Người Tình Ở Nhà Đối Diện

Chương 4.2

Lời tán thưởng của anh làm cho Mộc Tâm Vân cảm thấy quẫn bách. Cô nhớ tới vừa rồi mình đã tựa như một người phụ nữ đang lên cơn ghen thật sự vậy, gương mặt của cô không khỏi có chút nóng bừng lên. Cô cũng không biết tại sao mình tức giận như vậy? Vừa rồi khi nhìn thấy ba người nữ nghệ sĩ kia thân mật  vây quanh anh như vậy, không hiểu sao làm cho cô cảm thấy rất tức giận.

"Em... Loại chuyện nhỏ nhặt này làm sao có thể khó được em, ngược lại anh ấy, anh thật sự muốn em tới giúp anh đuổi ruồi sao?  Em thấy vừa rồi anh cùng các cô ấy cười cười nói nói, mà ngay cả khi người ta dùng bộ ngực cọ sát vào người, anh cũng không buồn đẩy ra, sắc mặt lại còn lộ rõ vẻ hưởng thụ mãnh liệt như thế." Làm cho cô không thể không hoài nghi động cơ anh đã gọi tới.

Ngắm thấy tay cô tay vẫn còn nắm của mình, Cao Chi Ngang mắt cười miệng cũng cười,  "Anh không hề chú ý tới việc cô ta đã dùng bộ ngực của mình cọ sát vào anh, mà anh cũng không thấy có một chút cảm giác nào hết."

"Gạt người!" Mộc Tâm Vân không thể tin được anh không có chút cảm giác nào. Hai khối thịt đầy đặn như vậy cọ sát vào cánh tay của anh như thế, trừ phi cảm giác của anh đã bị tê liệt, bằng không làm sao có thể không có cảm giác!      A, chẳng lẽ... Anh thật sự là Gay?!

"Thật sự, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com vừa rồi em chỉ vội vàng ứng phó với các cô ấy thôi, đâu còn có thời gian chú ý ai dùng bộ ngực cọ sát vào anh chứ." Anh cúi mặt xuống, hướng mặt mình tới gần cô lúc này vẫn còn đang thở phì phì, "Ấy này, không phải là em... thật sự đang ghen đấy chứ?"

Cặp mắt của Cao Chi Ngang mở to nhìn cô sáng quắc, đôi môi của anh ghé đến gần đến chỉ cách độ hai centimet như muốn hôn cô. Tim Mộc Tâm Vân bỗng nhảy lên một cái đập thình thịch mạnh mẽ. Không hiểu tại sao gương mặt tươi cười xinh đẹp thanh thuần tự nhiên lại đỏ rực lên một bầu không khí mập mờ  tràn ngập ở giữa hai người.

Có một khoảnh khắc, cô căng thẳng đến mức cảm thấy đầu trống rỗng, cô dùng sức nhéo lên bắp đùi của mình một cái mới hoàn hồn, tiếp đó cô đẩy mặt của anh ra, sẵng giọng: "Anh gặp quỷ à, em ghen cái gì chứ? Anh cũng không phải bạn trai thật sự của em, em ghen cái nỗi gì đây? Chỉ là từ nay về sau, những loại chuyện kiểu như thế này, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn anh không cần lại phải gọi em đến đâu. Nếu như anh thật sự không thích các cô ấy quấn quít lấy anh như vậy, sao anh không tự  mình đuổi người đi chứ?"

Cao Chi Ngang cứ nhìn chằm chằm vào vào đôi môi đang khép khép mở mở nói năng ở trước mắt anh. Cảm giác ngọt ngào của cặp môi làm cho anh gần như chỉ nghĩ muốn liều lĩnh  hôn xuống, nhưng anh đã cứng rắn dùng lý trí giữ chặt lại sự xúc động này lại,  không để cho mình làm ra những chuyện khiến cho cô bị hù dọa.

Một tay của Cao Chi Ngang cắm vào trong túi quần, chậm rãi  trả lời, "Anh không có cách nào để làm được những hành động quá tuyệt tình, từ nay về sau những chương trình anh chế tác vẫn còn phải cần sự phối hợp của các cô ấy. Ngộ nhỡ làm cho các cô ấy bị cáu giận lên, rồi sau đó chống lại các chương trình của anh, anh cũng rất khó ăn nói với lãnh đạo công ty."

Ở trong cái vòng luẩn quẩn toàn những người cực kỳ quan trọng thế này, nếu như không phải là chuyện rất nghiêm trọng, anh sẽ không tùy tiện để mình bị đắc tội với người ta.

Hóa ra là thế, anh không muốn đắc tội với người ta, cho nên anh mới muốn cô đến nơi này diễn vai cô gái xấu tính, cái người này! Cúi đầu xuống, lúc này Mộc Tâm Vân mới phát hiện ra mình vẫn còn đang nắm tay của anh. Tựa như bị phải bỏng, cô vội vàng buông bàn tay anh ra.

Ngước mắt lên, Mộc Tâm Vân nghênh tiếp ánh mắt lộ ra một chút hài hước của anh, trái tim của cô lại bắt đầu đập loạn nhịp, không còn theo quy luật  nữa. Mộc Tâm Vân hốt hoảng  dời mắt đi chỗ khác, "Nếu không còn chuyện gì nữa, em phải đi rồi."

Bước chân vừa chuyển động, cổ tay của cô liền lập tức bị Cao Chi Ngang túm chặt lấy.

"Lần trước anh đã nói muốn mời em ăn cơm, chúc mừng em được thăng chức, kết quả anh lại ngủ thiếp đi mất, để lần này anh mời em."

Đôi môi của Mộc Tâm Vân giật giật, vốn dic cô muốn nói với anh là không cần thiết, lần trước anh đã quan tâm giúp cô rất lớn... Nhưng cô lại nghe thấy từ miệng của mình phun ra một câu nói khác hẳn

"Vậy thì đi thôi, em cũng đang đói bụng đây!"

Cao Chi Ngang tìm đến Tiểu Diệp dặn dò lại một chút sau đó, chẳng bao lâu đã cùng cô bước vào một nhà hàng.

Gọi món ăn xong, sau đó anh uống một hớp nước, hỏi: "Gần đây thành tích của em như thế nào?"

"Khá tốt." Cô rút một cái khăn giấy, lau đi lau lại mãi bàn tay của mình,  vụng trộm nghiêng mắt liếc nhìn anh một cái, rất muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc  anh có phải là Gay hay không. Nhưng rồi cô lại sợ nếu như cô hỏi quá trực tiếp như vậy sẽ làm cho anh anh cảm thấy khó chịu... Thôi quên đi, từ nay về sau khi nào có cơ hội cô sẽ hỏi lại anh cũng được. Huống chi cho dù anh có phải là Gay hay không, anh vẫn luôn là người bạn thân thiết tốt nhất của cô.

Hai người cùng nhau lớn lên, giờ phút này trông thấy biểu lộ của cô như vậy, không cần nghĩ Cao Chi Ngang cũng biết, nhất định thành tích của cô cực kỳ bết bát.

"Còn thiếu nhiều không?"

Nghe anh hỏi câu đầu tiên đã nói toạc chuyện mà cô đã cố ý giấu diếm kia, những chuyện cô phải chịu uất ức ở công ty, trong thoáng chốc liền dâng lên.

"Em cảm thấy dường như em không thích hợp để đương vai trò của một người chủ nhiệm." Cô tức giận nói vẻ ngã lòng.

"Vì sao vậy?" Cô uể oải làm cho anh thấy có chút ngoài ý muốn.

Mi tâm chau lại, cô nói ra tất cả những đã xảy ra trong khoảng thời gian này làm cho cô rất nhụt chí.

"Bởi vì em đã không thể quản lý nổi mấy tổ viên trong tổ cho tốt. Thành tích không tốt, cũng chỉ có một mình em sốt ruột, dường như việc này cũng không phải là chuyện của bọn họ vậy. Mỗi ngày tới công ty để khai báo chào hỏi nhau một chút, sau đó các cô ấy, người nọ nối bước người kia đi luôn. Bọn họ cũng đã vào làm trong công ty được hơn một tháng rồi, nhưng cả năm người bọn họ, thậm chí đến ngay cả việc đi tìm mang về một hợp đồng ký mua bảo hiểm nộp cho em cũng chẳng có nữa. Em hảo tâm muốn giúp các cô ấy lập được thành tích, muốn các cô ấy đi cùng với em xuống phố phát tờ rơi quản cáo, cũng không có người nào chịu đi."

"Em vừa mới bắt đầu giữ cương vị là người lãnh đạo, cho nên chưa nắm bắt được bí quyết, trải qua một hồi nữa, chắc hẳn tình hình sẽ được cải thiện thôi." Anh nói tiếp cho cô nghe kinh nghiệm của bản thân mình: "Mấy năm trước khi anh vừa được thăng chức làm người chế tác chính, thì cũng có những người dưới quyền trong đội chế tác tỏ ý rất không muốn phục tùng đối với anh. Về sau, khi anh nắm giữ được hết cá tính của mỗi người, thì bọn họ liền lập tức đều ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của anh."

"Ý anh muốn nói là em phải tìm hiểu được cá tính của mỗi người trong bọn họ hay sao?"

"Đúng vậy, trước khi em muốn thuyết phục được tổ viên của mình, em cần phải biết được rõ ràng cá tính và bối cảnh gia đình của mỗi người như thế nào đã. Phải tìm được đúng bệnh thì mới bốc thuốc chữa bệnh được, còn nữa, việc kích thích những ham muốn trong lòng mỗi người bọn họ cũng là việc rất quan trọng."

Mộc Tâm Vân ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật gật đầu, "Vâng, khi trở về em sẽ thử đi tìm hiểu một chút."

Cao Chi Ngang cũng lơ đãng nói thêm một câu: "Đúng rồi, gần đây công ty của anh hình như cũng có dự định mua cho bảo hiểm con người cho công nhân viên thì phải, để anh trở về hỏi lại anh Khải xem sao."

"Thật vậy chăng?" Nghe anh nói như vậy, ánh mắt của Mộc Tâm Vân trở nên sáng ngời.

Thấy cô đã khôi phục lại tinh thần, trong mắt của Cao Chi Ngang không khỏi thoáng qua ý cười.

Nhìn thấy người cấp dưới có khả năng nhất, vị ái tướng của mình nở nụ cười với vẻ mặt đầy thân thiện đang đi về phía mình, anh Khải để ý thấy ba phần da đầu đã có chút tê dại đi rồi. Anh rất muốn quay đầu rời đi, làm bộ như không nhìn thấy Cao Chi Ngang, nhưng mà Cao Chi Ngang đã lên tiếng gọi anh rồi, làm cho anh không có cách nào bỏ đi được.

"Anh Khải, anh tới thật là vừa vặn, em có chút chuyện muốn thương lượng cùng với anh đây."

Anh Khải lớn tiếng doạ người, "Tiểu Cao, ngoại trừ lại bảo anh tăng lương giúp cho ai đó, hay là chuyện bảo anh đây mua bảo hiểm, thì những việc khác đều có thể thương lượng được." Tháng trước khi anh gặp Cao Chi Ngang, anh đã bị cậu ta ép phải mua một khoản bảo hiểm cho Mộc Tâm Vân. Chỉ có điều, mỗi tháng đóng tiền phí bảo hiểm một lần, vậy mà chỉ một năm, anh đã phải tiêu tốn mất hai, ba mươi mấy vạn.

"Em biết rõ anh Khải đã mua khá nhiều bảo hiểm rồi, chuyện em muốn nói không phải là chuyện này." Anh cười hồn hậu nói.

Vừa nghe thấy Cao Chi Ngang nói như vậy, anh Khải lập tức buông lỏng sự đề phòng trong lòng mình, lúc này trên mặt anh mới lộ ra khuôn mặt tươi cười và thân thiện, vỗ tay mấy cái ở trước mắt vị ái tướng dưới quyền của mình, một tay đệ nhất kiếm tiền cho công ty."Đó là cái chuyện gì vậy?"

"Mấy năm này công ty của chúng ta luôn luôn kiếm được rất nhiều tiền, mà anh Khải cũng không phải là người keo kiệt, hàng năm đều chia tiền thưởng cuối năm cho mọi người cũng không phải là ít, nhưng mà...” Cao Chi Ngang dừng lời nói lại, nhìn nhìn ông chủ.

"Vậy thì sao, chẳng lẽ cậu không hài lòng việc tôi chia hoa hồng cuối năm cho cậu sao?"

"Không phải là chuyện này. Chẳng qua, không biết anh Khải có hay không lo lắng qua, nếu cho mọi người nhiều một ít bảo đảm, làm cho mọi người càng ra sức vì công ty công tác."

"Có ý tứ gì?"

Cao Chi Ngang một bộ cười đến rất vô hại  mở miệng, "Nếu như anh Khải có thể mua bảo hiểm bảo vệ con người cho mọi người, làm cho cuộc sống của mọi người được bảo đảm thêm một tầng nữa, nhất định mọi người sẽ rất cảm kích đối với anh Khải."

"Chúng ta đã có bảo hiểm lao động và bảo hiểm y tế rồi còn gì, cần gì phải mua bảo hiểm bảo vệ cho con người nữa chứ?" Lời nói vừa dừng lại, anh Khải lập tức hiểu được ngay cậu chàng này lại muốn mời chào mua bảo hiểm giúp cho Mộc Tâm Vân rồi, lần này rõ ràng cậu ta đã có chủ ý đánh vào người đứng đầu của công ty.

Nhưng anh hoàn toàn không sợ ánh mắt giết người của anh Khải, vẫn tươi cười nói một cách chân thành: "Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, có nhiều bảo hiểm vẫn hơn chỉ có một phần bảo hiểm chứ!"
Bình Luận (0)
Comment