Người Tình Trí Mạng

Chương 526

Lục Bắc Thâm nghe thấy Cảnh Ninh nói vậy bèn cười nhẹ nhàng: "Vẫn phiền trợ lý Cảnh thông báo một tiếng."

Con cái nhà họ Lục ai nấy đều có một cái miệng sắc sảo, ai nấy cười lên cũng mê hoặc lòng người. Về hai điểm này, Lục Bắc Thâm cũng không thiếu. Cảnh Ninh dĩ nhiên không thể từ chối, cũng hoàn toàn không từ chối nổi, dù sao chức vụ của anh ta cao hơn cô.

Cô đích thân vào thông báo.

Chưa đầy một phút, người của bộ phận thị trường đã lục tục đi ra khỏi văn phòng của Lục Khởi Bạch. Cô thư ký của phòng thư ký đi theo phía sau, trong lòng ôm một xấp tài liệu dày cộp. Chẳng bao lâu sau, Cảnh Ninh đi ra ngoài, mời Lục Bắc Thâm đi vào.

Lục Bắc Thâm cảm ơn, đang định rời đi thì chợt dừng bước, quay người lại nhìn cô: "Nghe nói sau khi anh cả của tôi bị cách chức, trợ lý Cảnh có một thời gian đã muốn xin nghỉ việc?"

Cảnh Ninh hơi sững người, nhanh chóng che giấu cảm xúc, cung kính trả lời: "Vâng."

"May thật."

Cảnh Ninh ngẩn ra, may thật?

May gì chứ? May là cô không nghỉ việc?

Nhưng Lục Bắc Thâm không nói rõ may vì điều gì, chỉ mỉm cười, quay người đi vào phòng làm việc.

Cảnh Ninh đứng yên tại chỗ, không hiểu tại sao sống lưng lại lạnh ngắt.

Cảm giác giống như mỗi lần choàng tỉnh khỏi giấc mơ vậy, bất an, hoảng sợ...

***

Khu Tế y, là một khu vực được xây hoàn toàn bằng đá, đá nhẵn như gương, vừa nhìn là biết được hàng đời người Tần Xuyên mài nhẵn bằng những bước chân của mình.

Đêm xuống, Lục Đông Thâm sau khi dựng lều xong xuôi thì châm đuốc lên, khoảng mười cây, lần lượt cố định xung quanh khu Tế y. Ánh lửa bập bùng, sáng bừng như ban ngày, soi rõ toàn bộ khu Tế y.

Giống như một đàn tế, chí ít lúc trước khi còn cách bóng cây, Tưởng Ly nhìn qua có cảm giác như vậy, tới khi lại gần cũng đánh giá được kết cấu khác biệt của đàn tế.

Đài hình vuông được dựng trên một khu đất trống hình cung, chắc là tuân theo khu vực trời tròn. Hai cây cột dựng trên đài cao khoảng mười mấy mét, cây nào cũng có xà, độ cao của xà đến ngực của một người đàn ông trưởng thành. Trên đỉnh đầu có lá cờ bảy màu, vẽ vân mây lành rất đẹp, một bên viết chữ "Trời", một bên viết chữ "Đất".

Trời, Đất... Trời đất.

Lục Đông Thâm tay cầm đèn pin, đứng trên đài vuông tỉ mỉ quan sát cột gỗ. Tưởng Ly xuống dưới đài, vòng xung quanh tìm hiểu địa hình vòng cung, sau đó men theo bậc đá chính giữa từ từ đi lên trên.

Có trời, có đất... Ánh mắt Tưởng Ly dừng ở chỗ trống chính giữa đài. Có một đài thấp bằng gỗ hình tròn nhỏ, cách đất không quá hai mươi phân, trông giống một thứ như móng nhà. Sau khi so sánh với vị trí của hai cột "Thiên", "Địa" thì ba thứ này hình thành nên chữ "Phẩm" viết ngược.

Cô đứng yên tại chỗ có phần đăm chiêu, đến tận khi Lục Đông Thâm gọi cô qua.

Ban đầu Lục Đông Thâm đứng trên đài quan sát một vòng, sau đó đứng trước chiếc cột không rời nửa bước. Tới khi Tưởng Ly tiến lên, anh chuyển hướng soi của chiếc đèn pin trong tay, hắt lên xà của chiếc cột: "Em xem đi."

Ban đầu khi mới chú ý tới chiếc cột gỗ, Tưởng Ly đã nhìn thấy chiếc xà này, cùng cột tạo thành hình chữ thập, là dùng cả cây cột gỗ tròn bổ đôi ra từ giữa rồi đóng chặt vào. Trên xà có dấu vết, giống như vết bẩn, không nhiều, từng mảng từng mảng, thấm vào chất gỗ tạo ra vết loang lổ.

Phân biệt một thứ gì, người bình thường sẽ dùng mắt, sau đó mới lựa chọn các cơ quan khác. Tưởng Ly thì quen dùng mũi, cô ghé sát về phía chiếc xà, ngửi ngửi, nhíu mày.

Lục Đông Thâm di chuyển đèn pin, tỏ ý bảo cô nhìn xuống dưới.

Cột gỗ được cố định trong một rãnh vuông. Rãnh vuông không được phong kín, chỗ trống chính là đất sét, cột gỗ được cắm sâu xuống lớp đất sét. Tưởng Ly quỳ một gối ngồi xuống, cứ cảm thấy màu sắc của lớp đất sét đó khác lạ. Cô giơ tay vét một nhúm đất sét lên, lấy ngón trỏ vân vê tách chúng ra, sau đó ngửi thử...

Lục Đông Thâm đi qua cây cột còn lại, quan sát một lát rồi quay trở lại, không nói gì. Tưởng Ly rút từ trong balo ra một chiếc túi vải tự chế, đổ lớp đất sét trong tay vào trong, rồi rướn người bốc thêm một ít đất nữa, cất chung, siết chặt dây buộc kín, rồi vòng thêm hai vòng thắt nút, bỏ vào trong balo.

Cô đứng lên, phủi lớp bụi đất trên đầu gối, rồi lại nhìn cây xà, sau đó quay người, tựa lưng lên cột, dang rộng hai tay, song song với xà. Độ dài xà vừa trùng khớp với sải tay của một người.

Ánh trăng treo đỉnh đầu, xua bớt cái lạnh lẽo của gió, ngoài ra còn có cả bầu trời sao. Khí hậu của Tịch Lĩnh nếu có thể ổn định ôn hòa thì chắc chắn sẽ khiến người ta yêu thích như một mỹ nam tử yên tĩnh.

"Người Tần Xuyên vẫn tuân thủ phương thức tế bái truyền thống nhất, tế trời, tế đất, tế thần. Cột lớn của trời và đất chúng ta đã nhìn thấy rồi, khoảng trống ở giữa trước đó có lẽ là nơi dựng tượng gỗ của Tế y. Bà ấy chính là thần trong mắt họ."

Hai người họ ăn một bữa tối đơn giản. Trở về lều, Tưởng Ly dùng chỗ lá cây tang, bạc hà, lá trúc và cam thảo sáng nay tiện hái được kết hợp cùng hoa cúc và hoa thược dược để pha trà. Bình trà không to, là kiểu tiện mang theo, được treo trên bếp lửa, hơi nóng theo miệng bình bay ra ngoài.

Cửa lều để mở, không sáng đèn, sợ sẽ kéo nhiều côn trùng xuất hiện. Chỉ với ánh lửa đó, Tưởng Ly và Lục Đông Thâm ngồi bệt trong lều. Trong lúc uống trà, Tưởng Ly trình bày ý kiến của mình: "Có thể sánh ngang trời đất, từ cổ chí kim phải là người vừa có đức vừa có tài, xem ra Tế y thật sự đã được thần thánh hóa trong lòng người Tần Xuyên. Ở thôn Tần Xuyên cũng có đài tế, có lẽ dùng để tế bài hằng ngày. Khu Tế y này ngoài các hoạt động tế bái trọng đại ra còn dùng vào việc khác. Đây cũng là nguyên nhân kết cấu của khu Tế y không hoàn toàn giống một đàn tế."

Lục Đông Thâm cẩn thận lửa một đoạn cỏ nhỏ trong ly trà ra. Bình trà nhỏ không có lưới lọc, lên núi mọi thứ đều phải giản đơn. Trà sôi kiểu gì cũng có chút hoa lá cỏ nhảy vào trong cốc, thế nên mỗi khi rót một câu, Lục Đông Thâm đều phải dùng cây tăm nhỏ tỉ mỉ gạt ra thanh lọc "yêu nghiệt", khiến Tưởng Ly nhìn mà con ngươi đau nhức.

"Ví dụ như đối với màn trừng phạt Tần Vũ." Anh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Cái gọi là sám hối trong khu Tế y, thực chất chính là chịu phạt ở đó, đối mặt với trời đất, đối mặt với Tế u. Trên xà và trong lớp đất sét đều là máu phải không? Để lại lúc Tần Vũ chịu phạt."

Tưởng Ly gật đầu. Máu thấm vào xà gỗ rất khó rửa sạch, lâu dần sẽ để lại dấu vết. Đất sét cũng vậy, hấp thu máu tươi sẽ đổi màu. Lục Đông Thâm tinh mắt có thể nhìn ra vấn đề, cô ngửi qua đã chắc chắn đó chính là máu. "Xung quanh cột gỗ có những móc ngầm bằng sắt, trên mắt của móc có dấu vết, có lẽ dùng để cố định dụng cụ hành hình. Lúc đó Tần Vũ đã bị cố định hai cánh tay dạng rộng trên cột, chịu hình phạt."

"Cách chịu nạn" có lẽ là cách trói người phổ biến và thuận tiện nhất lưu truyền từ trước đến giờ. Ban nãy cô đứng trước xà, tuy chiều cao chưa đạt tới nhưng chắc chắn đây là cách chịu phạt.

Lục Đông Thâm uống cạn trà trong cốc, rồi đứng lên nhấc bình trà đã sôi sùng sục trên bếp lửa xuống, quay người lại nói: "Sau khi Tần Vũ chịu phạt tiếp tục ở lại khu Tế y sám hối. Điều này cũng có thể nói rõ một chuyện khác. Tần Thiên Bảo lúc đó chắc chắn không tận mắt chứng kiến Tần Vũ chịu phạt, nhưng sau đó thằng bé nhất định đã nghe nói gì rồi lén lút chạy đến khu Tế y, cũng đã nhìn thấy Tần Vũ sau khi bị chịu phạt."

~Hết chương 526~
Bình Luận (0)
Comment