Người Tình Trí Mạng

Chương 669

Hôm đó, mưa thu tầm tã, âm u và lành lạnh. Khi gió thổi qua, quét vào mặt cũng có cảm giác đau châm chích.

Người tới không ít.

Khí thế còn rầm rộ hơn đám tang của Tần Tô nhiều. Không chỉ là người của Lục Môn, tất cả những người từng có liên quan tới Lục Chấn Danh đều được mời tới.

Sau khi tang lễ kết thúc, Lục Khởi Bạch không thể ở lại lâu, trước khi chết anh ta có tới gặp Tưởng Ly.

Lúc ra ngoài Tưởng Ly mặc khá mỏng manh, trên người vẫn luôn khoác chiếc áo dạ lông màu đen của Lục Đông Thâm, càng tôn lên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của cô. Khi Lục Khởi Bạch đi tới, Lục Đông Thâm đang nói chuyện với khách khứa ở ngay gần đó. Tưởng Ly đang định quay lại ô tô thì bị Lục Khởi Bạch gọi giật lại.

Lục Khởi Bạch gầy đi nhiều, cũng đen đi nhiều. Từ lúc tang lễ bắt đầu tới lúc tang lễ kết thúc, anh ta đều trầm mặc. Khi người nhà đáp lễ, anh ta cũng chỉ khẽ cúi người chào các vị khách tới viếng.

Tưởng Ly xưa nay không ưa anh ta, kể từ ngày đầu tiên biết anh ta, cô đã đọc được sự hiểm ác bên trong ánh mắt trông có vẻ bình thản và không ham muốn quá nhiều ấy.

Không sai, là hiểm ác, không phải một dã tâm đơn thuần.

Dã tâm là thứ con gái nhà họ Lục ai nấy đều sở hữu, tất cả đều được giấu đằng sau sự giáo dục văn minh và nghiêm khắc từ nhỏ của gia đình. Giống như Lục Đông Thâm, anh là một kẻ có dã tâm mà trên dưới Lục Môn đều thừa nhận. Anh chưa bao giờ phủ nhận quyết tâm phải ngồi được lên vị trí quyền lực của mình.

Anh có thủ đoạn, có mưu lược, duy chỉ không có sự hiểm ác như trong ánh mắt của Lục Khởi Bạch.

Là một thái độ bất chấp hậu quả, bất chấp mọi thứ đi về phía bóng đêm. Cho dù có ngàn vạn tia nắng chiếu xuống cũng không thể xua đi bóng tối của anh ta.

Nhưng lần này gặp anh ta, Tưởng Ly lại thấy ánh mắt anh ta có vẻ ôn hòa hơn nhiều. Trước kia trong nụ cười của anh ta giấu một lưỡi dao, bây giờ cho dù anh ta không cười, cô ngược lại vẫn cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của anh ta.

Con người sống tàn ác thì mùi hương trên cơ thể cũng trở nên sắc bén. Hôm nay, trên người Lục Khởi Bạch thấm đẫm mùi mưa ẩm ướt, mùi tự nhiên chiếm quá nửa, ngược lại khiến anh ta trong sáng và thuần khiết hơn nhiều.

"Nghe nói đó là người của bố tôi." Lục Khởi Bạch và Tưởng Ly không có quá nhiều lần tiếp xúc qua lại, thế nên chẳng thể hàn huyên gì. Anh ta đi thẳng vào chuyện chính.

Tưởng Ly không ngờ anh ta lại hỏi chuyện này, hơi sững người một chút. Mà ở ngay gần đó, Lục Đông Thâm cũng tạm dừng cuộc nói chuyện, đi tới bên cạnh cô, tiện thể khoác tay lên vai cô.

Hoàn toàn có ý bảo vệ.

Tưởng Ly quả thật cũng hơi lạnh nên vô thức nép hơn vào lòng Lục Đông Thâm. Khi nhìn về phía Lục Khởi Bạch, ánh mắt cô đã điềm nhiên trở lại: "Ý cậu là chuyện sa mạc? Biết đâu đối phương đột nhiên nổi hứng thì sao. Có phải người của bố cậu hay không chưa biết được, dù sao thì ở những nơi đó thứ kích thích con người ta nhất là lòng tham, không phải sao?"

Anh ta đã có thể hỏi cô, chứng tỏ anh ta nắm rất rõ mọi chuyện trên sa mạc, mấy lời lừa gạt bên ngoài mang ra đối phó với anh ta là hoàn toàn không cần thiết.

Lục Khởi Bạch lẳng lặng nhìn xuống tay cô, ngón tay bị đứt được giấu trong tay áo rộng. Anh ta hình như đã thở dài: "Đáng tiếc quá, một bàn tay đẹp."

"Không đáng tiếc." Tưởng Ly đường hoàng kéo tay áo lên, để lộ bàn tay trái, ngón tay bị đứt ấy xuất hiện hoàn toàn trước mắt anh ta: "Một ngón tay đổi lấy một mạng sống, rất xứng đáng. Con người tôi rất tỉnh táo trước các tình huống, có thể làm gì, không thể làm gì tôi đều biết rõ."

Lục Khởi Bạch dĩ nhiên nghe ra được ý tứ của cô.

"Lạnh quá rồi, vào xe trước đã." Lục Đông Thâm khẽ nói.

Tưởng Ly gật đầu, cô vốn cũng không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa.

Sau khi cô đi rồi, Lục Khởi Bạch nhìn Lục Đông Thâm: "Quả nhiên không ai đấu nổi anh, cuối cùng anh vẫn là người chiến thắng."

"Về thế cờ, cậu biết rõ từ đầu mà." Lục Đông Thâm cất giọng rất khẽ.

Lục Khởi Bạch mặt vô cảm: "Nhưng mà, bố tôi không tin."

Lục Đông Thâm ra chiều tiếc nuối: "Vậy thì rất đáng tiếc, cậu nên sớm nhắc nhở bố mình."

Lục Khởi Bạch hơi nheo mắt lại, nhìn anh chằm chằm, rất lâu sau mới hỏi: "Bố tôi thật sự chết do tai nạn?"

"Không thì sao?" Gió thu lạnh lẽo thổi qua, tạo cảm giác run cầm cập. Lục Đông Thâm đứng thẳng người trong gió rét, nét mặt bình thản từ đầu tới cuối.

Lục Khởi Bạch im lặng, ánh mắt âm u như thấm sương.

Sau khi cảnh sát đưa Lục Khởi Bạch đi khỏi, Lục Đông Thâm bước lên xe. Cửa xe đóng lại, cuốn theo không ít khí lạnh vào trong, nhưng cũng nhanh chóng được hơi ấm điều hòa giải phóng hết.

Tưởng Ly xoa xoa bàn tay của anh, cũng rất ấm áp.

Khi xe rời khỏi khu nghĩa trang, Tưởng Ly nhìn ra những hàng cây đã bị mùa thu nhuộm đỏ bên ngoài cửa xe, thở dài: "Nếu ngay từ ban đầu người làm cha đã đi sai đường thì người làm con cũng phải gánh chịu hậu quả theo."

Lục Đông Thâm đặt tay cô vào lòng bàn tay, đùa nghịch và nói: "Từ cổ chí kim, thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu hôm nay người ngồi lên vị trí cao nhất là Lục Khởi Bạch thì cũng sẽ có người dùng câu đó nói về anh và bố anh."

Cô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng rồi lại thở dài: "Đáng tiếc..."

Lục Đông Thâm nhướng mày tỏ vẻ không hiểu.

"Nếu Lục Khởi Bạch không sinh lòng tham, thì có lẽ bây giờ cũng rất hạnh phúc với Cảnh Ninh chăng." Tưởng Ly tựa người ra sau ghế, hơi ấm của điều hòa khiến cô mơ màng buồn ngủ. Cô nhớ tới gương mặt Cảnh Ninh, một gương mặt rất xinh đẹp.

Lục Đông Thâm khẽ cười, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mát-xa ngón tay bị thương của cô. Trời trở lạnh, ngón tay cô rất dễ đau nhức.

Tưởng Ly quay đầu nhìn anh, lát sau nói: "Anh bảo, Cảnh Ninh có đợi anh ta không?"

"Không biết nữa." Lục Đông Thâm nói thật lòng: "Nhưng bây giờ con người sống rất thực tế, Cảnh Ninh lại không nợ nần gì Lục Khởi Bạch, cho dù không đợi cũng là chuyện bình thường."

Kể cũng phải.

"Khoảng thời gian này, ngoài em gái của Cảnh Ninh đi thăm tù ra, còn có một người đàn ông họ Cao, số lần anh ta tới thăm tù cũng không ít."

"Thế là ý gì? Người đàn ông đó..."

"Nghe nói anh ta từng là bác sỹ tâm lý của Cảnh Ninh, có lẽ cô ấy đã giấu tập đoàn tìm riêng cho mình. Tình cảm của vị bác sỹ họ Cao ấy đối với Cảnh Ninh hình như đã vượt ra ngoài quan hệ bác sỹ bệnh nhân bình thường rồi." Lục Đông Thâm nhìn Tưởng Ly không chớp mắt. Anh cười, giơ tay xoa đầu cô: "Em phải biết, Cảnh Ninh chỉ đi sai đường, về bản chất vẫn là một cô gái tốt. Ông trời để lại cho cô ấy một cánh cửa, để người thật lòng yêu cô ấy bước vào đó cũng là chuyện tốt."

Tưởng Ly suýt xoa. Phải, trên đời có ngàn vạn con đường, sự lựa chọn của con người cũng nhiều vô kể. Một đôi nam nữ bắt đầu đã là nghiệt duyên, khi kết thúc lại không ai nợ ai, Cảnh Ninh muốn triệt để quên đi quá khứ không được sao?

Được, không ai có thể nói những mối quan hệ nam nữ trên đời chỉ có một hình thức cố định.

Lục Đông Thâm lại hỏi cô: "Ban nãy khi Lục Khởi Bạch hỏi em em không nói thẳng, bé con, em đang sợ điều gì?"

Tưởng Ly quay đầu nhìn anh, trong tay vẫn còn vương lại sự ấm áp của anh: "Em lo..." Những lời sau đó cô không biết nên nói tiếp thế nào, nghĩ lại bèn đổi cách nói: "Lục Khởi Bạch tâm tư khó dò, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."

Lục Đông Thâm bật cười, kéo đầu cô lại, cúi xuống hôn cô.

Tưởng Ly tranh thủ ôm anh thật chặt.

Câu nói hoang mang bất an đó cô cuối cũng vẫn không thể thốt lên thành lời: Cái chết của Lục Chấn Danh có liên quan đến anh không?

Nhưng chung quy vẫn có người nghi ngờ.

Vào một buổi chiều nọ, Lục Chấn Dương gọi Cận Nghiêm tới nhà.

Ánh nắng trong vườn hoa rất đẹp, quang cảnh cũng đẹp, thời tiết bắt đầu ấm lên một chút, thế nhưng khi đi dạo trong vườn hoa, Lục Chấn Dương vẫn ngửi được mùi giá rét của mùa đông sắp tới.

Cận Nghiêm chậm rãi đi bên cạnh ông. Khi gió thổi lên, anh ta giúp ông xốc lại chiếc áo khoác trên người. Xung quanh không có ai đi theo, hôm nay khí sắc của Lục Chấn Dương khá ổn. Tưởng Ly đã quay về, ít nhiều cũng có thể nghĩ ra cách giúp ông kéo dài tuổi thọ.

Có điều mấy năm gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, những người xung quanh cứ lần lượt ra đi, Lục Chấn Dương luôn rơi vào những mảng hồi ức vô tận. Ngẫm lại cuộc đời này, người đi người ở vốn là chuyện thường tình, nhưng có tuổi rồi, người ta vẫn cứ hy vọng bên cạnh mình náo nhiệt một chút.

Lục Chấn Dương dừng lại ở đó, ông hơi mệt rồi.

Cận Nghiêm đứng bên khẽ nói: "Ông Lục, về phòng nghỉ ngơi một lát đi ạ."

Từ ngày Lục Đông Thâm lên nhậm chức, xưng hô dành cho Lục Chấn Dương đã trở thành "ông Lục", còn danh xưng "Chủ tịch" được giao lại cho con trai cả của ông.

Lục Chấn Dương lắc đầu, nghỉ một chút rồi tiếp tục đi về phía trước. Cận Nghiêm thấy vậy thở dài: "Ông như vậy, chủ tịch Lục sẽ rất lo lắng. Khi trời vào thu, anh ấy đã dặn đi dặn lại gia đình phải chăm sóc ông cẩn thận."

"Tôi biết nó có hiếu." Lục Chấn Dương khẽ đáp, cuối cùng ông cũng không cố chấp nữa, trở về phòng, ngồi xuống chiếc ghế rộng lớn. Cận Nghiêm tiện thể lấy chiếc chăn mỏng đắp lên chân cho ông.

Trong phòng có ô cửa sổ sát sàn, qua cửa sổ vẫn có thể ngắm nhìn cảnh thu trong vườn hoa. Khi gió thổi qua, lá cây ào ào rụng xuống, trên thảm cỏ lại có thêm một lớp màu.

Lục Chấn Dương nhấp một ngụm trà, sau khi đặt tách trà sang bên cạnh, ông bất ngờ hỏi Cận Nghiêm: "Lúc đó, người vào nhà giam tìm Chấn Danh đối chất là cậu đúng không?"

~Hết chương 699~
Bình Luận (0)
Comment