Sau khi trở về nhà, Phùng Dã nhốt mình trong phòng, suốt mấy ngày Tết không đi đâu nữa. Người nhà họ Phùng thấy thế, cảm thấy lo lắng cho Phùng Dã, bọn họ cũng không biết hắn bị cái gì, vì sao đêm giao thừa đột nhiên đi ra ngoài, khi trở về lại thành như vậy.
Phùng Dạng là huynh trưởng, dĩ nhiên không thể không nghe không hỏi. Anh lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng Phùng Dã. Anh tựa vào cửa, nhìn Phùng Dã cuộn mình trong chăn, đành phải nói: "Em lớn rồi, chẳng mấy khi mới về nhà một chuyến, lại còn làm cho ba mẹ lo lắng."
Dứt lời, một lúc lâu sau, Phùng Dã trên giường mới hơi nhúc nhích, hắn vén chăn ngồi dậy, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, hắn nhìn về phía Phùng Dạng, mờ mịt hỏi: "Anh, nếu như anh làm một người tổn thương rất nặng nề, anh sẽ làm sao để bù đắp?"
Phùng Dạng đóng cửa phòng, đến bên giường Phùng Dã, anh không vội trả lời, ngược lại hỏi tiếp: "Là tổn thương gì?"
Phùng Dã chỉ vào trái tim, nghiêm túc nói: "Trong lòng."
Phùng Dạng cười cười, "Đầu tiên, anh trai em sẽ không làm những chuyện khiến người khác tổn thương, kế tiếp, em nói cái người bị em làm tổn thương, là Trương Phong Hòa sao?"
Phùng Dã vẻ mặt sượng sùng, lúng túng gật đầu.
Mặt Phùng Dạng viết rõ ràng câu "Quả nhiên là thế". Đối với vòng tròn xã giao của Phùng Dã, Phùng Dạng không biết gì nhiều. Hai anh em chênh lệch ba tuổi, cả hai rất ít hỏi đến chuyện riêng của đối phương, mà bởi vì là con trai trưởng, tính tình Phùng Dạng cũng chín chắn hơn Phùng Dã nhiều. Vì vậy, những chuyện liên quan đến cậu Trương Phong Hòa nọ, Phùng Dạng cũng giống cha Phùng, chỉ nghe tên chưa gặp mặt.
Những năm gần đây, người nhà họ Phùng đã thừa nhận sự tồn tại của Trương Phong Hòa, cũng nhiều lần giục Phùng Dã dắt cậu về nhà giới thiệu, Phùng Dã lại luôn tìm đủ loại lý do để thoái thác. Lúc đầu Phùng Dạng không hiểu vì sao, lâu dần anh nhìn ra được manh mối, sợ là quan hệ của hai người này cũng không như mẹ Phùng nghĩ.
Nếu không, đã thật sự thích một người, người nhà đều đồng ý cả, vì sao vẫn cứ chậm chạp giấu giấu diếm diếm?
"Hai đứa các em sao vậy?" Thấy Phùng Dã tự dằn vặt mình thành như vậy, Phùng Dạng không khỏi có chút hiếu kỳ, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phùng Dã trầm mặc một chút, cuối cùng kể hết cho Phùng Dạng nghe những chuyện mấy ngày qua vẫn quấy nhiễu mình. Từ lần đầu tiên gặp Trương Phong Hòa, đến bảy năm ròng rã đối phương theo đuổi hắn nhưng hắn không hề động lòng, mãi đến tận khi người nọ bỏ đi, hắn mới nhận ra được tâm ý của chính mình. Hắn kể hết tất cả cho Phùng Dạng.
Phùng Dạng không ngờ em trai mình trong chuyện tình cảm lại có thể ngu xuẩn đến vậy.
Mặc dù nói, đàn ông đều cho rằng tình dục và tình yêu không có liên quan, thế nhưng đã lên giường với người ta tận bảy năm, còn tẩy não bản thân mình không yêu người ta, định lừa ai? Nghĩ đến đây, Phùng Dạng lại càng thêm tò mò về cậu Trương Phong Hòa đã theo đuổi Phùng Dã bảy năm này, anh thầm nghĩ rốt cuộc phải chấp nhất bao nhiêu, mới có thể trầm luân trong đoạn tình cảm vô vọng đó.
Sau đó, anh chỉ dùng hai chữ đánh giá Phùng Dã: "Đáng đời!"
Phùng Dã cười khổ, hắn biết chuyện này do hắn tự chuốc lấy, cũng biết chính mình tỉnh ngộ quá muộn, Trương Phong Hòa cũng sẽ không đứng yên chờ hắn. Nhưng hắn không cam lòng, rõ ràng phần tình cảm này đã từng nắm được trong lòng bàn tay, bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ bỏ đi, hắn làm sao cam lòng cho được?
Rõ ràng đã chờ được bảy năm, tại sao Trương Phong Hòa lại không thể chờ hắn thêm mấy ngày? Phùng Dã tự giam mình trong phòng, làm thế nào cũng không nghĩ thông được. Vì sao một người trước đây yêu hắn như vậy, lại có thể tuyệt tình nói không thích hắn nữa?
Phùng Dạng biết Phùng Dã chắc chắn không nghĩ ra, lại chui vào bế tắc, liền vỗ vỗ vai hắn, thở dài: "Nghe anh trai em một câu, buông tay đi, em đã nói cậu ta đang hẹn hò với người khác, đã có tương lai tốt đẹp hơn, cậu ta cần gì phải dây dưa với một người từng thương tổn mình? Nếu em thật sự yêu cậu ta, thì nên buông tay."
Dứt lời, Phùng Dạng cũng không quan tâm Phùng Dã có nghe vào hay không, anh ra khỏi phòng, để Phùng Dã một mình suy nghĩ cho cặn kẽ.
Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, tiếng động truyền đến trái tim Phùng Dã, khiến hắn rất lâu không thể bình tĩnh.
Thật sự phải... buông tay sao?
*
Hết Tết, Trương Phong Hòa đi làm trở lại. Vốn tưởng sẽ tình cờ gặp Phùng Dã, lại không ngờ liên tục mấy ngày không nhìn thấy hắn. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút chua xót.
Thế nhưng nghĩ tới đoạn tình cảm bảy năm cuối cùng cũng kết thúc, lại không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Không còn Phùng Dã quấy rầy, Trương Phong Hòa nghĩ rốt cuộc mình cũng được yên tĩnh rồi, không ngờ Triệu Lệ lại không buông tha cậu. Cả ngày kề tai cậu lải nhải về Dương Thích, Trương Phong Hòa nghe đến lỗ tai cũng sắp đóng kén. Cậu đùa: "Lệ Lệ, anh một câu cũng Dương Thích, hai câu cũng Dương Thích, chẳng lẽ lại lần nữa yêu hắn rồi?"
Triệu Lệ cười cười, thản nhiên đáp: "Sao có thể như vậy được, chỉ là anh vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị."
"Chuyện gì?"
"Ha ha, anh phát hiện Dương Thích hình như muốn nghiêm túc với anh."
Nghe xong lời này, Trương Phong Hòa đang uống nước suýt nữa thì sặc, "Vậy anh nghĩ sao?"
"Anh?" Triệu Lệ cười nham hiểm, "Anh chuẩn bị quân tử báo thù mười năm chưa muộn..."
Trương Phong Hòa rùng mình một cái, "Anh đừng làm bậy nha, tuy năm đó Dương Thích bỏ anh là anh ta không đúng, nhưng anh cũng không thể tự tay đâm tình nhân của mình được..."
"Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy!" Triệu Lệ bên kia điện thoại lườm một cái, "Anh chỉ muốn hắn nếm thử cảm giác bị người yêu vứt bỏ năm ấy."
"Hả?"
"Dựa vào đâu mà năm đó chỉ có bà đây bị vứt bỏ?" Triệu Lệ đột nhiên phẫn nộ, "Nước mắt năm đó anh từng khóc, cũng phải để hắn nếm thử xem cảm giác đó ra sao!"
"..." Trương Phong Hòa đành phải nói, "Lệ Lệ, anh vui là được."
Trương Phong Hòa không biết mối quan hệ của Triệu Lệ và Dương Thích lúc đó rốt cuộc như thế nào, cậu chỉ hy vọng Triệu Lệ làm trời làm đất gì cũng được, chỉ cần đừng làm tổn thương chính mình là tốt rồi.
Cứ như vậy yên tĩnh qua thêm nhiều ngày nữa, không có Phùng Dã, cũng không có Trương Tự, vòng bạn bè của Trương Phong Hòa nhỏ đến đáng thương, hơn chín giờ đi ngủ, sau khi tan tầm liền về nhà nấu cơm, một mình ăn, một mình dọn, một mình ngủ, thế mà cũng rất thoải mái.
Vốn tưởng tháng ngày sẽ cứ thế yên ả trôi đi, mãi đến hôm nọ Triệu Lệ nói với cậu: "Phùng Dã đánh nhau, bị đưa vào trại tạm giam rồi!"
Lúc đó Trương Phong Hòa đang thái rau, điện thoại di động mở hands-free đặt bên cạnh, nghe Triệu Lệ nói xong, tay cầm dao run rẩy cắt trúng ngón tay mình, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức bỏ dao xuống, nhìn ngón tay ứa máu mà ngẩn ngơ, trong lòng hoàn toàn chỉ có Phùng Dã...
Triệu Lệ còn đang lo lắng hỏi cậu bị làm sao, Trương Phong Hòa cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, hỏi: "Phùng Dã xảy ra chuyện gì?!"
Tính tình Phùng Dã thật sự rất dễ kích động, thế nhưng cho đến giờ chưa từng có chuyện vì đánh người mà phải vào trại tạm giam. Còn nhớ lần trước Phùng Dã đánh nhau với Trương Tự, tuy rằng đánh rất kịch liệt, thế nhưng hai người cũng không bị thương gì.
Triệu Lệ vừa nãy cố tình thổi phồng lên, lúc này thấy Trương Phong Hòa lo lắng mới nghiêm túc nói: "Cậu yên tâm đi, anh nghe Dương Thích nói, hắn vừa vào đó ngày đầu tiên đã được bảo lãnh ra ngoài, người bị đánh cũng giảng hòa với hắn rồi."
"..." Tâm trạng của Trương Phong Hòa có chút phức tạp.
"Cậu không quan tâm hắn đánh ai sao?"
"Ai?" Lúc nãy Trương Phong Hòa thật sự không nghĩ đến vấn đề này...
"Trương Tự và thằng em trai ngang hông kia của cậu!"
...
Lúc này Trương Phong Hòa thật sự không biết nói gì.
Nguyên do là hôm ấy, Phùng Dã ra ngoài giải sầu, trùng hợp nhìn thấy Viên Phong và Trương Tự trong một trung tâm thương mại xa hoa nào đó. Viên Phong hắn không quen biết, nhưng Trương Tự, có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Hắn cho rằng Trương Tự còn đang qua lại với Trương Phong Hòa, thế nên lúc nhìn thấy Trương Tự thân mật nắm tay Viên Phong, dáng vẻ hai người gắn bó khắng khít, trực giác cho rằng Trương Tự phản bội Trương Phong Hòa. Tay thường nhanh hơn não, hắn không chút suy nghĩ xông lên, đấm Trương Tự một đấm!
Hắn đã quyết định buông tay, tại sao Trương Tự lại không trân trọng Trương Phong Hòa?
Nắm đấm như mưa giáng xuống người Trương Tự, sức mạnh so với lần trước đánh Trương Tự còn ác liệt hơn mấy phần, Phùng Dã càng đánh, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên!
Hắn đã làm tổn thương Trương Phong Hòa, sao có thể chấp nhận để người khác làm tổn thương Trương Phong Hòa lần nữa?
Trương Tự lúc đầu bị đánh không kịp phản ứng, sau đó nhìn rõ là ai, liền đánh trả lại, Viên Phong bên cạnh cũng đi tới kéo Phùng Dã, ba người đánh nhau. Phùng Dã song quyền nan địch tứ thủ, nhưng vừa nghĩ đến Trương Phong Hòa, hắn liền nuốt không trôi cơn giận này.
Hắn vừa đánh người vừa quát: "Sao mày lại không trân trọng Trương Phong Hòa? Vừa qua lại với cậu ấy lại vừa phản bội cậu ấy! Mày có biết mày làm như vậy cậu ấy tổn thương bao nhiêu không?!"
Có lẽ Phùng Dã khiến Trương Tự cảm thấy áy náy, sau đó lúc Phùng Dã đánh hắn, hắn dần dần không đánh trả nữa.
Mãi đến tận khi bảo vệ chạy đến, kéo bọn họ ra.
Lúc này Trương Tự và Phùng Dã đều bầm dập cả người, chỉ có Viên Phong là đỡ hơn một chút.
Viên Phong đau lòng nhìn Trương Tự, nói với bảo vệ đang can ngăn: "Báo cảnh sát đi!"
Bảo vệ rất đau đầu, người ra vào nơi này đều là công tử nhà có tiền, người nào cũng không đắc tội được. Thôi cứ báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý việc này vậy.
Phùng Dã dùng sức tránh thoát khỏi người đang giữ lấy hắn, đưa tay lau máu bên khóe miệng, đôi mắt cứ như báo rình mồi nhìn chằm chằm Trương Tự, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.