Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 6

Hai năm sau, khi Cố Lăng Thành thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô thì Tô Noãn cảm thấy, Thượng Đế vẫn không buông tha cô, lại tiếp tục trò đùa 2 năm trước.

Trên đường mòn rợp bóng cây của trường đại học, có hai người bất động đứng đó, tựa như một bức tranh đen trắng tĩnh lặng.

“Trưởng thanh tra thành phố đến đây thị sát, không ngờ khéo như vậy…”

Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Cố Lăng Thành tiến lại ngày càng gần, khí thế của anh ta làm cho cô không thể chống chọi lại, dù cho ý thức đã bắt đầu hoảng loạn, cô muốn cố gắng chạy trốn, muốn thoát khỏi cái khí thế cường đại của anh ta.

Cô không muốn gặp Cố Lăng Thành, thậm chí là có một chút liên quan đến anh ta, không phải vì cô sợ, nhưng có những chuyện đã trôi qua cùng năm tháng, nghĩ lại chỉ để thêm đau lòng, cho dù là tốt hay xấu.

Khi nhìn thấy một người làm cho bạn không ngừng nhớ tới cái quá khứ vốn đã được chôn sâu trong bóng tối, thế thì, quyết định không nhìn thấy hắn nữa, sẽ là quyết định sáng suốt nhất.

Tô Noãn có thể cảm giác được từng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua hai gò má cô, bên tai vang vọng tiếng ong ong của gió, cô chạy, không có đích đến, cô vẫn chạy, không có dũng khí để dừng lại.

Chỉ cần có thể chạy khỏi Cố Lăng Thành, nơi nào cũng đều được, cho dù có phải xuống Địa Ngục, cô cũng không sợ hãi, bởi vì cô sống nhưng so với Địa Ngục còn đau khổ hơn…

Mũi chân chạm phải tảng đá, đầu gối nặng nề khụy xuống, cô chật vật té nhào, những suy nghĩ trong đầu muốn tuôn ra như cơn lũ, muốn nhấn chìm cô trong sự tuyệt vọng.

Sau lưng dồn dập tiếng bước chân đuổi theo, Tô Noãn sắc mặt tái nhợt, lòng bàn tay chịu đau đớn, cô nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, tiếp tục liều lĩnh bỏ chạy.

Cho dù có nhất thiết một ngày phải đối mặt với Cô Lăng Thành, cô cũng quyết không phải là hôm nay. Vốn nghĩ rằng đã quên, đã cho rằng mình bị tê liệt, nhưng một phút ngã nhào kia, dường như tất cả kí ức lại bắt đầu quay trở lại.

Toàn thân đau đớn dần mất đi tri giác, không biết đã chạy bao lâu, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ chắn trước mặt cô, đem hết tất cả những điên cuồng của cô kéo vào lòng.

Tô Noãn không kìm được run rẩy, vẻ mặt cô mờ mịt hoảng hốt, tựa như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, không tìm được nơi thuộc về mình để dựa vào.

Cô bị giam cầm trong lồng ngực của Cố Lăng Thành, đã từng cho rằng đó là nơi ấm áp nhất trên đời, thế nhưng hôm nay chỉ còn là sự sợ hãi, không có cách nào nhịn được một giây, trái tim dường như không thể thở nỗi :

“Buông tôi ra!”

Tô Noãn đau khổ rống to, hai tay điên cuồng nhắm cánh tay mạnh mẽ kia mà hướng tới, chỉ muốn thoát ra khỏi sự đáng ghét và ghê tởm ấy, nhưng kết quả lại bị anh ta đưa vào một nơi xó xỉnh hẻo lánh.

Cố Lăng Thành hô hấp có chút dồn dập, nhưng lại bi áp chế, hắn cố giữ hơi thở bình tĩnh và ổn định, bên tai cô thở dốc thì thầm :

“Hận anh ư, Noãn Noãn, em nhất định là rất hận anh?”

Cô cố gắng giãy giụa nhưng chỉ là phí công, cô yếu ớt rũ hai tay xuống, vô định nhìn vào ánh mặt trời đang đổ trên phiến lá, khóe miệng nhợt nhạt cười nhạo:

“Hận, anh xứng đáng sao, Cố Lăng Thành?”

Hai tay hắn khóa chặt thắt lưng cô, khiến cô hô hấp cũng trở nên khó khăn, Cố Lăng Thành không có ý định bỏ qua cho cô, tàn nhẫn làm tổn thương cô:

“Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của anh và Thụy Hàm, Noãn Noãn, em biết chứ?”

Giọng điệu hắn có chút sầu não, lại làm cho cô cảm thấy toàn than kịch liệt rung động, cô cố gắng đè nén nội tâm của bản thân xuống, nhưng vẫn vô tình thoát ra sự bất lực của chính mình.

Dùng chút sức lực giãy giụa cố thoát khỏi sự trói buộc của Cố Lăng Thành, nhưng một lần nữa hắn lại đem cô chế ngự ở phía trước, bước chân lảo đảo lùi lại, cô mỏng manh không thể ngăn lại những tiếng thút thít, nước mắt còn chưa đọng lại, đã bị cô nhanh chóng xóa đi :

“Tôi không nên quên ngày này, không phải sao?”

Đúng vậy, cô không nên quên, càng không nên cho rằng, chỉ cần cố ý quên đi, cô có thể bình thường vui vẻ nở nụ cười mà sống tiếp.

Hôm nay chính là ngày cô nên gào khóc, nên hối hận vì những tội lỗi mà mình đã gây ra, và trời cao đã phái Cố Lăng Thành xuống để nhắc nhở cô, để nghiêm khắc trừng phạt vì cô đã quên đi.

Tô Noãn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nâng khóe môi, nhìn Cố Lăng Thành thoáng nét ưu thương, cô không khỏi khinh thường mà cười nhẹ, nước mắt cũng đã lướt qua đôi má:

“Nếu như không có sự nhắc nhở của anh, tôi thật sự gần như đã quên đi, tôi là người không đáng được tha thứ, thật sự phải cám ơn anh.”

Nước mắt nhòa đi trong hốc mắt cô, kéo lê một mảng màu đen xấu xí, khi anh sắp giơ tay lên, cô cố nén sự run rẩy, nhanh chóng xoay người đi về phía trước.

Cố Lăng Thành lần này không tiếp tục đuổi theo, cô có thể an tâm bỏ đi, nhưng trong lòng lại hiện lên một khoảng trống rỗng, cô không biết nên đi về nơi nào.

Thế giới của cô, trong thoáng chốc trở nên hư vô mịt mờ, tựa như một chiếc khinh khí cầu, bay mãi giữa không trung, không có cách nào đáp xuống mặt đất. Giờ phút này đây, cô dường như cũng không tìm thấy chính bản thân mình.

Tiếng còi xe chói tai bỗng vang lên, Tô Noãn thẩn thờ quay đầu, đôi mắt bỗng ánh đèn làm chói khiến cô nhắm chặt lại, một dòng kí ức từ trong sâu thẳm đột nhiên tràn về, xâm chiếm hết tâm trí và cả hơi thở của cô.

Trên lối đi bộ, rít lên tiếng thắng xe phanh lại cùng tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cô quay đầu lại, mơ hồ thấy được một thân ảnh xẹt qua, cô nghe được tiếng xe va chạm vào thân thể và cả những tiếng thét chói tai xung quanh, ý thức dần trở nên hỗn độn.

Cô nặng nề té xuống đất, thân thể bị gắt gao ôm chặt trong một vòng tay ấm áp, cô ngẩng đầu lên, cố mở mắt, gắng gượng chút tỉnh táo còn sót lại, dịu dàng tươi cười:

“Đừng sợ, Tô Tô…”

Một dòng máu đỏ tươi hòa cùng nước mắt của cô lặng lẽ chảy xuống, trên mặt đất nhuộm một mảng huyết lạnh ghê người.

Tiếng xe ô tô khẩn cấp phanh lại đem Tô Noãn từ trong kí ức kéo về, cô nhìn chiếc xe đang dần tiến tới, một cách sững sờ, không hốt hoảng, vô cùng bình tĩnh và chết lặng.

Đột nhiên cánh tay bị kéo lại, trước mắt vụt qua một thoáng, rồi lảo đảo ngã về phía sau, chiếc ô tô mang theo khói bụi gào thét chạy qua, cô lờ mờ quay lại, nhìn thấy một cặp mắt xinh đẹp màu hổ phách.

Sau một thoáng ngẩn ngơ, cô chỉnh trang lại chút diện mạo, nở ra một nụ cười khó coi nhưng lại có nét hồn nhiên và tinh khiết, ánh mắt cô lóe lên những tia sáng trong suốt, cô nói:

“Thiếu Thần…….”

Sau đó, đôi mắt khẽ đóng lại thật chặt, thân hình gầy gò như bỗng chốc bị rút hết sức lực, cô chậm rãi ngã nhào phía trước, khẽ tựa vào một cánh tay thong dài đang dang ra.

Khóe mắt cô, tràn ra chính là một mảng sự ưu thương…

Trên hành lang trống vắng, Lục Cảnh Hoằng bình thản mà ưu nhã bước đến, bóng dáng thanh nhã in trên mặt đất vắng lặng.

Trên giường bệnh, hai tay của Tô Noãn ôm chân cuộn mình lại, yên tĩnh ngồi, ánh mắt cô ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ, tựa hồ đang thưởng thức cảnh đẹp.

Thế nhưng anh đứng trước cửa hành lang, mặc dù cách xa vậy mà vẫn như cũ nhìn thấy trong ánh mắt cô lấp lánh trong suốt, dưới ánh mặt trời rạng rỡ nhẹ chớp.

Năm phút trước, lời nói của Lý Nham Dung vẫn như cũ vọng lại bên tai.

“Tim của cô ấy không sao, mới vừa rồi chỉ là bị kích động, hơn nữa vì mệt mỏi quá độ mới có thể bị ngất, nói đến cũng thật kì lạ sao lại lại ngày hôm nay?”

Anh khó hiểu nhíu mày, nhìn Lý Nham Dung sắp xếp bệnh án lại, nhàn nhạt hỏi:

“Hôm nay có gì đặc biệt sao?”

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh tò mò với một chuyện như vậy, anh không cách nào giải thích được lòng hiếu kì này, Lý Nham Dung cũng không cho anh thời gian suy tính.

“Hai năm trước ngày 4 tháng 12, cô ấy cũng nằm ở phòng bệnh kia, lúc ấy cô vừa làm xong phẫu thuật thay tim.”

Lý Nham Dung tạm dừng lại, quan sát anh mắt của anh ta, thấy anh ta không có biểu hiện bất thường mới tiếp tục nói:

“Ngay ngày này, Thiếu Thần xảy ra tai nạn ô tô.”

Anh không lên tiếng, thái độ trầm mặt này làm cho sắc mặt Lý Nham Dung lộ biểu tình kinh ngạc:

“Tôi cho rằng người của Lục gia không oán hận cô ấy cũng sẽ không cùng cô ấy có quan hệ…”

“Cho nên?”

Anh hỏi ngược lại khiến Lý Nham Dung nhất thời cứng họng chỉ đành cười cười rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc, bao phủ giữa hành lang là bóng mờ.

Ngày 4 tháng 12, Thiếu Thần xảy ra tai nạn xe qua đời, dựa vào tư liệu Lý Tư Đặc đưa mình, anh biết rõ ngày đó bố của Tô Noãn bị tuyên án tử hình, cũng là…Ngày cưới của chồng trước của cô với thiên kim của Doãn thị.

Trên đường anh đưa cô tới bệnh viện lơ đãng thấy những vết sẹo do dao cứa trên cổ tay cô, đó là do người cố ý tạo ra, nếu không sẽ không cứa ở cùng một chỗ, cô thật sự muốn kết thúc sinh mạng mệt mỏi này.

Tô Noãn chân trần xuống giường, chậm trãi đi tới bên cửa sổ, cô mở cửa sổ, mặt cho khí lạnh thổi qua gò má mình, thổi tan đỏ ửng trên khuôn mặt cô.

Cô nhẹ nhàng khép lại mi mắt, cằm khẽ nhếch, môi cong lên cười như có như không, thân hình mỏng manh gầy gò, hơi nước ở phòng bệnh thổi vào không trung tạo hình ảnh mông lung mơ hồ.

Một cô gái nói chuyện không đâu, hơi thở nồng ấm, che giấu khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, cứ tĩnh lặng như vậy, quá mức thuần tuý sạch sẽ nhưng một mặt cũng dễ dàng khơi dậy tật xấu của đàn ông.

Có lẽ đàn ông gặp qua Tô Noãn như vậy sợ rằng cả đời cũng khó quên, giờ phút này anh chợt hiểu, tại sao Thiếu Thần có thể nguyện ý vì cô mà buông tha tất cả, bao gồm sinh mạng.

Bởi vì vẻ đẹp tinh khiết này làm cho người ta bất giác muốn bảo vệ….

Mới vừa rồi Kiều gọi điện nói cho anh biết, hôm nay ở trường học cô gặp lại chồng cũ của mình, cũng chính là phó thị trưởng – Cố Lăng Thành, anh biết cái tên này, trong tài liệu viết rất rõ ràng.

Lý Tư Đặc điều tra rất cụ thể, ngay cả nội dung án tham ô hai năm trước cũng rất rõ ràng, người giữ chức bí thư thành uỷ thành phố A Tô Chấn Khôn thất thế là do con rể của mình đưa chứng cớ tham ô cho bộ thanh tra mà con rể của ông ta cũng bởi vì có công mà ngồi lên vị trí phó thị trưởng.

Cố Lăng Thành dù tái hôn cũng không tính bỏ qua cho Tô Noãn, có phải hay không cũng vì vẻ đẹp tinh khiết an tĩnh này.

Chính mình muốn có nhưng lại hận không thể phá huỷ, cho nên mới dây dưa không buông, ở trong cuộc đời sạch sẽ của cô, anh ta muốn mạnh mẽ lưu lại dấu chân, không cho phép cô quên đi anh ta.

Cố Lăng Thành, đây là ý đồ của anh, không biết tôi có đoán sai hay không?

Tô Noãn nghe được tiếng động quay người lại, thấy người đi đến là Lục Cảnh Hoằng thì chậm rãi rời ánh mắt đi, cũng không sợ hãi hay cảm kích, nhưng đúng là cô nhìn anh nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn anh đưa tôi đến bệnh viện.”

Lục Cảnh Hoằng đứng ở chỗ tối, nên không cô không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, anh ta vẫn giống như cái cây, thẳng tắp mà kiên nghị nhưng cũng lộ ra sự kiêu ngạo và lạnh lùng.

Tô Noãn thấy anh không nói gì, tuỳ ý mà cười cười chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo trở lại bên giường, hai lòng bàn tay đều bị trầy xướt, lại không băng bó, hộp thuốc yên lặng đặt trên tủ cạnh giường bệnh.

Không phải do y tá không giúp cô mà vì cô cự tuyệt không cho họ băng bó, không cho họ đụng vào vết thương đang rỉ máu ở bàn tay, cô đã hình thành thói quen không thích người khác đụng vào.

Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng soi mói của Lục Cảnh Hoằng khiến cô đột nhiên cảm thấy không tự nhiên, muốn tìm chút chuyện làm phân tán lực chú ý, khi cô ý thức được mình khác thường thì trong tay đã cầm miếng bông băng.

Bông băng dính thuốc khử trùng,cẩn thận từng chút một chạm tới lòng bàn tay, trên mặt cô bình tĩnh không nhìn ra chút biểu tình gì, giống như một đồ vật không có thần kinh cảm giác, tự mình bôi bừa lên vết thương của mình.

Lục Cảnh Hoằng đứng ở nơi đó, thấy tay trái cô cầm băng gạ, muốn quấn quanh vết thương bên tay trái, quấn mấy lần nhưng không thành, động tác vụng về đến buồn cười, lại làm cho tim mình chậm một nhịp.

“Có thể đi gọi y tá giúp tôi được không?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, giơ băng gạc trong tay, trong tươi cười là ánh mắt mờ mịt sương mù rất nhanh tiêu tán:

“Tự tôi không thể làm được.”

Chẳng qua anh bình tĩnh đứng ở đó, không nhúc nhích, Tô Noãn thấy anh không có ý định gọi y tá giúp mình cũng không nói thêm nữa, chỉ là khoé môi hơi cong lên mang theo vài phần khổ sở tự giễu, cúi đầu tiếp tục hăng hái chiến đấu với băng gạc.

Giường bệnh che phủ bởi một bóng người, động tác Tô Noãn loay hoay có chút cứng ngắc, tròng mắt run lên, bởi vì cô thấy trên băng gạt chợt có nhiều hơn một cánh tay.

Tay thon dài tinh khiết, hình dáng cực kì đẹp, trắng như tuyết, khi đầu ngón tay anh chạm được đầu ngón tay cô thì Tô Noãn không nhịn được khẽ run, cô rõ ràng không thích người đàn ông này lại không có cách nào giãi thích được sự kính sợ.

Anh ta hiện tại khom người mười lăm độ, đưa ra một bàn tay, nhận lấy băng gạt trong tay cô, tay kia để băng gạt bên đầu vết thương của cô, một vòng lại một vòng quấn quanh, động tác nhẹ nhàng chậm rãi mà chặt khít.

Tô Noãn hơi ngửa đầu liền nhìn thấy gò má của anh, nếu bỏ qua sắc mặt không biểu cảm này không thể phủ nhận anh ta là một người đàn ông rất đẹp mắt, dù là động tác chăm sóc người khác nhưng trên người anh ta toát lên khí chất ưu nhã mà cao quý nhưng không để cho người ta có cách nào để bỏ qua.

Bất luận người nào, đối với những vật đẹp đẽ cũng không có sức miễn dịch, Tô Noãn vì chính mình thất thần mà tự tìm một lý do, một cái lý do tốt để tha thứ cho chính mình.

Tô Noãn nhìn lòng bàn tay được băng kín, khoé miệng chậm rãi mỉm cười, cô không biết mình cười cái gì, chỉ là xuất phát từ nội tâm muốn mỉm cười.

Cô đã bị đè nén quá lâu, khó có khi ở trước mặt người lạ lộ ra tâm tình.

Bởi vì cô biết ngoại trừ người đàn ông tự cho mình là thanh cao trước mắt sợ rằng trước những người khác không lộ ra tâm tình được.

“Ngày đó ở bờ biển…Không phải là cố ý.”

Thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai, Tô Noãn chợt hoàn hồn, hơi ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt lạnh nhạt sau mắt kính, mỹ lệ mà thâm thuý nhưng lại chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng cô.

Đôi mắt Tô Noãn có chút ửng hồng, chỉ là sau đó cô nhàn nhạt mỉm cười, nhìn cặp mắt màu hổ phách quen thuộc kia, cô nói:

“Tôi có thể ôm anh một lát không, chỉ cần mười phút là được rồi…Hoặc là năm phút đồng hồ cũng được, có thể để tôi ôm một cái được không?”

Tôi có thể ôm anh một chút được không, chỉ cần 10 phút là được…..Hoặc 5 phút thôi cũng được, có thể để tôi ôm không?”

Cô giống như đứa trẻ ngây thơ, ngước lên nhìn anh, giống như đang hỏi anh: Cháu có thể ăn kẹo không, một viên là được, có thể cho cháu ăn một viên không, cầu chú đó!

Gió nhẹ ngoài cửa sổ chậm rãi thổi vào lướt nhẹ qua tóc đen của anh, dưới ánh mặt trời màu vàng, lưu động lộng lẫy, cũng khẽ lướt qua mái tóc dày của cô.

Cô có một đôi mắt rất đẹp, độ cong xinh đẹp của khóe mắt, ánh sáng rực rỡ chói lọi chợt hiện, ở trong mắt anh, lại giống như ngọn lửa đốt cháy trong xương, rõ ràng là vây quanh bất ngờ trên mặt cô, thế nhưng lại làm người ta cảm thấy sự kết hợp cực kỳ hoàn mỹ như vậy.

Anh lẳng lặng nhìn xuống cặp mắt kia, nhìn vào sự ưu thương đang dần dần chảy xuôi trong mắt cô, cũng nhìn thấy ở trong mắt cô có một bóng dáng của người khác.

“Một thục nữ sẽ không đề ra một yêu cầu đường đột như vậy.”

Giọng nói của anh tao nhã trầm thấp, tuyên bố của anh giống như một loại lễ nghi xã giao nào đó, khi giọng nói anh bình thản nói ra những lời này thì ánh mắt anh vẫn ngắm nhìn cô như cũ.

Cô nghe được lời cự tuyệt của anh, chỉ là hơi cười, rũ đầu xuống, mái tóc hỗn độn tùy ý che phủ gương mặt cô, nhìn qua đau lòng mà suy sụp tinh thần.

Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nhìn sự uể oải của cô, sự yên tĩnh của căn phòng, anh có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của mình, cũng trong tiếng hít thở bình tĩnh của anh, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Vậy anh cũng nên biết, một thân sĩ không nên cự tuyệt thỉnh cầu của nữ sĩ chứ!”

Trên gương mặt trắng nõn của cô tràn ngập nụ cười, cố ý nghiến răng hai từ “thân sĩ”, dưới đáy mắt của cô có nước mắt đang tuôn ra.

Anh lựa chọn trầm mặc đối mặt.

“Xin lỗi, là tôi đem mọi thứ đều nghĩ là lẽ thường tình.”

Cô thản nhiên cười, vật thể trong suốt lại ướt đẫm nơi khóe mắt, vẫn chưa kịp chảy xuống, lại bị cô đưa tay lau đi.

Động tác thuần thục, giống như là biết mình sắp rơi lệ, vì thế cô tùy lấy tay mình chùi nó đi, người dường như thấy nhưng không thể trách được, lại không khỏi làm người ta để ý, trái tim theo nó rung động.

Rốt cuộc phải trải qua những thứ gì, mới có thể khiến cho sinh mạng còn trẻ trở nên đau khổ như vậy?

Tay ở sau lưng Lục Cảnh Hoằng, không biết khi nào nắm lại thành quyền, anh cúi xuống nhìn thân thể mảnh mai ủ rũ bên giường, nói không ra cảm giác gì.

Anh thấy qua cuộc sống của dân tị nạn ở Châu Phi, quần áo tả tơi, bụng ăn không no, anh chỉ biết đồng tình, bởi vì anh có thể viện trợ bằng việc bố thí của cải.

Nhưng, khi anh đối mặt trước mắt cô gái này, lại không biết kế tiếp nên làm gì, anh vốn dĩ không phải là một người đàn ông thừa tình cảm, ngoại trừ thương hại, anh phát hiện dường như không thể cho nhiều hơn nữa.

Trầm mặc đè nén bị hai bên phá vỡ, Tô Noãn nhịn không được nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, nhìn thấy nếp nhăn trên vùng trán của anh, cũng nhìn thấy ánh sáng anh để lại trên người cô, bình thản lại thâm thúy.

Anh chung quy không phải anh ấy, bọn họ chẳng qua chỉ giống nhau ánh mắt, chỉ thế thôi.

Tô Noãn nhếch miệng cong lên khóe môi, lúm đồng tiền trên mặt nở rộ như hoa tuyết, cô không nói gì thêm nữa, từ giường đứng dậy, lại cầm lấy túi xách bên cạnh.

“Cô nên ở trong đây hai ngày.”

Tô Noãn sửng sốt, tay lấy túi vẫn còn đang ngừng ở trên không, cô quay đầu nhìn người đàn ông tích chữ như tích vàng này, nhìn kỹ ánh mắt của anh, dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp kia.

“Anh là đang đồng tình tôi sao?”

Cô nhếch khóe môi, khẽ mỉm cười, nhưng tay cô đã nắm chặt, anh nhìn thấy tơ máu đỏ tươi thấm đẫm băng gạc, rất nhạt, cũng rất chói mắt.

Cô giống như một vật thể sinh mạng ương ngạnh, tràn ngập bi kịch, lại giải thích ý của cái từ lạc quan này, anh không thể không thừa nhận, cô thành công hấp dẫn cảm xúc tiềm ẩn trong anh.

Lục Cảnh Hoàng cảm thấy mình phải tiếp lấy lời của cô, nhưng anh lại phát hiện, anh trở nên nghèo từ, cùng với năng lực tranh cãi trên mặt ngoại giao của anh hoàn toàn khác biệt, đối với nước mắt lấp lánh trong nụ cười của cô, trong 32 năm của anh chưa từng thấy qua.

Nhìn bóng lưng sắp rời đi của cô, anh bước lên trước một bước nhỏ, muốn mở miệng, cô đã giành trước một bước, đột nhiên xoay người, đầu tiến vào trong ngực anh.

Mái tóc lông xù cọ vào hàm dưới của anh, mặt cô áp vào lồng ngực anh, thân hình thon dài của anh nhất thời cứng đơ, ôm nhau gần gũi như vậy, khiến anh bản năng muốn chống cự.

“Nếu đã đồng tình tôi, tại sao không chịu thẳng thắn một chút?”

Yết hầu của Lục Cảnh Hoằng hơi buông lỏng xuống, hai tay vốn nâng lên, lúc va chạm vào hai vai run của cô thì có chút do dự, cuối cùng để ra sau lưng.

Hôm nay đối với cô mà nói, là một cuộc sống tối tăm, tất cả tội ác theo ký ức mở ra, hất vào mặt, giống như đem cô bao phủ, mà anh, giống như cây cột di động, không cần biết anh là ai.

Sự xuất hiện của anh là trước khi cô đang mông lung trong trầm luân, hy vọng cuối cùng, cho nên cô không hề do dự bắt lấy anh, cho dù trước đó một khắc, cô vẫn còn chán ghét anh ta.

“Tôi nói giữ lời, chỉ cần 5 phút!”

Hô hấp nóng hổi của cô phả trên lồng ngực anh, xuyên thấu qua áo sơ mi, thiêu đốt da thịt anh.

Anh cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô, cho dù là cách lớp quần áo, anh cũng có thể cảm giác được rõ ràng, cảm giác xa lạ như vậy, làm cho cổ họng của anh siết chặt, anh chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một người phụ nữ dám ôm anh như vậy.

Thục nữ trong xã hội thượng lưu, cho dù trong lòng ước ao sự coi trọng của anh thế nào, cũng tuyệt đối không dám chủ động ôm anh như thế, tổn hại lễ nghi thế tục, bỏ qua sự cao ngạo của các cô ta, họ luôn ảo tưởng, có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ đi ôm họ.

Mà anh trời sinh tính tình cao ngạo lạnh lùng, đối nhân xử thế, trước sau như một lễ độ xa cách, tự nhiên cũng không nghĩ đến, có một ngày, tâm huyết dâng trào đi ôm một người phụ nữ xa lạ.

Vì thế, khi ngày này thật sự đến, Lục Cảnh Hoằng có chút chán nản, đối với cái ôm đột ngột này, anh không bực mình, nhưng thay vào đó là sự kinh ngạc, kinh ngạc trên thế giới này, thậm chí có một cô gái có thể ở trong lồng ngực của anh lâu như vậy, mà anh phá lệ, không lập tức đẩy ra.

Có lẽ, là đồng tình đang tác quái đi, anh rất đồng tình cho sinh mạng nhỏ bé đáng thương này, về điểm này, anh phải thừa nhận, cho dù không lâu trước đây anh đối với cô vẫn giữ lại một loại tâm tính phiền chán.

Thắt lưng gầy gò phủ lên hai tay nhỏ bé, tay để sau lưng của Lục Cảnh Hoằng siết lại, thân thể cũng càng thêm cứng ngắc, thân thể phía sau lùi lại một bước, trước khi anh muốn kéo cô ra, thì một đôi tay mềm mại ấm áp đột nhiên bao lấy nắm tay siết chặt của anh.

Cô ở trong ngực anh, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sương mù dày đặc nhìn vẻ mặt mãi không thay đổi của anh:

“Nhưng mà……..Tôi là cố ý!”

Cô không đầu không đuôi mà nói, trên gương mặt còn lưu lại nước mắt, nhộn nhạo suy nghĩ đùa cợt, tất cả bi thương đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự hoài niệm ngay thẳng.

Lục Cảnh Hoằng kinh ngạc nhìn cô, uốn khúc bên tai là câu nói “Ngày đó bên bờ biển…….Không phải cố ý” vừa nãy của mình, cô lại nói cô cố ý, dù cho rơi xuống biển cũng muốn kéo theo cái đệm lưng?

Lúc anh còn đang suy nghĩ, có nên đẩy người phụ nữ có thù tất báo này ra không, thì Tô Noãn đã buông anh ra trước, cũng nhanh chóng vác túi xách, sau đó nghiêng người, nhìn anh, thản nhiên mà cười:

“5 phút đã hết!”

Cô xác định cứ như thế mà đi sao?”

Tô Noãn ngoái đầu lại nhìn Lục Cảnh Hoằng, trên gương mặt của cô còn lưu lại nước mắt, cô ngước khuôn mặt trắng trong thuần khiết, lộ ra một nụ cười rực rỡ yếu ớt:

“Hiện tại không đi chẳng lẽ muốn chờ bệnh viện tìm người oánh tôi?”

Ánh mắt trong trẻo của cô lướt qua thiết bị hạng sang được lắp đặt trong phòng bệnh, còn có dụng cụ bày biện bên trong, khóe miệng nhỏ nhắn hơi giật giật:

“Phòng bệnh cao cấp 500 đồng một ngày, tôi sợ đến lúc đó không có tiền trả.”

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt không cách nào dời đi khuôn mặt yếu đuối tái nhợt của cô, anh thản nhiên mà nhìn chăm chú vào cô gái có năng lực hết sức tự giễu này.

Anh chợt nhớ tới một màn trong thang máy, lúc ấy anh khoanh tay đứng nhìn, vào thời khắc này nhớ lại mang theo một chút chua xót.

Anh có thể tưởng tượng, người có bộ dáng có thể tự giễu như vậy cũng không cảm thấy tự ti, cô nhất định cũng từng chịu đựng không ít giễu cợt, đến nỗi mới có một ngày cô rốt cục cũng học xong cách làm tê dại chính mình, thản nhiên đi đối mặt những thứ khó chịu kia.

“Cô không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.”

Cánh tay mở cửa phòng của Tô Noãn dừng lại, chậm rãi quay đầu, cằm nâng lên, liếc xéo Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng đứng nơi đó, ánh mắt quan sát mà chất vấn:

“Anh thật đang đồng tình tôi?”

Lục Cảnh Hoằng chậm rãi từ bóng tối trong phòng bước ra, thanh tao lịch sự lại khắc chế bước chân, rơi vào trong mắt Tô Noãn, cô hơi nâng lên khóe môi, thầm than trong lòng: Người đàn ông này, thật sự là một món vật phẩm sang quý xa hoa.

“Cô cần nghỉ ngơi, trước ngày mai, cứ ở lại chỗ này.”

Âm điệu của anh luôn bình thản, không có trầm bổng phập phồng biến hóa, nhưng cô biết, anh đang ra lệnh cho cô, không phải là hỏi ý kiến cô.

Tô Noãn không giải thích được cảm giác kỳ quái này của mình, khi cô chống lại đôi mắt anh thì cô quên mất tất cả phản bác, sững sờ đứng tại chỗ.

“Lạch cạch” tiếng đóng cửa quanh quẩn bên tai, Tô Noãn hồi phục suy nghĩ, cô mở rộng tầm mắt, đã sớm không còn bóng dáng của Lục Cảnh Hoằng, chỉ có hô hấp của cô, còn loáng thoáng hương vị chết chóc của mùa đông giá rét.

Đây là hương vị trên thân người đàn ông kia.

Đảo mắt nhìn phòng bệnh an tĩnh, Tô Noãn không có xoay người rời đi, mà là buông túi sách xuống, chậm rãi bước đi thong thả trở về bên giường.

Cô có thể đoán được người đàn ông kia còn chưa rời đi, anh đứng ở cửa, giống như vô số lần gặp phải như vậy, anh giống như gốc cây cao lớn lâu năm đứng nơi đó, ánh đèn u ám trên hành lang chiếu rọi trên tường một nửa bóng người thon dài.

Cho nên, cuối cùng, cô lựa chọn ở trong phòng cái nơi tràn đầy mùi thuốc khử trùng này, nằm qua một đêm cô tịch.

Cô không cần bởi vì Lục Cảnh Hoằng thay cô thanh toán tiền thuốc men mà áy náy, bởi vì ở nơi này, cô cũng bỏ ra cái giá tương ứng – một giấc mộng tràn ngập nhân tính tà ác.

Bên trong phòng ánh sáng không rõ, vô số bàn tay bỉ ổi rối rít hướng về phía cô, mấy khuôn mặt to lớn dữ tợn lắc lư trước mặt cô, kèm theo là âm thanh tà ác:

“Không phải là mày muốn cứu ba mày ư, đây chính là phương pháp trực tiếp nhất.”

“Nhìn gương mặt này, dáng dấp giống như tiên nữ, khó trách Tô Chấn Khôn đều không muốn cho nhiều người ngoài nhìn thấy mày…”

Cô nhìn thấy từng khuôn mặt trưng ra vẻ đạo mạo, không ngừng tới gần cô, bỗng nhiên, một bàn tay thô lỗ túm lấy quần áo cô, cái mồm to đầy máu hướng về phía cô mà cắn.

Cô nghe thấy tiếng hét chói tai hoảng sợ của mình, trong giấc mộng tùy ý lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng bị bóng tối vô tận nuốt hết.

Tô Noãn đột nhiên mở mắt ra, trong đêm tối hoảng hốt té lăn xuống đất, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, hô hấp yếu ớt mà rối loạn.

Sàn nhà râm mát làm tinh thần cô từ từ khôi phục, tầm mắt tìm kiếm trong đêm tối, lại không tìm được bất kỳ an ủi nào cho mình có thể dựa vào, cô quên mất, ba đã không còn ở đây, Thiếu Thần cũng vậy…

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân xột xoạt, sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ, xen lẫn tiếng y tá ân cần hỏi:

“Tô tiểu thư, Tô tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Tô Noãn từ từ khôi phục ý thức, đứng dậy khỏi mặt đất, chưa kịp mang giày, chân trần đi tới cửa, vươn tay, kéo cửa ra.

Y tá nhìn thấy Tô Noãn đứng ở cửa lặng yên không một tiếng động, lo lắng quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới:

“Tô tiểu thư, vừa rồi ở đây tôi nghe cô gọi, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng.”

Tô Noãn vô cùng bình tĩnh trả lời, cộng thêm vẻ mặt nhàn nhạt của cô, không cách nào làm cho người ta liên tưởng tới bộ dáng cô vừa mới bị cơn ác mộng làm cho kinh sợ, cô quá mức tỉnh táo, tỉnh táo đến gần như quỷ dị.

“Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, ngủ ngon!”

Nhìn bóng lưng ngượng ngập của y tá rời đi, Tô Noãn lịch sự không nhìn lâu, thuận tay đóng cửa lại, chỉ là vừa mới xoay người được một lát, cô nhìn thấy ánh trăng trong sáng chiếu rọi trên cửa sổ thủy tinh, cũng nhìn thấy trên thủy tinh phản chiếu ra gương mặt đó.

Rèm cửa sổ màu trắng theo gió đêm lay động, cô nhìn thấy ngũ quan quen thuộc, trong tròng mắt thoáng qua đỏ thẳm gợn sóng, nhờ ánh trăng, cô đi vào phòng vệ sinh, nền gạch lạnh thấu xương khiến cho cô run lên nhè nhẹ.

Cô soi gương chậm rãi tô vẽ, trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết bôi lên một tầng lại một tầng phấn lót, cho đến khi che dấu được bộ dáng ban đầu của cô.

Cô nhìn trong gương chiếu xạ ra chính mình, khóe môi tái nhợt nhếch lên, dưới ánh đèn lờ mờ, nụ cười của cô dữ tợn mà kinh khủng.

——————-

Lục Cảnh Hoằng đi tới phòng bệnh thì nhìn thấy Tô Noãn giống như một tòa tượng đá đang ngồi, im lặng ngồi dưới ánh mặt trời chiều, cô rất nghe lời, không làm trái với ý tứ của anh là lén rời khỏi bệnh viện, điểm này nhưng thật ra lại ra ngoài dự liệu của anh.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ, làm cho cô chú ý, Tô Noãn quay đầu, ánh mắt tiêu tán chậm chạp dừng trên người anh, sau đó, chậm rãi chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt anh.

Ngũ quan cô bị lớp phấn trang điểm dày đặc che lấp, ánh mắt kia, lại thấm vào tơ máu hồng yếu ớt, cô giống như là con cú mèo cả đêm không chợp mắt, dưới vành mắt hiện đầy quầng thâm nhàn nhạt, mặc dù anh không cách nào phân biệt kia rốt cục là đường kẻ mắt hay là quầng thâm mắt.

Tầm mắt bọn họ giao nhau trong không khí, hơi nước mông lung bao phủ ở giữa, nhưng họ vẫn như cũ thấy rõ cảm xúc trong mắt đối phương – cô trống rỗng cùng anh yên tĩnh lạnh nhạt.

“Anh đã đến rồi, vậy tôi có thể đi được chưa?”

Tô Noãn cười ha ha, bắp thịt trên mặt bởi vì không vận động thời gian dài mà trở nên cứng ngắc, nhưng cô không để ý, Lục Cảnh Hoằng cũng không để ý cô có phải hay không đang cười, chớp chớp ánh mắt đau đớn chua xót của mình, sau đó từ trên giường đi xuống.

Hai chân của cô có chút run rẩy, cô dùng tư thế vừa rồi ngồi nguyên cả nửa buổi tối còn có cả một ngày, nếu như còn có thể duy trì đứng thẳng mà không có chuyện gì thì đó mới là chuyện là, mà cô cũng không có lựa chọn cậy mạnh.

Lục Cảnh Hoằng đã nghe y tá nói chuyện tối hôm qua, anh lẳng lặng nhìn Tô Noãn bởi vì hai chân bủn rủn, ngã ngồi về trên giường, ngón tay gầy nhỏ của cô xoa bắp chân, sau đó, lại lần nữa đứng lên, cầm túi xách ở bên cạnh lên.

Cô sửa sang xong tất cả mọi thứ, hình như ngồi ở chỗ này, chính là vì đang đợi anh đến, nói với anh một tiếng tạm biệt sao?

“Tạm biệt, à, đúng rồi, cám ơn anh trả tiền nằm viện.”

Tô Noãn cười cười, làm cho người ta khó phân biệt cô nói cám ơn là xuất phát từ nội tâm, hay là một loại giễu cợt, cô đem túi xách khoát lên một vai, cố gắng giữ thân thể cho thăng bằng, đi tới cửa.

Hai chân bước nhanh bỗng nhiên mềm nhũn, cả người không khống chế ngã về phía trước, một cái tay kịp thời bắt được cánh tay nhỏ nhắn của cô trước khi cô ngã nhào trên mặt đất.

Bả vai gầy gò đụng vào lồng ngực anh, Tô Noãn cảm thấy có chút đau, cánh mũi đúng lúc ngửi được hơi thở tuyết mát lạnh như cũ, cô ngẩng đầu lên, không thấy rõ mặt anh.

“Tôi đưa cô về.”

Tô Noãn chính mình không thể tin được điều vừa nghe thấy, hoài nghi nhíu mày, chợt nghĩ đến một câu nói: vô sự mà ân cần, không phải gian xảo cũng là đạo chích.

Cô tránh khỏi bàn tay Lục Cảnh Hoằng, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt đứng lên:

“Không cần, tự tôi có thể về!”

Cô không cảm thấy cái người đàn ông cao ngạo cao quý này sẽ coi trọng mình, nhưng cô cũng không tin tưởng, nếu như cô đối với anh ta không có bất kỳ giá trị lợi dụng, anh ta sẽ như vậy mà lấy lòng cô sao.

Cố Lăng Thành quay lưng vứt bỏ, dạy cho cô rất nhiều thứ, trong đó bao gồm, bất cứ lúc nào, cũng không muốn tin tưởng lòng tốt người khác đối với mình là đơn thuần.

“Nhớ sau khi rời khỏi đây thì quẹo phải, đem phí nằm viện đi thanh toán.”

Âm thanh nhàn nhạt của Lục Cảnh Hoằng nhắc nhở khiến bước chân Tô Noãn hơi chậm lại, cô trong nháy mắt lờ mờ, lập tức không dám tin tức giận, nhanh chóng xoay người lại, nhìn anh:

“Không phải anh nói anh trả sao?”
Bình Luận (0)
Comment