Người Tình Trí Mạng

Chương 437

Tưởng Ly cầm điện thoại đứng nguyên tại chỗ một lúc rất lâu mới tỉnh ra "Hàn" đại ca là ai. Họ đã làm chứng minh thư giả, Lục Đông Thâm tự đặt cho mình cái tên Hàn Nghịch, còn Nhiêu Tôn thì đổi tên thành Dương Hạo Thiên. Lúc đặt tên, Tưởng Ly đã ngồi vắt hết óc suy nghĩ, về sau mượn họ Tố của Tố Diệp, dùng chữ Du của Trần Du, nhưng tên Tố Du nghe kiểu gì cũng thấy giống món cá chiên giòn, nên cô dứt khoát đặt tên là Tố Nam.

Hỏi về suy nghĩ của Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn khi đặt tên.

Nhiêu Tôn nói: Anh ngưỡng mộ những người có tên ba chữ, dù gọi ở trường hợp này nghe cũng hay. Ví dụ Lục Đông Thâm đi, lúc em giận dữ có thể gọi anh ta là Lục Đông Thâm, lúc nũng nịu có thể gọi anh ta là Đông Thâm. Anh thì sao? Chỉ có thể gọi là Nhiêu Tôn, chẳng lẽ lớn từng này rồi còn bắt đối phương gọi mình Tôn Tôn, Tôn Tôn?

Lục Đông Thâm chọn tên hai chữ, Tưởng Ly cứ nghĩ rằng anh thích tên hai chữ, dù sao thì người ta hay khao khát những thứ mà mình không có được. Ai ngờ, Lục Đông Thâm cười gian tà: Em không chịu tha thứ cho anh, vậy thì anh chỉ còn cách kiếm chút hời trong cái tên thôi.

Tưởng Ly ngồi ngẫm nghĩ rất lâu mới hiểu ra được ý tứ. Hàn Nghịch (Hán Nì)... Honey (Ha Ni).

Nhưng Lục Đông Thâm cũng thất sách rồi.

Càng tới gần Tịch Lĩnh, họ càng phải giấu giếm danh tính thật sự của mình, thế nên...

Nhiêu Tôn cũng phải gọi anh là Hàn Nghịch...

Khi Trần Du gọi điện thoại tới, Tưởng Ly đang sấy khô tóc, mới đó đã dài qua vai rồi.

Trong điện thoại, Trần Du vô cùng dứt khoát, ném cho cô một quả bom hồng, khiến Tưởng Ly ngẩn người tại chỗ.

"Chẳng phải cô nói sẽ cho Thai Nghiệp Phàm một năm sao?" Tưởng Ly hoàn hồn lại, nhẩm tính thời gian rồi khẽ kêu lên: "Trần Nam Nam, hình như cũng chưa đến nửa năm mà, đúng không?"

"Cảm thấy thời điểm thích hợp rồi thì lấy chồng thôi." Trần Du ở đầu kia, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, tôi cảm thấy... nửa năm qua anh ấy cũng thay đổi rất nhiều."

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đấy, anh ta là một công tử đào hoa." Tưởng Ly nói.

"Nhưng bên cạnh anh ấy chưa bao giờ có mấy cô gái hỗn tạp mà." Trần Du biện hộ thay cho anh ta: "Vả lại, tuy rằng bây giờ vẫn chưa đến mức anh ấy độc lập quản lý Trường Thịnh, nhưng quả thực cũng đã hết tâm hết sức vì Trường Thịnh rồi."

Tưởng Ly đúng là cũng ít nhiều nghe được tin tức của Thai Nghiệp Phàm, tuy rằng không còn qua lại với Skyline nhưng hình như họ quả thực bàn bạc được mấy dự án đẹp. Cô chọc quê Trần Du: "Quả nhiên là con gái như bát nước đổ đi."

Trần Du không muốn làm đối tượng để cô trêu chọc, bèn hỏi thẳng vào chuyện chính: "Cô và Lục Đông Thâm sao rồi?"

Điểm trúng huyệt của Tưởng Ly.

Cô ra sức cắn môi, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, hóa ra là Lục Đông Thâm đi vào. Chẳng hiểu sao trái tim cô lại hoảng loạn. Cô đi ra trước cửa sổ, nói qua loa: "Chuyện gì chứ, nói cô đi, đừng có nói tôi."

Đầu kia bật cười.

Phòng Tưởng Ly nằm ở tầng hai, cửa sổ nhìn thẳng xuống vườn, hướng xuống dưới là có thể thấy được bữa tiệc rượu Vi Dung đã chuẩn bị xong xuôi. Nhiêu Tôn đã xuống nhà từ trước, ăn mặc thoải mái ngồi trong vườn. Vi Dung ngồi bên cạnh anh ấy, nói nói cười cười.

"Lý do kết hôn không đơn giản như vậy phải không?" Cô khẽ hỏi một câu.

Đầu kia thở dài, kể lại tường tận mọi chuyện.

Lục Đông Thâm vốn định lên gọi cô xuống ăn cơm, thấy cô ngồi dựa vào cửa sổ, ánh đèn dịu dàng, tôn lên nét hiền hòa của cô. Cô nhỏ bé ngồi đó, khiến người ta xót xa, khiến người ta muốn ôm cô vào lòng, nghĩ vậy anh cũng làm thật như vậy.

Anh tiến lên, không kìm được cảm xúc, từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô.

Ôm vào lòng mọi sự mềm mại, hít hà mọi sự thơm mát.

Tưởng Ly chỉ cảm thấy trái tim đập dữ dội.

Cô ngồi thẳng lưng lên muốn trốn tránh nhiệt độ cơ thể Lục Đông Thâm, nhưng anh lại nhân cơ hội cô không tiện giãy ra để ôm chặt hơn, ép cô dựa sát vào lồng ngực mình.

Trần Du vẫn đang nói ở đầu kia, thở dài, khiến Tưởng Ly ngắt máy cũng sai mà không ngắt máy cũng sai.

Lục Đông Thâm nhìn cô từ trên xuống trong lòng mình, mặt cô hơi ửng hồng, hơi thở cũng hơi gấp gáp hơn, nhất thời khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Nếu nói chưa từng có được, thì khi theo đuổi cô gái trong lòng, Lục Đông Thâm ít nhiều sẽ kiểm soát hơn, quan trọng cách thức hơn. Nhưng cô gái trong lòng đã từng thuộc về anh, đã từng có sự tiếp xúc thân mật nhất dù là cơ thể hay tâm hồn, thế nên quá trình theo đuổi lại một lần luôn khiến anh muốn lạm quyền.

Một khi vượt quyền trong suy nghĩ, hành động tự nhiên cũng mất kiểm soát.

Lục Đông Thâm cũng không muốn tiết chế nữa.

Anh cúi đầu, áp môi lên gò má cô lướt đi, bàn tay giữ chặt eo cô cũng không chịu yên phận, vén một góc áo cô lên, luồn vào trong.

Tưởng Ly giật mình.

Cô giữ chặt tay anh qua lớp áo, trái tim như có cỏ dại mọc điên cuồng, hơi thở dồn dập giây lát.

Trong mơ hồ, cô nghe thấy Trần Du ở đầu kia hỏi: "Cô có thể quay về không? Cô làm phù dâu cho tôi, Lục Đông Thâm làm phù rể."

Tưởng Ly như ngừng thở.

Cô linh cảm Lục Đông Thâm nhất định có thể nghe thấy câu này.

Cô nghiêng mặt nhìn anh.

Quả không sai, anh cũng đang nhìn cô, mỉm cười.

Không giãy ra được, cô đành dùng cái miệng, nói với Trần Du: "Cô còn định bắt tôi thắt cổ tự tử trên một cái cây à?"

Trần Du bật cười: "Vậy tôi sẽ tìm cho cô một đại thụ khác, chỉ cần cô chịu đến, gom một rừng cây cho cô cũng không thành vấn đề."

Tưởng Ly đang định nói được đấy thì ngay lập tức bị Lục Đông Thâm cắn một cái lên cổ.

Không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ.

Chủ yếu là vì Tưởng Ly không ngờ anh lại bất thình lình cắn một cái nên cô bỗng nhiên kêu thành tiếng.

Trần Du giật mình, vội hỏi cô có chuyện gì.

Tưởng Ly tranh thủ đẩy Lục Đông Thâm ra, tựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm như nhìn trộm, rồi nói vào di động: "Không sao, nhìn thấy một con côn trùng thôi."

"Hả?"

"Côn trùng là loại vô liêm sỉ nhất trên đời, tùy tiện ra vào phòng người ta, cũng không chịu chào hỏi." Tưởng Ly nghiến răng nghiến lợi.

Lục Đông Thâm tựa lưng vào bàn trang điểm, nghe xong phải cố nhịn cười.

Chắc là đầu kia Trần Du cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ một lòng muốn chắc chắn cô có thể làm phù dâu cho cô ấy. Tưởng Ly nghĩ mình đang ở tại trấn Thất Xa, sau này vào sâu trong Tịch Lĩnh không biết liệu có xảy ra chuyện gì không, suy nghĩ giây lát cô đề nghị cô ấy chọn thêm một người dự bị.

Trần Du cảm thấy có chuyện không ổn bèn truy hỏi cô tình hình. Cô cũng chỉ nói qua loa vài câu, chứ không tỉ mỉ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, chưa đợi Tưởng Ly đuổi mình ra ngoài, Lục Đông Thâm đã lên tiếng: "Em không muốn làm phù dâu cũng không phải là không có cách, ấp a ấp úng sẽ chỉ khiến đối phương lo lắng."

Tưởng Ly nghĩ cách anh đưa ra chắc chắn không phải cách tốt đẹp gì.

Quả nhiên, Lục Đông Thâm khẽ cười và nói: "Em lấy anh đi, cưới trước cô ấy là em không thể làm phù dâu nữa rồi."

"Lục Đông Thâm, anh tự tin như vậy sao?"

Nụ cười trong mắt Lục Đông Thâm càng đậm thêm: "Em không định lấy anh, còn muốn lấy ai?" Rồi anh từ tốn bổ sung một câu: "Có anh ở đây, xem ai dám theo đuổi em."

Quả nhiên không khác gì côn trùng, sở hữu thuộc tính vô sỉ bỉ ổi.

Tưởng Ly không ngu ngốc tới mức cãi vã với anh về vấn đề này, bởi vì dù nối tới cùng, người chịu thiệt chắc chắn vẫn là cô, hơn nữa bây giờ có vẻ như hành vi của anh đang không thể kiểm soát. Nghĩ tới đây, Tưởng Ly cảm thấy những chỗ bị anh sờ qua đều nóng rực lên, nóng vào tận trái tim.

"Thai Nghiệp Dương tự sát không đạt trong tù." Tưởng Ly ngồi xuống ghế, đổi đề tài, đương nhiên cũng là chuyện nghiêm túc.

Nghe Trần Du nói, sau khi vào tù, trạng thái của Thai Nghiệp Dương vẫn luôn không ổn, thậm chí còn không chịu gặp Thai Tử Tân. Ngược lại anh ta gặp Thai Nghiệp Phàm, có điều mỗi lần gặp đều lạnh nhạt chế giễu Thai Nghiệp Phàm, nói anh ấy không phải mẫu người làm kinh doanh, nói anh ấy chỉ xứng bám lấy Thai Tử Tân sống ký gửi, rồi phát ngôn ác ý, chửi mắng Thai Quốc Cường lúc còn sống quá thiên vị.

Không lâu trước đó, Thai Nghiệp Dương cố gắng bẻ gãy bàn chải đánh răng hòng tự sát, nhưng bị quản giáo kịp thời phát hiện và ngăn chặn.

Thai Nghiệp Phàm chịu đả kích nặng nề, lại cảm thấy hoảng hốt, cũng may phát hiện ra sớm, nếu không Thai Nghiệp Dương đã mất mạng từ lâu. Anh ấy bèn chủ động hủy lời hứa một năm với Trần Du, cầu hôn cô ấy.

Lý do là con người sống trên đời họa phúc khó lường, một giây trước còn sống tử tế, một giây sau chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì. Anh ấy không muốn tiếp tục lãng phí thời gian chờ đợi, muốn cùng người mình yêu sống trọn đời.

Đừng nói là Trần Du, cả Tưởng Ly nghe xong câu này cũng đầy cảm xúc.

Chỉ có điều, mọi cảm động đã tan tành vào giây phút Lục Đông Thâm động tay động chân.

~Hết chương 437~
Bình Luận (0)
Comment