Người Tình Trí Mạng

Chương 577

Tưởng Ly dặn dò quản gia, không được để người làm vườn phun thuốc trừ sâu lên cỏ nữa. Cô những tưởng quản gia sẽ từ chối hoặc đi xin ý kiến của Lục Đông Thâm, ai ngờ quản gia nghe xong bèn gật đầu, lập tức gọi điện thông báo cho người làm vườn từ trên xuống dưới, sau đó hỏi cô còn gì căn dặn nữa không.

Việc này khiến Tưởng Ly lấy làm ra, sao bỗng dưng lại nghe lời cô rồi?

Quản gia là người nhanh nhạy, bèn cười nói: “Anh Lục đã có lời với chúng tôi bên này rồi, nói nữ chủ nhân sẽ vào đây ở, từ trên xuống dưới trong nhà đều phải nghe lệnh cô.”

Sau đó còn bổ sung thêm một câu “Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên anh Lục gọi chỗ này là nhà.”

Nghe xong câu này, lòng Tưởng Ly còn ngọt ngào hơn cả uống mật ong, cô hỏi quản gia anh Lục đã thông báo với họ từ khi nào.

Quản gia nhớ rất rõ ràng, bèn nói ra thời gian cụ thể.

Tưởng Ly quay lại nhẩm tính, hóa ra là trước khi Lục Đông Thâm xảy ra chuyện, còn chưa được Dương Viễn đưa tới Thương Lăng. Nếu nói cụ thể thì là ngày cô và Ấn Túc Bạch đánh cược với nhau xem có thể thắng được Mark hay không.

Nghĩ xong, cô quả thật sửng sốt, thì ra ngay từ lúc đó Lục Đông Thâm đã sớm chuẩn bị sẵn mọi kế hoạch cho cô.

Chẳng trách sau khi ra khỏi Tần Xuyên, cô làm ra vẻ chất vấn anh: Vì sao cô không thể trở về Thương Lăng trước?

Lục Đông Thâm nói với cô, chúng ta có thể tạm dừng chân ở Thương Lăng, nhưng em bắt buộc phải cùng anh về Lục Môn.

Lúc đó cô hiểu tâm ý của anh, vì anh sợ cô tới sa mạc tìm Huyền thạch nên cố tình hạn chế tự do của cô. Anh nắm chặt tay cô: “Một người sắp về làm dâu Lục Môn rồi, cũng phải làm quen với họ hàng thân thích chứ.”

Có lẽ muốn triệt để hiểu một con người nên tới địa bàn của người đó. Lục Môn, là nơi sinh thành dưỡng dục Lục Đông Thâm, là thị trường quốc tế, là chiến trường mà Lục Đông Thâm quen thuộc nhất. Trở về nơi này cũng là tìm về với bản chất thuần túy nhất của anh: Tàn nhẫn, quyết đoán, khi theo đuổi lợi ích không chút nể tình.

Nhưng Tưởng Ly luôn cho rằng, Lục Đông Thâm khi sống ở Thương Lăng mới là chân thực nhất, còn ở Quý Dương đêm ấy là một Lục Đông Thâm yếu đuối nhất.

Cô từng nhìn thấy mặt thảm hại nhất của anh, anh không chần chừ bộc lộ cho cô thấy, cô cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Lần này trở về, việc đầu tiên Lục Đông Thâm thực hiện chính là đưa cô tới gặp Lục Chấn Dương, bàn bạc chuyện hậu sự của Tần Tô và tình hình của Lục Môn tính tới thời điểm hiện tại. Anh thẳng thắn nói rõ việc muốn cưới cô về làm vợ với Lục Chấn Dương.

Sức khỏe của Lục Chấn Dương mỗi ngày một giảm sút. Tưởng Ly nhìn thấy điều đó và rất sửng sốt. Cô từng nghĩ đến việc tình trạng của ông sẽ tệ nhưng không ngờ lại tệ đến mức này, bây giờ ngay cả việc ra vườn hoa ngồi một lúc cũng rất nhọc nhằn.

Trong nhà lúc nào cũng có bác sỹ túc trực, có không ít người ra ra vào vào lo lắng quán xuyến từ trên xuống dưới.

Cái chết của Tần Tô là một đả kích rất lớn đối với Lục Chấn Dương, Tưởng Ly chỉ lo không biết ông có ngã gục hay không, thế nên trước khi gặp Lục Chấn Dương, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần.

Cũng may, Lục Chấn Dương là một người đã vượt qua nhiều sóng gió, bao nhiêu sinh ly từ biệt ông đều có thể nhẫn nhịn nén đau thương. Ông cất giọng run rẩy nói với Lục Đông Thâm: Mẹ con không thích làm mọi chuyện rầm rộ, chuyện hậu sự con cứ tiện đường lo liệu, còn nữa bất luận thế nào cũng phải điều tra ra hung thủ.

Sự cô tịch, thê lương của cái tuổi gần đất xa trời chắc cũng đến vậy mà thôi.

Liên quan đến chuyện kết hôn của họ, Lục Chấn Dương không hề phản đối, hơn nữa cũng không quá bất ngờ, chỉ nói với Tưởng Ly: “Con trai bác, bác là người hiểu nhất. Ngay từ lúc Đông Thâm thừa nhận với mọi người con là bạn gái của nó, bác đã hiểu rồi, rằng sau này người nó muốn lấy làm vợ chính là con.”

Nhưng về chuyện sau này làm bù một đám cưới, Lục Chấn Dương lại đưa ra đề nghị khác. Làm trước một đám cưới nhỏ trong quy mô gia đình, bảo đảm hôn nhân có hiệu lực pháp luật trước, sau này bù lại một đám cưới to.

“Hai đứa hiếu thảo, lại sợ bị người ngoài nắm thóp dèm pha, tất cả mọi lo lắng này bố đều hiểu cả. Nhưng bên này không được như Trung Quốc, không phải đăng ký kết hôn là có hiệu lực pháp luật ngay, phải làm một lễ cưới mới được.” Lục Chấn Dương nhìn Lục Đông Thâm rồi nói: “Tuy rằng hình thức không quan trọng, nhưng cũng không để Tiểu Hạ chịu thiệt thòi.”

Lục Đông Thâm gật đầu: “Bố, con hiểu rồi.”

Lục Chấn Dương lại nhìn về phía Tưởng Ly, khẽ thở dài, chân thành nói: “Thành thật xin lỗi khi vừa đón con về làm dâu lại bắt con phải đối mặt với nhiều biến cố như vậy. Nhưng bác tin, Đông Thâm không muốn chờ đợi thêm tới ngày cưới con nữa. Tiểu Hạ, những thiệt thòi của con sau này Đông Thâm sẽ bù đắp lại cho con.”

Tưởng Ly ôm chặt cánh tay Lục Đông Thâm, nói với Lục Chấn Dương: “Anh ấy là người đàn ông con cam tâm tình nguyện lấy làm chồng, thế nên không có chuyện ‘quá nhiều biến cố’, cũng không có gì ấm ức cả.”

Nghe xong, Lục Đông Thâm cảm thấy ấm áp và xúc động trong lòng.

Sau này Tưởng Ly nói với Lục Đông Thâm, 24 tiếng sau khi đăng ký kết hôn xong, chúng ta tới City Clerk làm một nghi thức đơn giản là được rồi. Người chứng hôn cứ gọi Dương Viễn tới góp mặt, đừng tổ chức đám cưới trong nhà nữa. Cho dù là một đám cưới nhỏ trong nhà chúng ta vẫn phải dành thời gian chuẩn bị, không phải sao? Sau này anh làm một đám cưới thật to bù đắp cho em là được rồi. Đông Thâm, bây giờ việc quan trọng nhất là tổ chức tang lễ cho cô Tần.

Nghe xong những lời này, nỗi buồn và áy náy trong lòng Lục Đông Thâm càng tăng thêm một bậc. Từng câu từng chữ của cô giống như đang suy tính cho tình hình trước mắt của anh. Một cô gái như vậy, hiểu chuyện tới mức khiến anh đau lòng.

Anh kéo cô ôm chặt vào lòng, thì thầm: “Bé con, với toàn bộ khả năng của mình, anh sẽ dành những điều tốt đẹp nhất cho em.”

Tang lễ của Tần Tô được tổ chức rất long trọng.

Hôm ấy bầu trời không quá sáng sủa, Tưởng Ly bước xuống xe, khoác cánh tay của Lục Đông Thâm ngước đầu lên nhìn bầu trời, bất giác nhớ tới ngày nhận thi thể của Tần Tô ở Quý Dương.

Mưa nặng hạt một cách bất ngờ, đập xuống mái hiên trên đỉnh đầu, khiến lòng người thảng thốt.

Hôm nay chẳng giống như một ngày có thể mưa, nhưng mây đen sa sầm, cả bầu trời âm u khó tả, phải hít một hơi rất sâu mới khiến hô hấp trở nên thông suốt được.

So với Charles Ellison, tang lễ của Tần Tô được tổ chức khá riêng tư. Cái gọi là riêng tư tức là chỉ có người thân trong gia đình họ Lục và họ Tần, không có các đối tác làm ăn, thậm chí còn không có nhân viên hay cổ đông của Lục Môn.

Với tư cách là con trưởng, Lục Đông Thâm là người chủ trì chính, tuy rằng hợp tình hợp lý, nhưng có thể nhận ra không ít người mang họ Lục khác đều ôm cảnh giác với anh. Đương nhiên, vẫn có người chủ động tới lấy lòng. Mấy vị trước kia từng qua lại thân thiết với Lục Khởi Bạch giờ đều giúp Lục Đông Thâm bận rộn trước sau. Tưởng Ly nhìn thấy hết, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra con cái họ Lục cũng có thành phần gió chiều nào xoay chiều đó.

Lục Nam Thâm không xuất hiện trong tang lễ, điều này khiến các trưởng bối của hai nhà Lục – Tần đều rất không vui. Lục Đông Thâm không nói gì hết. Còn Lục Bắc Thâm thì thay mặt Lục Nam Thâm giải thích với họ một câu: Nam Thâm đang có một chuyến lưu diễn toàn cầu, rất quan trọng.

Các trưởng bối nghe xong câu này lại càng không vui hơn, lưu diễn và đám tang của mẹ ruột cái nào nặng, cái nào nhẹ không biết phân biệt hay sao?

Lục Chấn Dương thì hờ hững nói: Bao nhiêu hiếu thuận, Nam Thâm dành cả trong cuộc sống hằng ngày rồi, thiếu một lễ tang chẳng thấm vào đâu.

Ngược lại, Tưởng Ly được nghe Lục Đông Thâm nói về chuyện của Nam Thâm. Đúng là có chuyện lưu diễn toàn cầu, hơn nữa đối với Nam Thâm mà nói, lần lưu diễn này đích thực cực kỳ quan trọng, dù sao cũng là chuyện của cả đoàn đội. Nhưng trước ngày tổ chức tang lễ, cậu ấy đã quay về, ôm hài cốt của Tần Tô ngồi một mình trong phòng cả đêm. Sáng hôm sau khi bước ra ngoài mắt còn đỏ rực, giao lại hộp hài cốt cho Lục Đông Thâm và nói: Anh cả, ngày tang lễ em không đi đâu, ghê tởm!

Lục Nam Thâm không dính vào thương trường, trong thế giới của cậu chỉ có âm nhạc, thế nên cậu cảm thấy những con người của Lục Môn vì lợi ích mà cấu xé lẫn nhau khiến cậu ghê tởm.

Cả đám tang thật ra chỉ mình Tưởng Ly là người ngoại tộc. Thế nên khi Lục Đông Thâm đưa cô tới, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cô. Cô điềm nhiên khoác tay Lục Đông Thâm, bước qua giữa ánh mắt ngờ vực thậm chí là thảng thốt của họ.

Liên quan đến những chuyện khó xử trước đó bị Cận Nghiêm lôi ra, trên dưới Lục Môn cũng biết kha khá, thế nên dù mọi người có dùng đủ các loại ánh mắt công kích, Tưởng Ly cũng chẳng có gì sợ hãi.

Lục Bắc Thâm từ đầu tới cuối ở bên chăm sóc Lục Chấn Dương, bầu bạn với ông. Lục Chấn Dương có nỗi buồn trong lòng, sức khỏe lại không được tốt, đứng lâu là không chịu đựng nổi, thế nên phải ngồi xe lăn suốt.

Đối với hung thủ hại chết Tần Tô, bên phía Lục Bắc Thần vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng, sự nghi ngờ dành cho Lục Bắc Thâm cũng chỉ là bề ngoài. Không có chứng cứ xác thực, mọi quan hệ đều không thể bị xé rách.

Khi nói chuyện với Lục Đông Thâm, Lục Bắc Thâm bày tỏ thái độ bi thương, nhìn thế nào cũng không giống như đang đóng kịch, khiến Tưởng Ly nghi hoặc. Cậu ta an ủi Lục Đông Thâm bớt đau lòng, Lục Đông Thâm cảm ơn cậu ta khoảng thời gian này vẫn luôn chăm sóc bố thay mình.

Lục Bắc Thâm nói: “Ông ấy cũng là cha của em mà.”

Tưởng Ly đứng suốt bên cạnh, nhìn gương mặt Lục Bắc Thâm, nghe cậu ta gọi tiếng “cha”, trong lòng có suy đoán. Lục Đông Thâm chỉ vào những dịp cực kỳ chính thức mới gọi Lục Chấn Dương là cha hoặc chủ tịch Lục, bình thường đều gọi là bố. Buổi hôm nay toàn là người nhà, Lục Bắc Thâm lại gọi là “cha”, có thể thấy Lục Bắc Thâm vẫn còn có phần xa cách Lục Chấn Dương.

Lục Bắc Thâm quay sang nhìn Tưởng Ly, nét mặt không có gì khác thường, cũng không nói là từng gặp hay chưa từng gặp, chỉ nói: “Tôi nên xưng hô thế nào?”

Tưởng Ly thầm nghĩ, đúng là màn dạo đầu thông minh.

Lục Đông Thâm nói thẳng: “Chị dâu trưởng.”

Những người xung quanh cũng đều nghe thấy, ai nấy đều rất ngạc nhiên. Lục Bắc Thâm có lẽ cũng không ngờ, đáy mắt thoáng qua một tia sửng sốt nhưng cũng bình thường lại rất nhanh, gọi Tưởng Ly một tiếng “chị dâu trưởng” rồi bổ sung một câu: “Gánh nặng con dâu trưởng của Lục Môn không nhẹ đâu.”

Lục Đông Thâm đã dùng cách thức trực tiếp này kéo cô tới trước mặt người nhà họ Lục. Cô cũng không ngờ, vì dù sao họ cũng chưa đăng ký kết hôn. Nhưng lúc này cô cũng không thể e sợ. Cô nhìn Lục Bắc Thâm, bình thản nói: “Nếu tôi đã dám ngồi lên vị trí dâu trưởng của Lục Môn, thì tôi sẽ có bản lĩnh gánh vác trách nhiệm.”

Câu này như nói cho Lục Đông Thâm nghe, cũng lại như nói cho mọi người nghe. Tóm lại, giọng cô trong vắt như suối, không hèn mọn, không kiêu ngạo, không cao không thấp, đủ để khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng.

Trong ánh mắt Lục Đông Thâm sáng lên vẻ ngợi khen, anh nói: “Quả thực có thần thái của dâu trưởng Lục Môn.”

~Hết chương 577~
Bình Luận (0)
Comment