viên cảnh vệ đang đứng yên tĩnh ở một bên thì động tác chậm lại, thay đổi thành nắm chặt tay anh.

Đáy mắt Lục Cảnh Hoằng phản chiếu ra một loạt động tác của cô, nhìn thấy sự do dự của cô, anh nắm thật chặt bàn tay lẫn nhau, không nói thêm gì nữa, chỉ là lôi kéo cô xuyên qua rừng trúc một mảnh sắc vàng thơm nồng, đi về phía lầu chính kia.

Anh cơ hồ sinh ra ảo giác đây sẽ là thời khắc quan trọng nhất, bởi vì anh biết, trong lòng cô anh đã là người mà cô muốn lệ thuộc vào, mà điểm này, như vậy là đủ rồi!

Một đường xuyên qua tòa lầu chính tràn đầy không khí trung quốc cổ xưa, giống như có thể ngửi thấy được mùi hương hoa mai thoang thoảng của đồ gỗ, cùng đồ sứ Thanh Hoa đang lặng lẽ dao động.

Tô Noãn ngưng mắt nhìn những bông hoa Bách Hợp đang lặng lẽ nằm im trong bình gốm sứ kia, bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng bên cạnh:

“Trước hết anh về khách sạn đi, em nghĩ em không thể tiễn anh ra ngoài, bởi vì em muốn đi gặp một người.”

Người này, Lục Cảnh Hoằng tự nhiên biết là ai, anh nhíu mày, đứng ở trong phòng khách, xuyên qua ngọn đèn nhìn thấy một vài bức tranh thuỷ mặc được vẽ trên giấy Tuyên Thành, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng cuối lầu hai.

Anh hơi gật đầu, Tô Noãn vừa định rút tay mình về, thế nhưng anh lại không đồng ý, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, liền dắt cô đi lên lầu, nhân viên cảnh vệ ngăn cản Lục Cảnh Hoằng thì một ánh mắt lạnh lùng quét tới liền ngoan ngoãn lui về phía sau.

“Lục Cảnh Hoằng, anh thực rất thích âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh)?”

Tô Noãn không có hờn giận gì nhiều, mặc cho anh nắm tay, đi lên một bậc thang cuối cùng, Lục Cảnh Hoằng nghe thấy lời của cô, vì thế dừng lại bước chân, hơi xoay người nhìn cô:

“Anh chỉ là muốn nói với Cù phó tổng tham mưu trưởng, anh giao vào tay ông ấy là một Tô Noãn hoàn chỉnh, chờ khi anh lấy về nhà thì cũng hy vọng có thể Châu về Hợp Phố (của về chủ cũ)!”

“Ai nói muốn gả cho anh?”

“Em nhất định sẽ đồng ý.”

Tô Noãn mặt đỏ lên, cô bị chọc tức đến phồng hai má, một đôi mắt phượng không dám tin nhìn trừng Lục Cảnh Hoằng, đang thản nhiên mỉm cười, bước một bước về phía trước mặt cô, làm cho cô không nhịn được lui về sau.

Đột ngột bị lảo đảo, một bàn tay đúng lúc chế trụ sau lưng cô, cũng đem cô lôi kéo, kéo vào trong lồng ngực kiên cố, Tô Noãn lơ mơ dựa vào đầu vai anh.

Bàn tay Lục Cảnh Hoằng còn đặt tại bên eo cô, anh im lặng ngắm nhìn cô, hơi thở ấm áp phun lên chóp mũi cô, cô ngửi được hương vị đàn ông thành thục mà tươi mát.

Hương vị này đối với cô mà nói đã không còn xa lại nữa, mỗi lần ngủ cùng anh, khi anh ôm cô liền có thể rõ ràng ngửi được.

“Không có chuyện gì thì sao lại đỏ mặt, người không biết còn tưởng rằng anh khi dễ em.”

“Anh chẳng lẽ không khi dễ em sao?”

Tô Noãn giận dữ hơi nhếch lên cánh môi, bất mãn giống như một đứa bé làm nũng, Lục Cảnh Hoằng cười cười, vuốt xuống đầu tóc phẳng của cô, tiếp tục lôi kéo cô đi về phía thư phòng.

“Không cần anh theo, anh trở về đi, em muốn vào một mình!”

Tô Noãn tính trẻ con căm giận trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, trước khi cửa thư phòng mở ra.

Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng, nghiêng đầu nhìn đôi mắt phượng kia bởi vì xấu hổ mà nhiễm lên kiều mỵ, nắm chặt tay, lại đề cao âm thanh của mình:

“Đã chậm rồi, đã quấy rầy tới chủ nhà rồi, không đi gặp một chút thì không phải là quá thất lễ sao?”

Tô Noãn đành phải trừng to mắt, sau đó cửa thư phòng bị mở ra, cô quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người thanh niên cao lớn một thân y phục không rõ màu gì cho lắm, cô đã từng gặp qua, là con trai của Cù Dịch Minh – Cù Ý Thần.

Tô Noãn thu lại cảm xúc bất bình tức giận, hướng về phía Cù Ý Thần lịch sự gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết, không hề có biểu tình dư thừa nào, cô nhìn xuyên qua Cù Ý Thần nhìn thấy bộ giá sách trưng bày phía sau anh ta.

Cù Ý Thần đánh giá Tô Noãn trong chốc lát, nhìn đến bàn tay nắm nhau của cô và Lục Cảnh Hoằng thì không khỏi nhíu chân mày, trên khuôn mặt tuấn tú cổ điển màu đồng lộ ra thái độ âm trầm không hoan nghênh.

Nhưng mà, đương sự giống như chậm chạp không phát hiện ra thiếu chủ nhân của dinh thự đối với anh là không vui, chỉ là lôi kéo Tô Noãn lướt qua Cù Ý Thần đi vào thư phòng, cũng có loại liều lĩnh không coi ai ra gì.

“Nếu tôi nhớ không lầm, Lục bộ trưởng từng nói qua, vĩnh viễn không hy vọng cùng Cù gia có bất kỳ quan hệ gì.”

Cù Ý Thần chìa một cánh tay che ở cửa, ngăn cản hai người tiến vào, một đôi con ngươi ngăm đen tinh nhuệ loé lên ý tứ hàm xúc đánh giá kỹ, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt hờ hững của Lục Cảnh Hoằng, phảng phất như muốn đem anh nhìn thấu.

Lục Cảnh Hoằng chuyển con mắt chống lại tầm mắt của Cù Ý Thần, thản nhiên nở nụ cười, có loại cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười:

“Bất luận từ phương diện nào mà nói, tôi cũng có thể được xem là trưởng bối của cậu, tôi nghĩ, Cù phó tổng tham mưu trưởng hẳn là không có dạy cậu nói chuyện vô lễ với trưởng bối như vậy chứ?”

Cù Ý Thần híp đôi mắt nâu đối diện với ánh mắt nhẹ của Lục Cảnh Hoằng, lâu sau đó, liếc mắt nhìn Tô Noãn, giật mình cười, mang theo tìm tòi nghiên cứu khó mà tin được, sau đó trong thư phòng truyền đến thanh âm của Cù Dịch Minh:

“Ý Thần, nơi này không còn chuyện của con, ra ngoài trước đi.”

Cù Ý Thần cau hai hàng lông mày, lại chung quy không làm trái lệnh cha, buông cánh tay xuống, chỉ là trước khi đóng cửa đi, thâm vị mà liếc nhìn Tô Noãn, Tô Noãn chỉ là cười đáp lại, nụ cười không có quá nhiều ý tứ gì.

Khi Lục Cảnh Hoằng cùng Tô Noãn đi vào thư phòng thì Cù Dịch Minh đang ngồi trước bàn đọc sách lật xem cái gì, ông ngẩng đầu đồng thời đem một tờ giấy trong tay cất vào túi văn kiện, lặng lẽ để ở một bên.

“Chú khoẻ chứ!”

Tô Noãn cung kính hướng Cù Dịch Minh cười một tiếng, cô đối với cách xưng hô với ông cũng chưa quen thuộc lắm, chỉ là khách khí mà chu đáo chào ra mắt.

Lục Cảnh Hoằng đứng ở phía sau Tô Noãn, bình thản yên lặng nhìn về phía trước giống như Cù Dịch Minh vẫn đang nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau, Lục Cảnh Hoằng bình thản ung dung, ngược lại Cù Dịch Minh nhướng mi:

“Tôi thật không ngờ tới, Lục bộ trưởng lại lần nữa nguyện ý bước vào cửa chính Cù gia.”

“À.” Lục Cảnh Hoằng thản nhiên lên tiếng, trả lời: “Nói không chừng sau này có thể còn sẽ thường lui tới, tới lúc đó mong rằng tham mưu trưởng có thể thứ lỗi.”

Lục Cảnh Hoằng mặt không đỏ hơi thở không gấp nói khiến cho sắc mặt Cù Dịch Minh trầm xuống, nhưng không có vì vậy mà tức giận, chỉ là có thâm ý riêng nhìn về phía Tô Noãn, tự nhiên cũng giống như Cù Ý Thần, phát hiện ra hai người nắm chặt tay nhau.

Cù Dịch Minh trầm tư nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng cùng Tô Noãn mười ngón tay đan chặt nhau vài giây, lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn Tô Noãn, trên mặt vốn nghiêm túc chìm liễm mới nhu hoà vài phần:

“Nếu đến rồi, lát nữa sẽ bảo người giúp việc dẫn con đến lầu phía bắc, phòng đã được quét dọn sạch sẽ rồi.”

Tô Noãn không có cự tuyệt, lễ phép nói cám ơn, Cù Dịch Minh sao lại không biết Tô Noãn xa lánh, nhưng cũng không có lập tức biểu hiện hết sức nhiệt tình, ngược lại đối với Lục Cảnh Hoằng mặc dù lạnh nhạt nhưng lại khó nén thưởng thức trong mắt.

Tô Noãn cũng nhận ra, nếu không có chuyện của Cù Ý Hinh, chỉ sợ là Cù Dịch Minh sẽ như vậy mà thưởng thức nhân tài Lục Cảnh Hoằng, nếu không phải như thế, lúc trước Cù Dịch Minh làm sao lại đồng ý đem con gái gả cho người đàn ông lạnh lùng này chứ?

Khoé mắt của cô liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời, anh thế nhưng vì cô lần nữa bỏ xuống phong thái, cô nghĩ, nếu vẫn là Lục Cảnh Hoằng trước kia, sợ là đã sớm quay đầu bước đi.

Chỉ là, hiện tại cam nguyện đứng ở chỗ này, cho dù trong lòng anh không thích như thế nào, nhưng như cũ vẫn cùng cô, không để cô một mình ở lại Cù gia.

Cù Dịch Minh đem tầm mắt dừng lại trên mặt Tô Noãn một chút, hai mắt trở nên thâm trầm mà sáng như tuyết, ông nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, thanh âm trước sau như một bình tĩnh mạnh mẽ:

“Tô tiểu thư quyết định ở lại Cù gia, tôi tự nhiên sẽ xem cô ấy như con gái ruột mà chiếu cố tốt cô ấy, điểm này không cần Lục bộ trưởng phải lo lắng, sắc trời không còn sớm, từ trước đến nay dinh thự không có lưu khách ở lại qua đêm.”

“Có lẽ tôi nên nhắc nhở ông, không lâu nữa tương lai cô ấy sẽ là vợ tôi, là con dâu Lục gia, nếu Noãn Nhi ở Cù gia mang đến bất tiện cho tham mưu trưởng, xin tham mưu trưởng hãy báo ngay cho tôi biết, tôi sẽ xem xét sớm một chút cưới cô ấy làm vợ.”

Cù Dịch Minh đối với lời nói có thâm ý huyền cơ của Lục Cảnh Hoằng chau mày, ngoài ý muốn bình tĩnh, ông an tĩnh ngồi ở trên ghế, nhìn về phía Tô Noãn thì sắc mặt không được tự chủ dễ nhìn không ít:

“Tô tiểu thư, cô và Lục bộ trưởng quan hệ… thật giống như Lục bộ trưởng nói sao?”

Bàn tay Tô Noãn còn nằm trong bàn tay to lớn của Lục Cảnh Hoằng, khi Cù Dịch Minh hỏi như vậy thì bàn tay to của Lục Cảnh Hoằng không khỏi xiết chặt, trên mặt cũng vẫn không có biểu cảm gì, không có nửa điểm thất thố.

Trong mắt của cô từ từ dâng lên ý cười, xác thực hợp với tâm ý của anh không bỏ tay anh ra, nhìn hai mắt sắc bén của Cù Dịch Minh, không có từ ngữ mập mờ do dự:

“Lúc ở ngoài thư phòng anh ấy đã nói muốn lấy con về nhà.”

Một câu nói rất như trò đùa, còn làm cho thần thái Cù Dịch Minh còn thật sự nghiêm túc, ông quan sát Tô Noãn cười yếu ớt, tựa hồ muốn đoán xem nụ cười kia là thật hay giả:

“Đây là câu trả lời của Tô tiểu thư?”

“Anh ấy chỉ cho con một lựa chọn.”

Trên mặt Cù Dịch Minh nhìn không ra biểu tình dư thừa nào, ông chỉ là gật đầu, thuận tiện đem túi văn kiện vừa rồi để bên cạnh bàn đưa cho Tô Noãn:

“Con tiễn Lục bộ trưởng đi, nếu còn chưa ăn cơm chiều, có thể phân phó người giúp việc dưới lầu làm một chút đồ ăn, ăn xong rồi hãy đi.”

“Được, con biết rồi.”

Tô Noãn cúi mình vái chào, đón nhận túi văn kiện mỏng kia, Lục Cảnh Hoằng cũng chỉ là hướng Cù Dịch Minh gật đầu chào:

“Vậy tôi cáo từ trước.”

Nói xong, liền tao nhã mà dứt khoát xoay người, không quên kéo Tô Noãn theo, đi ra ngoài, Tô Noãn định khép cửa thư phòng lại thì nghe được thanh âm của Cù Dịch Minh:

“Bất luận đáp án cuối cùng của Tô tiểu thư là gì, ta cũng đều tôn trọng quyết định của con.”

Tô Noãn nghe Cù Dịch Minh nói có chút như lọt vào trong sương mù, cô cúi đầu nhìn túi văn kiện trong tay, trước khi đóng cửa lại, nhìn Cù Dịch Minh ngồi trước bàn đọc sách thản nhiên cong lên khoé miệng:

“Tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng con sẽ thực nghiêm túc suy nghĩ.”

Nụ cười trên mặt Cù Dịch Minh ngưng đọng lại, nhìn qua rất giống như là ôn hoà từ ái, ông đưa mắt nhìn Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng rời đi, mới đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, vẫn còn chìm sâu trong suy nghĩ của mình.

Nếu là món nợ do ông thiếu, vậy thì nên do ông hoàn lại…
Bình Luận (0)
Comment