Ngồi ở trong phòng bao của PUB, Mộc Tâm Vân lấy từ cặp tài liệu ra một phần tài liệu đưa cho một người đàn ông trung niên ngồi ở phía đối diện.
"Giám đốc Trần, như vậy là những mức tiền được ghi trên hợp đồng bảo hiểm đã được chúng ta đã xác định chắc chắn rồi, đây là phần chứng thư bảo hiểm, phiền ngài xem lại, sau đó kí tên ở phía trên con dấu."
Khẽ phả ra một ngụm khói thuốc lá, Giám đốc Trần nhìn cũng không nhìn này phần chứng thư bảo hiểm kia,cặp mắt ở phía sau tròng kính liếc nhìn lên gương mặt tươi tắn thanh thoát của cô một cái, cầm lấy ly rượu ở trên bàn uống mấy ngụm hết sạch, lúc này mới từ từ mở miệng.
"Vội gì chứ, về phần số tiền thì không có vấn đề gì, nhưng mà vẫn còn có một vấn đề chúng ta vẫn chưa có bàn luận đấy." Trên gương mặt gầy gò dài ngoẵng của ông ta chợt thoáng hiện lên vẻ tham lam.
"Ồ, Giám đốc Trần vẫn còn có vấn đề gì nữa vậy?" Mộc Tâm Vân không hiểu hỏi lại. Mọi vấn đề ghi trên Phiếu bảo hiểm bọn họ đã giải thích rất rõ ràng rồi mà, diễn☽đàn☽lê☽quý☽đôn không biết còn có vấn đề ở chỗ nào mà ông ta chưa hiểu rõ nữa nhỉ?
Chủ nhiệm Thái ngồi ở bên cạnh âm thầm đưa chân đá vào chân của Mộc Tâm Vân, nháy mắt về phía cô, chợt cùng cười theo, sau đó lại viết vào trên giấy một con số.
"Không biết như vậy Giám đốc Trần có hài lòng hay không?" Số tiền của gói hợp đồng bảo hiểm này không nhỏ, cô ta rất lo lắng nếu như để cho tự một mình Mộc Tâm Vân đến đàm phán, sợ làm hỏng mất gói bảo hiểm này. Hiện tại cô ta cảm thấy rất may mắn là chính mình cũng theo tới đây, bằng không với cái tính nết luôn mơ hồ của cô nàng Mộc Tâm Vân này, nói không chừng gói bảo hiểm này đã tới tay lại cứ như vậy mà bay mất.
Ngắm đi liếc lại, hừ lạnh một tiếng, trên mặt Giám đốc Trần liền lộ ra vẻ bất mãn."Số tiền của gói bảo hiểm nhà xưởng này của chúng tôi cũng không phải là ít, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com như thế này có phải là các cô nghĩ muốn đuổi tôi phải không?"
"Vậy thế này được chưa ạ?" Chủ nhiệm Thái lại viết mấy con số khác.
Lần này ông ta cả giận đến tái mặt, nhếch miệng nói, "Cô cho là tôi chỉ muốn cơm thôi phải không? Các cô đã không có thành ý như vậy, tôi thấy cái gói bảo hiểm này cũng không cần phải đàm phán nữa đâu."
Ông ta làm bộ đứng dậy phải đi.
Chủ nhiệm Thái vội vàng đè lại bờ vai của ông ta, cười nói vẻ nịnh nọt: "Ấy, có việc gì chúng ta cùng nhau thương lượng lại cho ổn thỏa. Giám đốc Trần à, bằng không, ông cảm thấy con số ông muốn là bao nhiêu?"
Cô đưa cái bút trên tay cho ông ta.
Nhìn con số ở trên bàn, lại nhìn sang hai người, lúc này Mộc Tâm Vân mới hiểu ra, hóa ra hai người bọn họ đang nói chuyện trả tiền hoa hồng. Việc trả tiền hoa hồng trong bảo hiểm là chuyện thường xảy ra, chỉ là trước kia đối tượng mà cô bán hợp đồng bảo hiểm hầu hết đều là cá nhân, hơn nữa đại bộ phận đều là người quen biết hay là bạn bè của cô, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn hoặc là khách hàng thông qua sự giới thiệu của Cao Chi Ngang, nên có rất ít người hướng cô yêu cầu tiền hoa hồng.
Ngồi thêm một lát nữa, Giám đốc Trần ngạo mạn viết xuống một con số.
Trông thấy mấy con số kia kia, Mộc Tâm Vân không sao nhịn được, liền bật kêu lên: "Nhiều như vậy! Giám đốc Trần, lòng tham của ông cũng thật là quá mức, ông...”
"Tâm Vân, chuyện này sẽ do tôi và Giám đốc Trần thương thảo, cô cứ ngồi ở một bên mà xem là được rồi, không cần phải xen vào." Sợ Mộc Tâm Vân sẽ làm chọc giận đến khách hàng, Chủ nhiệm Thái vội vàng lên tiếng quát bảo cô ngừng lại.
Tuy trong thâm tâm cảm thấy không cam lòng, nhưng cô vẫn chọn ngậm miệng lại. Dù nói thế nào Chủ nhiệm Thái cũng là cấp trên của cô, đã có thâm niên làm công việc bảo hiểm này cũng đến vài chục năm. Đương nhiên kinh nghiệm đàm phán đối với những khách hàng kiểu như thế này của Chủ nhiệm Thái sẽ phải phong phú hơn cô rất nhiều. Mộc Tâm Vân buồn buồn ngồi ở một bên không hề lên tiếng.
Nhìn về phía Giám đốc Trần, Chủ nhiệm Thái vui vẻ cười cười nói nói: "Mấy con số này thật sự là quá nhiều, như vậy chẳng khác nào ngài muốn chúng tôi nộp lại tất cả tiền thù lao của mình cho ngài. Nếu không thì như thế này có được hay không?" Chủ nhiệm Thái lại hạ bút viết một con số.
Ngắm đi liếc lại, Giám đốc Trần vẫn cảm thấy chưa được hài lòng, vừa đưa tay muốn cầm lấy cái bút thì lại bị trượt tay không lấy được, làm cho chiếc bút bi lăn đến phía Mộc Tâm Vân ngồi ở bên kia, rơi xuống dưới gầm bàn, Mộc Tâm Vân xoay người lại, cúi xuống nhặt.
Nhìn thấy vậy, cặp mắt như hạt đậu xanh của Giám đốc Trần đột nhiên nheo lại, còn duỗi dài cổ ra nhìn chằm chằm vào phía trước. Chủ nhiệm Thái quay đầu lại thoáng nhìn thấy do Mộc Tâm Vân cúi người xuống, mà qua chỗ mở trên cổ áo của chiếc áo dệt kim cổ tròn mà cô mặc trên người, có thể mơ hồ trông thấy bộ ngực sữa đầy đặn ở bên trong.
Suy nghĩ một chút, cô thấp giọng vào bên tai Giám đốc Trần nói mấy câu.
"Cô ấy sẽ nguyện ý sao?" Nghe vậy, cặp kia mắt đậu xanh kia thoáng chốc trợn to lên vì quá hưng phấn.
"Không vấn đề gì, chuyện này cứ để tôi sắp xếp, chỉ có điều chuyện trả tiền hoa hồng kia cũng muốn xin Giám đốc Trần thông cảm nhiều hơn mà hạ bớt xuống, chúng tôi kiếm tiền thật sự cũng rất vất vả."
"Đương nhiên là tôi có thể thông cảm cho sự vất vả của các cô." Mắt liếc nhìn Mộc Tâm Vân vừa nhặt chiếc bút lên, Giám đốc Trần nhận lấy chiếc bút từ trong tay của cô, sau đó ông ta rất dứt khoát viết xuống mấy con số, "Vậy cứ như thế nhé, Chủ nhiệm Thái, cô xem con số này thế nào?"
Xem xét con số đó, Chủ nhiệm Thái hài lòng gật đầu liên tục, "Không vấn đề gì, không có vấn đề gì."
“Vậy còn chuyện mà cô vừa mới nói...”
"Đợi tí nữa nhất định sẽ khiến Giám đốc Trần được thoả mãn."
Mộc Tâm Vân buồn bực nhìn hai người. Việc thương thảo số tiền hoa hồng phải trả lại có thể đàm phán nhanh chóng như vậy hay sao?
*****************
"Tiểu Diệp, giao lại máy quay cho tôi, lát nữa khi trở về phòng tôi sẽ xem lại một chút." Hơn mười giờ tối, khi đi vào quán ăn, Cao Chi Ngang đưa tay hướng về phía Tiểu Diệp đang đi ở phía sau anh, yêu cầu cậu ta đưa cho mình cái máy quay phim.
"A, vâng." Tiểu Diệp liền tranh thủ trao luôn máy quay V8 ở trên tay cho Cao Chi Ngang."Anh Cao, chạy suốt một ngày trời như vậy mà anh vẫn không mệt sao?"
"Đương nhiên là mệt mỏi rồi, bằng không cậu thay tôi xem lại những cảnh quay ở mấy cái địa điểm mà hôm nay chúng ta đã quay kia nhé, ngẫm lại xem có những điểm nào tốt nhất?" Đây chính là những cảnh quay thử để quan sát hình thái ngoại cảnh của tiết mục mới dàn dựng. Anh đang tìm địa điểm ngoại cảnh thích hợp nhất để quay cho tiết mục mới này.
Tiểu Diệp vội vàng khoát tay, "Tôi không làm được đâu. Anh Cao, anh là người thông minh lại có khả năng như vậy, chỉ có thể làm phiền đến anh thôi, âu cũng là người có kinh nghiệm như anh tự mình xem thôi."
"Hừm, chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết. Trước buổi sáng ngày mai, mỗi người các cậu đều phải nghĩ cho tôi được ba cái địa điểm quan trọng để đến đó quay."
Mấy vị lực lượng chính trong thực hiện công việc chế tác cùng đi, nghe thấy lời này của anh, cùng lúc đồng thời khóc thét lên một hồi, nén giận trừng mắt liếc nhìn Tiểu Diệp, trách cậu ta nhàn rỗi quá hay sao mà đi tìm việc, tự nhiên đi vỗ mông ngựa lên đến đùi ngựa.
"Anh Cao, anh muốn mưu sát chúng tôi sao, chúng tôi đều mệt mỏi đến mức săp sửa không thể động đậy được nữa rồi. Làm gì còn có sức lực mà nghĩ ra ba điểm quan trọng kia chứ?" Tiểu Diệp, kẻ gây ra chuyện rắc rối kia, đúng lúc mọi người đang khinh khỉnh nhìn chằm chằm về phía mình, liền tranh thủ thời gian lên tiếng cầu xin tha thứ.
"Ừ, thoạt nhìn tất cả mọi người mệt chết đi rồi." Cao Chi Ngang nhìn về phía bọn họ vẻ rất thân thiết.
"Đúng vậy đó, hơn nữa không phải sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải đi tới Khẩn Đinh để khảo sát cảnh là gì." Tiểu Dương, một vị thực hiện chế tác khác vội vàng nói thêm.
Cao Chi Ngang vuốt ve cái cằm, gật gật đầu, bộ dáng phi thường thương cảm nói: "Được rồi, vậy mấy người cũng đi ngủ sớm một chút, nhớ nghĩ ở trong mộng nhé, nghe nói gần đây bộ tiểu thuyết Ma cà rồng (Vampire) là bộ sách được xếp hạng bán chạy nhất ở nước Mĩ, được sáng tác từ chính ảo tưởng của tác giả trong khi nằm ngủ mơ đấy."
"Anh Cao!" Nào có ai như vậy chứ, ngay cả nằm mơ mà cũng không buông tha cho bọn họ.
"Chính là như vậy đó, chúc các cậu có một giấc mơ đẹp, ngày mai tất cả đều có thể giao ra điểm quan trọng tốt nhất." Nói xong, Cao Chi Ngang nở nụ cười như chế nhạo, cầm lấy chiếc máy quay phim đi trở về gian phòng của mình.
Trong phòng anh xem lại một lượt những địa điểm mà ngày hôm nay đã quay. Không có ý tưởng gì, sực nhớ ra ở tại ở tầng 9 của khách sạn này có phòng PUB, anh đứng dậy, nghĩ sẽ đến PUB để uống ly rượu.
Tuy rằng anh đã bức bọn Tiểu Diệp phải giao ra ba cái điểm quan trọng, nhưng quả thực anh cũng không hề có hi vọng gì quá lớn đối với bọn họ. Mà muốn có cơm ăn ở trong cái ngành này, ngoại trừ việc có thể chịu được sự khổ nhọc, nhẫn nại nuốt vào trong lòng những lời nói cáu giận, ngoài ra cũng còn phải sáng ý nữa.
Mấy người bọn Tiểu Diệp kia tính tình cũng rất nhẫn nhịn, cũng thầm có ý nghĩ định hướng phát triển theo nghề này, nhưng bọn họ đều lười phải động não suy nghĩ điểm quan trọng. Ở trong công việc này, không có sáng ý, thực sự sẽ rất khó làm ra được thành tích tốt.
Cho nên tuy Tiểu Diệp cũng đã chờ đợi đến sáu, bảy năm rồi, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một người thực hiện công việc chế tác, không thể nào một mình đảm đương nổi công việc của một người chế tác