Tưởng Ly cảm thấy lời phân tích của Lục Đông Thâm cực kỳ hợp lý. Những người ở đây chỉ biết tới Tịch Lĩnh, nhắc tới Tịch Lĩnh là liên đới nhắc tới thôn bản đằng sau nó, cũng tiện thể gọi luôn thành Tịch Lĩnh. Còn thực chất, tên của thôn mọi người đều không biết rõ.
Nhìn ở góc độ này, tên của thôn đó mới là Tần Xuyên, có lẽ người đời sau vì muốn tưởng nhớ tổ tiên nên đặt tên như vậy.
Tưởng Ly khẽ thở dài một tiếng: "Cái gọi là "đỉnh" thật ra chỉ Tịch Lĩnh, thôn nằm dưới chân núi, ngẩng đầu lên là có thể thấy núi. Quên cả sống chết chính là chỉ Vong Ưu Tán. Còn đỉnh Tần Xuyên chính là chỉ thông làng ở dưới chân Tịch Lĩnh."
Đáng tiếc, năm xưa tư duy của Tả Thời đã sai lầm, cho rằng Tần Xuyên là tên một dãy núi nào đó, thế nên, trên đường tìm kiếm công thức gốc đã càng đi càng xa.
Tư duy của Nhiêu Tôn cũng rất nhanh: "Nói như vậy việc Tần Xuyên hạ táng lúc nửa đêm và treo người chết lên có vấn đề rồi. Họ Tần, theo ghi chép của lịch sử thì có lẽ là những người ở vùng Trác Châu, Hà Nam hiện nay. Còn Quắc Thái Tử xuất thân từ nước Đông Quắc, vị trí hiện nay có lẽ là khu vực Huỳnh Dương, Trịnh Châu. Lúc đó Biển Thước tuy hành nghề y đi khắp tứ phương, nhưng hầu như cũng chỉ tập trung ở khu vực các tỉnh Hà Nam và Sơn Đông. Những nơi này không hề có tập tục nửa đêm hạ táng và treo ngược thi thể."
"Chuyện ăn thịt người chết có thể nói là họ nghe nhầm đồn bậy nhưng tập tục chôn cất quả thực khiến người ta ngờ vực." Tưởng Ly từ từ gặm nhấm từng chút lạc trong tay, đăm chiêu suy nghĩ: "Đáng tiếc là những người ra vào được nơi đó quá ít, trước kia còn xảy ra chuyện mất tích. Em đã kiểm tra tin tức năm đó, nhưng không phát hiện bài báo nào về việc có người mất tích."
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng xoay ly rượu: "Chỉ có một khả năng, có người đã dìm chuyện này xuống."
Tưởng Ly giật mình, nhìn về phía Lục Đông Thâm.
Ai có thể dìm chuyện này xuống?
Nếu có thể dìm chuyện này xuống, vậy người này nhất định cũng hiểu rõ Tần Xuyên phải không? Chí ít cũng biết về Tịch Lĩnh, suy đoán tiếp... có lẽ còn liên quan tới công thức!
Mí mắt cô run run, cô bất chợt nghĩ tới Vệ Bạc Tôn.
Lục Đông Thâm thấy vậy, ít nhiều cũng đoán ra suy nghĩ của cô, khẽ nói: "Tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, chúng ta đã bị đưa vào tầm ngắm rồi."
Tưởng Ly "á" lên một tiếng.
Nhiêu Tôn không kinh ngạc, nhưng cũng nhíu mày: "Nhanh vậy sao?"
"Hôm nay ở trên phố tôi phát hiện điều bất thường." Lục Đông Thâm nói: "Có lẽ không phải ảo giác của tôi đâu."
Tưởng Ly chỉ cảm thấy từng đơn lạnh lẽo tràn lên sống lưng. Cô bất thình lĩnh nhớ tới biểu cảm của anh khi đứng trước cửa hàng thuốc, có lẽ lúc ấy anh đã phát hiện ra vấn đề rồi. Cô tin Lục Đông Thâm suy đoán không sai, dù sao anh cũng là người đã trải qua sóng to gió cả, luôn nhạy cảm hơn người khác trong chuyện này.
"Anh cảm thấy... người hôm nay theo dõi chúng ta có liên quan tới người dìm tin tức vụ mất tích xuống không?" Cô mệt mỏi hỏi Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm ngẫm nghĩ: "Trước mắt chưa thể khẳng định được, hoặc là cùng một giuộc, hoặc là..." Nói tới đây, anh nhìn về phía Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn bị anh nhìn đến ngẩn người, phản ứng rất nhanh: "Lục Đông Thâm, không lẽ anh nghi ngờ tôi? Tôi có cần làm vậy không?"
"Cậu thì không cần." Lục Đông Thâm thản nhiên đáp: "Nhưng Nguyễn Kỳ thì chưa chắc."
Khóe miệng Nhiêu Tôn hơi đờ ra.
Tưởng Ly xoa cằm nhìn Nhiêu Tôn: "Anh nói thật với bọn em đi, có phải anh tới đây tìm Nguyễn Kỳ không?"
Nhiêu Tôn bị câu nói ấy kích động, ngay lập tức gào lên theo phản xạ: "Anh tới tìm cô ấy? Anh điên rồi sao mà đi tìm cô ấy? Vả lại, làm sao anh biết cô ấy đang ở đây? Cho dù cô ấy ở đây, sao không xuất hiện? Còn phải tìm ai đó theo dõi chúng ta?"
Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều im lặng, cứ thế ngồi quan sát Nhiêu Tôn.
Bấy giờ Nhiêu Tôn mới nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá bèn hắng giọng: "Ý của anh là việc suy đoán Nguyễn Kỳ theo dõi chúng ta là không hợp lý."
"Không hợp lý ư?" Lục Đông Thâm nói rành mạch: "Có lẽ trong lúc cậu nghe ngóng hành tung của cô ấy, cô ấy đồng thời cũng đang nghe ngóng cậu, nếu không sao lần nào cũng có thể thoát khỏi tai mắt của cậu? Cô ấy tới trấn Thất Xá rồi định tới Tịch Lĩnh, có lẽ việc tìm Thái tuế là giả, muốn vào Tần Xuyên mới là thật. Biết đâu cô ấy biết gì đó, mà sự xuất hiện của chúng ta có thể đã gây ra sự uy hiếp và cạnh tranh đối với cô ấy."
"Nguyễn Kỳ không phải người như vậy." Nhiêu Tôn không vui.
"Không phải sao?" Lục Đông Thâm ăn nói sắc bén: "Có thể không phải, mà cũng có thể phải. Tôi không hiểu gì về cô ấy, thế nên mọi khả năng tôi đều phải cân nhắc hết. Nhớ lại lúc trước cô ấy giả ma giả quỷ trong kịch lầu, tâm tư sâu đến nỗi đàn ông không sánh bằng, thế nên đối với cô ấy, vẫn nên cảnh giác là hơn."
Sắc mặt Nhiêu Tôn càng lúc càng khó coi, miệng gần như căng cứng. Rất lâu sau anh ấy mới nói: "Lục Đông Thâm, anh thật sự là một người như thế, rất khó tin tưởng hoàn toàn một ai."
Lục Đông Thâm không chút khách khí: "Tôn thiếu thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, dĩ nhiên sẽ ngây thơ hơn một chút."
"Anh..."
"Ý của em là..." Tưởng Ly lập tức lặng lẽ ngắt cuộc tranh cãi giữa họ lại: "Dù người theo dõi chúng ta là ai cũng không quan trọng, dù sao sớm muộn cũng lòi cái đuôi hồ ly ra. Thời gian sẽ không quá dài, chỉ cần chúng ta tới được Tần Xuyên, ý đồ của đối phương sẽ rõ ràng thôi."
Cô nghĩ thầm trong bụng: Hay quá rồi, mình còn phải làm cô nuôi dạy trẻ, khuyên bảo hai cậu nhóc đây.
Nhưng, xuất phát từ góc độ của Lục Đông Thâm thì anh không sai. Trước đó Nguyễn Kỳ giăng ra một tấm lưới lớn, đúng là rất nhiều mưu mô. Lục Đông Thâm bản tính đa nghi, công thêm việc không qua lại nhiều với Nguyễn Kỳ, nghi ngờ cô ấy là chuyện quá đỗi bình thường.
Phản ứng của Nhiêu Tôn cũng không sai. Anh ấy và Nguyễn Kỳ tiếp xúc lâu rồi, dĩ nhiên hiểu rõ cô ấy là người có cá tính như thế nào. Nhưng quan sát cuộc tranh cãi giữa Nhiêu Tôn và Lục Đông Thâm, có thể thấy trong lòng Nhiêu Tôn tới tám, chín phần đã có Nguyễn Kỳ rồi. Tên cứng mồm cứng miệng này quyết không chịu thừa nhận, đúng là hèn mà.
Một câu nói của Tưởng Ly coi như đã làm dịu đi ngọn lửa nhỏ giữa hai người đàn ông.
Lục Đông Thâm không phải là một người thích túm chặt một vấn đề không buông. Anh nói: "Thế nên dù trên dường đi hay tới lúc vào trong Tịch Lĩnh rồi, chúng ta vẫn phải hết sức cẩn trọng."
Tưởng Ly uể oải gật đầu, bỗng nhiên phấn kích nói: "Em bỗng nhiên cảm thấy biết đầu huynh trưởng họ Tần hay Quắc Thái Tử đều là cao thủ mùi hương. Nhất là Quắc Thái Tử, nói một cách khác, họ là tổ sư gia của ngành bọn em."
"Sao lại nói vậy?" Lục Đông Thâm có vẻ hứng thú.
Tưởng Ly cầm cốc lên nhấp một ngụm rượu, sau đó nói: "Anh nhìn nhé, huynh trưởng họ Tần chữa được bệnh cho người ta trước cả khi phát bệnh, dựa vào gì? Trung y chữa bệnh dựa vào nhìn, nghe, hỏi. Ngửi ở đây đa phần là chỉ "nghe hơi thở". Nhưng tôi cho rằng, dùng từ này chỉ ngửi mùi hương cũng hợp lý. Mùi hương cơ thể con người có thể tiết lộ những bệnh ẩn giấu bên trong cơ thể, cao thủ đích thực nhìn thấy một người từ xa, không cần quan sát khí sắc, không cần hỏi bệnh trạng hay bắt mạch, chỉ cần dùng mũi là có thể phán đoán ra được người ấy có khỏe mạnh hay không. Thế nên, tôi cho rằng, chữ đó bao hàm hai ý nghĩa cùng một lúc, không chỉ đơn giản là nghe nhịp thở như chúng ta nói đến. Có điều, người có thể lợi dụng mùi hương để phân biệt bệnh trong cơ thể đã ít lại càng thêm ít, vì vậy mà bị bỏ qua."
Lục Đông Thâm cười khẽ. Sau khi nghe cô giải thích như vậy, anh bỗng cảm thấy cũng có vài phần hợp lý đấy chứ.
"Lại nói về Quắc Thái Tử." Tưởng Ly ăn nói đĩnh đạc: "Người này làm nghề gì? Sở trường hái thuốc, vì sao trong mười đệ tử chỉ có ông ta phụ trách hái thuốc? Chứng tỏ ngoài khả năng về mắt, ông ta cũng rất nhạy bén với mùi của các loại thực vật. Có một số loại thực vật giấu mình rất kỹ, người trần mắt thịt không thể tìm ra. Thế nên tôi suy đoán, mũi của Quắc Thái Tử nhất định rất nhạy. Hai người xem, dù là huynh trưởng họ Tần hay Quắc Thái Tử, bản lĩnh mà họ có em cũng có đúng không?"
Đến cuối cùng, cô vẫn mạnh mẽ tự khen mình một lần.
~Hết chương 446~