Edit: Cháo
28.
Nhóc Sáu ngón sắp làm ba rồi.
Lúc Vệ Tiểu Thảo nghe được tin này vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cậu không thèm mở quán bán hàng nữa mà mua một đống đồ bổ mang đến nhà nhóc Sáu ngón.
“Anh Vệ, sao phải đích thân chạy qua một chuyến thế này.” Sắc mặt nhóc Sáu ngón trông khá tốt, còn có chút thẹn thùng xấu hổ, cậu ta gãi đầu luống cuống mời Vệ Tiểu Thảo vào nhà ngồi, “Lại còn mua nhiều đồ vậy nữa, tốn kém quá, hiện tại em đâu có dùng được đâu.”
“Giờ chưa dùng, sau này khắc sẽ dùng.” Vệ Tiểu Thảo lại chẳng thấy sao cả, cậu để túi lớn túi nhỏ xuống sàn, sảng khoái nói, “Dù sao cũng do Chẩm Lập Phong bỏ tiền ra, không cần tiết kiệm hộ anh ta, anh ta có tiền, chút đồ nhỏ này không làm anh ta nghèo được đâu.”
“Anh Vệ, anh lại trêu em rồi.” Nhóc Sáu ngón cười rót trà cho cậu, “Tiền của anh Chẩm còn không phải là của anh sao.”
“Bé út…” Vệ Tiểu Thảo thần bí lắc đầu một cái, “Giờ anh không phải là Vệ Tiêu nữa, anh chỉ là một tên nhà quê chân lấm đất đến từ nông thôn, anh Chẩm của em chỉ mời anh về làm người thay thế mà thôi.”
Cậu nói xong mà cũng tự cười luôn, cứ cảm thấy chuyện này chẳng có lý chút nào.
“Anh Vệ…” Nhóc Sáu ngón đắn đo lời mình sắp nói, thận trọng khuyên, “Thật ra bọn em đều thấy được, anh Chẩm vẫn luôn quan tâm đến anh, cho tới giờ cũng chưa từng thay đổi. Nếu anh đã trở lại rồi, thì không thể quay về với nhau sao?”
“Khó lắm đấy.” Vệ Tiểu Thảo nói một cách thần bí, “Anh Chẩm của các cậu có thể đối mặt với Vệ Tiểu Thảo, nhưng chưa chắc đã đối mặt được với Vệ Tiêu.”
Những xung đột giữa bọn họ, những mệt mỏi tổn thương lẫn nhau từ năm này qua tháng khác, chỉ khi cậu là một Vệ Tiểu Thảo mất trí nhớ, mới có thể lừa mình dối người giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Anh Vệ, giờ anh đang khôi phục kí ức, anh Chẩm không biết anh…”
“Em đừng nên bận tâm đến chuyện của bọn anh thì hơn, chăm sóc bản thân và cục cưng cho tốt đi.” Vệ Tiểu Thảo ngồi không bao lâu đã đứng dậy cáo từ, “Anh về trước đây, có gì cứ liên lạc.”
“Ăn đã rồi hẵng về, anh ấy (chồng Sáu ngón) đi mua thức ăn sắp về rồi, hôm nay còn hầm canh rong biển đấy!”
Vệ Tiểu Thảo từ chối lời mời ở lại của nhóc Sáu ngón.
“Không được không được, thế giới riêng của hai đứa, anh ở đây làm kỳ đà cản mũi hả… Về đây về đây.”Lúc đến tay xách nách mang, lúc về hai tay trống khống, nhưng tâm trạng Vệ Tiểu Thảo vẫn rất sung sướng.
Đứa nhỏ mà cậu luôn lo lắng giờ đã có một gia đình hạnh phúc rồi, quả là chuyện vui mà.
Tâm trạng tốt khiến cho cậu lúc nhận điện thoại Chẩm Lập Phong gọi đến cũng nhẹ giọng trò chuyện hơn.
“Bé con, em đi đâu vậy, ngủ trưa dậy anh không thấy em đâu cả, qua chỗ bán hàng tìm bọn họ nói em không đi bán…” Người bên kia dường như rất tủi thân, “Em đang ở đâu, nghe giọng sao vui thế, anh không tìm thấy em.”
“Tôi đi gặp nhóc Sáu ngón, đang về rồi đây.”
“Vậy anh qua đón em! Nhanh thôi, em chờ anh!”
Vệ Tiểu Thảo không từ chối được chỉ đành đồng ý.
Cậu đang ngồi ở trạm xe bus, nhìn điện thoại bị cúp máy vội vã mà không nói được gì.
Vệ Tiểu Thảo hừ một tiếng, lắc đầu.
Người nào đó chưa chắc không biết cậu giả vờ mất trí nhớ đâu, chẳng qua mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra mà thôi.