Tên pháp sư gà mờ nói vậy, cả hội tế ai cũng tin. Mấy tên thái giám, thầy cúng thu dọn đồ lễ. Quân tướng cũng quay ngựa ra về. Nhưng cũng nhờ sự giả dối đó mà Dương Dũng có thể thở phào. 2 người khác có thể yên tâm.................................................................................................................................
Một nơi nào đó cách điện kính thiên 5 dặm. Trong cơn mưa, có 2 người tức tốc phi ngựa đến bờ hồ Sùng Nghiêm. Người con trai ôm chặt người con gái, người con gái tựa vào lòng người con trai, ngỡ như trong 1 giấc mộng.
-Lan nhi, người nàng lạnh quá!
-Vậy là sao? Sao lại là anh?
-Ngốc quá!
-Lúc đó tôi chỉ thấy có cái gì đó xẹt qua, người tôi bổng lên.
-Là ta.
-Anh cứu tôi ư?
-Phải.
-Sao anh dại dột đến vậy? Anh không sợ chết sao?
-Không sao! Nàng còn dại hơn ta ấy chứ.
-Nhưng anh...anh cứu tôi...đó là đại tội...Chẳng lẽ lại không có chuyện gì xảy ra?
-Một người bằng hữu đã giúp ta. Vừa có pháo hiệu của anh ta nói rằng mọi việc đều ổn.
-Pháo hiệu ư?
-Không sao đâu, anh ta đã chọn nơi để bắn. không ai nhìn thấy cả. đừng lo.
-Giờ ta đi đâu?
-Đến hồ Sùng Nghiêm, nàng nhớ ngôi nhà cũ của Tô Bội San không?
-À...tôi nhớ ra rồi.
Ngựa dừng lại bên 1 ngôi nhà nhỏ. Mưa giờ cũng tạnh. Ánh sáng vàng lấp lánh dội ướt tóc người con gái. Cả 2 người ngước lên, thì ra là trăng. Trăng lên sau mưa. Lạ quá! Mọi thứ như dừng lại, chỉ dành riêng cho chàng và nàng vậy!
Có ai đó nhẹ nhàng tiến lại từ phía sau, khoác cho nàng tấm áo.
-Lạnh lắm phải không?
Nàng đỏ mặt. Bên cạnh chàng, dù rét nhưng hình như không còn cảm thấy gì nữa.
-Còn anh?
-Lạnh lắm!
-Để tôi đốt lửa lên.
Ngọn lửa bập bùng cháy. Thật ấm! Khác hẳn với ngọn lửa dữ tợn lúc chiều hôm. Nàng nhìn ra xung quanh. Chàng lại nhìn nàng.
Nhược Lan thêm củi vào đám lửa. Ngước lên, chợt thấy ánh mắt ấm áp của chàng, nàng giật mình, hỏi:
-Sao anh lại nhìn tôi?
-Nàng đẹp lắm!
-Xời.
Nàng ra vẻ không quan tâm nhưng trong lòng thì lại vui. Nàng lặng thinh, chàng lân la gợi chuyện:
-Thư nàng viết, hình như nàng còn giữ 1 là trong ngực áo. Cho ta xem đi!
-Sao anh biết?
-Ta nhìn thấy mà!
-Anh muốn xem ư?
-Ừ.
-Không
-Đi mà!
-Không
-Đắc tội!
Thái Nhãn Hoàng đi tới trước mặt Nhược Lan, nhìn trân trân. Nàng không hiểu, ngó lơ. Bất thình lình, chàng kéo áo nàng xuống, để lộ làn da trắng muốt. Lá thư rơi ra, chàng nhặt lên, trở lại chỗ cũ như không có chuyện gì xảy ra, để lại phía bên khi ngọn lửa người con gái đang ngượng chín mặt.
-Anh...anh dám?
Người con trai giở tờ giấy ra đọc, thấy người con gái nói vậy thì lấm lét nhìn lên, mỉm cười rồi đọc tiếp làm người đối diện tức phát điên.
-Anh...anh...thật đáng ghét mà!
-.....
-Đồ đê tiện, xấu xa, bỉ ổi!
-.....
Thái độ của chàng làm nàng phát ghét. Người đâu làm nhục nữ nhân mà đến lúc bị mắng vẫn cứ chây chây.
Chàng ném lá thư vào đám lửa. Nàng từ chỗ tức giận trở thành ngạc nhiên.
-Sao vậy?
-Đốt nó đi!
Câu trả lời lạnh lùng. Người con gái bỗng dưng muốn khóc. Chẳng lẽ, thấy rõ lòng ta rồi, chàng không yêu ta sao?
-Có gì không vừa ý anh à?
-Ừ, có.
-Gì?
Người con gái cứ hỏi, người con trai cứ trả lời. Có người ngây thơ, có người ranh ma ngồi xích lại, lựa lúc, ôm chầm từ phía sau.
-Vì nàng nói...ta tìm người khác. Có ai hợp ý ta đâu chứ?
-Định ở vậy cả đời hả?
-Nói dối nhé! Vậy mà có ai lại ghi trong thư rằng sẽ mãi yêu ta nhỉ? Vậy mà lại hỏi câu đó như không có gì.
-Có ai đâu? Có ai mà ngu thế?
Đến đây, chàng mất hứng, chẳng còn giữ được cái giọng đùa cợt nữa, 2 tay đặt lên bờ vai, xoay mạnh người nàng.
-Ừ, con đó ngu...ngu mới không thấu lòng người khác.
-Là sao?
-Lẽ nào nàng không biết?
-Biết gì?
-Ta...ta...ta yêu. Không, ta cứu nàng làm gì sao?
-Tôi không biết. giờ tôi cũng không hiểu tại sao anh lại kích động đến vậy khi tôi nói với anh rằng tôi sẽ là vật tế.
-Thật thế ư?
-Ừ.
-Ngốc quá! Đó là vì...là vì...TA YÊU NÀNG.
Mặt nàng đỏ ửng. Chàng cũng không cầm lòng được nữa, ôm chặt lấy nàng, đặt 1 nụ hôn vào đôi môi ấy.
Lúc lâu sau, nàng đẩy nhẹ chàng ra. Cả 2 lặng thinh, mãi sau mới có 1 người nói:
-Tôi tưởng anh sợ tôi vì tôi là phi tần của thái tử?
-Giờ thì không sợ nữa.
-Sao?
-Vì nàng từ đầu đã không phải người của thái tử. Anh ta không nhận ra nàng. Giờ, nàng là nữ nhân của ta.
-Tầm bậy, ai mà thèm?
-Lại nói dối nữa rồi! Lá thư vừa rồi, không phải nàng đã... Mà ta nói thế thì là thế. Từ giờ đổi cách xưng hô đi nhé!
-Xưng hô làm sao?
-Gọi chàng xưng thiếp, như bức thư ấy.
-Không quen.
-Thế thích xưng thiếp, gọi là phu quân à, ha ha!
-không, đồ đáng ghét!
..........
2 người ngồi bên nhau nhìn dòng suối. Thấy bóng trăng, đẹp như khuôn mặt của nàng, chàng thả 1 bông hoa xuống. Nàng khẽ nhếch môi cười, tựa đầu vào vai chàng.
Một làn gió thổi qua, cuốn lấy chiếc khăn nàng đeo ở cổ. Nàng với tay ra, không kịp, nhưng lại thấy 1 bàn tay khác. Bàn tay đó túm gọn chiếc khăn, nhẹ nhàng quàng lên cổ nàng. Nhẹ nhàng buộc thật khéo. Bàn tay đó mơn trớn làn tóc mai, khóe mắt, đôi gò má và đôi môi. Bàn tay đó từ từ đưa xuống, từ từ chạm vào trái tim nàng.
Đôi môi nàng khẽ mấp máy, 1 giọng hát trong trẻo cất lên:
"Mất bao lâu để em gặp anh?
Mất bao lâu để em đừng than vãn?
Mất bao lâu để em nhận ra điều đó?
Rằng: em là người hạnh phúc nhất đời.
Em có anh để nhớ về mỗi sáng.
Em có anh để gặp nhau mỗi chiều.
Vậy mà giờ em mới biết
Rằng:
EM RẤT YÊU ANH."
Cả 2 người đều nhắm mắt. Vòng tay ai đó rộng hơn, ôm chặt người bên cạnh. Người con gái hơi run lên, người con trai bèn cất tiếng hát:
"Mất bao lâu, để anh gặp em?
Mất bao lâu, để anh tìm nắng ấm?
Mất bao lâu anh mới nhận ra điều đó
Rằng anh là người hạnh phúc nhất đời.
Anh có em để nhớ về mỗi sáng
Anh có em để gặp nhau mỗi chiều.
Vậy mà giờ anh mới biết
Rằng
ANH RẤT YÊU EM."
Tiếng hát từng chút, từng chút một đi vào trái tim nàng.
Tiếng thở đều đều của Nhược Lan, chàng ngó xuống, nàng đã ngủ.
Nàng ngủ trên vai người yêu, chẳng biết rằng có ai đó đã bế nàng vào nhà, chẳng biết rằng đã có ai ngủ cùng giường với nàng. Sớm hôm sau, nàng thức giấc, người đó đã đi xa.
"Nhược Lan
Ta đi xuất chinh hôm nay, không biết khi nào sẽ trở về. Nàng ở nhà đó 1 mình, nhớ giữ gìn sức khỏe. Để nàng chịu khổ, ta xin lỗi. Nhưng.... xin nàng nhớ tới ta. Thái Nhãn Hoàng này nhất định sẽ lấy nàng vào 1 ngày sớm nhất."
Nàng gấp tờ giấy lại. Lòng vừa vui vừa buồn. Từ giờ nàng phải sống một mình ở đây ư? Có lẽ là khổ lắm. Rồi bỗng đâu, bóng dáng 1 vị tướng quân mặc giáp đeo gươm lại ùa về trong tim.