Xung quanh người xe qua lại như mắc cửi, Trương Phong Hòa mở mắt ra, trông thấy người trước mặt, trong nháy mắt thất thần.
Phùng Dã vẫn ôm ghì cậu vào lòng, chỉ lo vừa nới lỏng cánh tay, người trong lòng sẽ biến mất. Tình cảnh vừa nãy khiến Phùng Dã lo sợ không thôi, nếu không phải hắn vẫn đi theo sau Trương Phong Hòa, nếu hắn chậm hơn một bước, có thể hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Phùng Dã nhìn Trương Phong Hòa, giọng hắn vừa phẫn nộ vừa run rẩy, hỏi: "Rốt cuộc em đang làm gì vậy?"
Trương Phong Hòa sững sờ, cuối cùng cũng thấy rõ người kéo mình lên lề đường là Phùng Dã. Cậu nhìn xe cộ qua lại như con thoi, cùng với Phùng Dã đang căng thẳng đến phát sợ, nhẫn nhịn không buông tay Phùng Dã ra, mặc kệ đối phương nắm tay mình, đi về phía trước.
Bọn họ không về nhà mà ghé vào quán cơm ven đường. Gọi món xong, Phùng Dã đổ chút trà cho Trương Phong Hòa, "Uống nước đi, cho đỡ sợ hãi."
Trương Phong Hòa nhận cốc trà, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Phùng Dã vẻ mặt cứng đờ, khẽ cười khổ. Hắn biết Trương Phong Hòa không muốn gặp mình, vì vậy hắn chỉ có thể theo trò cũ len lén đi theo cậu, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu là tốt rồi.
Hiển nhiên Trương Phong Hòa cũng nghĩ đến chuyện này.
Nhưng chẳng biết vì sao, thời khắc này lời trách móc làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
Có lẽ bởi vì chuyện Từ Ảnh khiến cậu ý thức được trong mối quan hệ của mình và Phùng Dã, có khi cậu thật sự sai rồi. Khăng khăng tránh né thoái nhượng thật sự có thể giải quyết được vấn đề giữa cậu và hắn sao?
Phùng Dã nhìn thấu tâm tư của cậu, nghĩ đến dáng vẻ hồn bay phách lạc đi trên đường của cậu lúc nãy, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn đôi mắt ân cần của Phùng Dã, nghĩ đến hiện tại Phùng Dã đang qua lại với Từ Ảnh, lòng Trương Phong Hòa nhận ra sự phẫn nộ của Từ Ảnh không phải không có lý. Nếu như người mình thích và mình qua lại chỉ bởi vì giận hờn, người người đó thật sự yêu cũng không phải là mình, đổi lại là ai cũng sẽ thấy tức giận.
Trương Phong Hòa do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra hôm nay cho Phùng Dã nghe không, nếu kể, đối với Từ Ảnh và Phùng Dã mà nói, chỉ có thể tạo ra ảnh hưởng không tốt.
Vì vậy lời chưa kịp ra khỏi miệng lại trở thành: "Anh cả ngày rảnh rỗi đi theo tôi, chẳng bằng quan tâm đến Từ Ảnh nhiều hơn một chút, cậu ta mới là người anh cần quan tâm."
Dứt lời, thái độ Phùng Dã trở nên rất kì lạ, hắn nhìn Trương Phong Hòa chăm chú, biết Trương Phong Hòa hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Từ Ảnh. Trước đó là vì khiến Trương Phong Hòa tức giận, hắn mới cố ý thể hiện mình và Từ Ảnh rất thân mật trước mặt đối phương, kỳ thực trong âm thầm thái độ hắn đối xử với Từ Ảnh vẫn rất lạnh nhạt.
Nhưng chỉ thể hiện một chút, Trương Phong Hòa đã tin.
Phùng Dã uống hớp nước, hắn cảm thấy cổ họng hơi đắng chát, chát đến nỗi không phát ra được âm thanh. Trong đáy lòng của Trương Phong Hòa, hắn là người dễ thay đổi vậy sao? Tình cảm của hắn đối với Trương Phong Hòa không đáng tin như vậy sao?
Có lẽ là vậy.
Không chịu nổi Trương Phong Hòa nghĩ về mình như vậy nữa, hắn mở miệng giải thích: "Em hiểu lầm rồi, anh và Từ Ảnh không có ở bên nhau."
Trương Phong Hòa ngẩn người, nhân viên phục vụ đưa món ăn lên, cơm nước nóng hổi đặt trước mặt, hương thơm tỏa ra, lại không ai có tâm trạng đi nếm thử.
Phùng Dã nói: "Vì chọc giận em, vì khiến em ghen, anh mới cố ý trước mặt em thể hiện mình và Từ Ảnh rất thân thiết. Thật buồn cười đúng không? Không ngờ anh cũng sẽ có lúc làm như vậy."
Trương Phong Hòa vẻ mặt cứng đờ, nghe Phùng Dã giải thích, lại nghĩ tới những lời chỉ trích của Từ Ảnh hôm nay, trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả. Vì sao Từ Ảnh đột nhiên trở mặt với cậu, chắc hẳn là vì chuyện này rồi.
Bởi vì cậu giới thiệu Từ Ảnh cho Phùng Dã, lại gạt y chuyện cũ giữa mình và Phùng Dã, khiến cho Từ Ảnh mặt nóng dán mông lạnh. Phùng Dã trước mặt thân mật, sau lưng lại đột nhiên lạnh lùng, người thông minh như Từ Ảnh, sao lại không nhìn ra manh mối bên trong? Cho nên y mới tức giận như vậy, mới nói cậu dối trá.
Lòng kiêu ngạo cùng tự tôn của Từ Ảnh không cho phép y bị Trương Phong Hòa "lừa dối" như vậy.
"Vì vậy có thể nói cho anh biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?"
Trương Phong Hòa nghe Phùng Dã hỏi, cầm đũa lên, gượng gạo lảng sang chuyện khác: "Ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi."
Mà chuyện xảy ra hôm nay, cậu chỉ có thể giấu trong lòng.
"Em không nói anh cũng sẽ đi thăm dò."
Ánh mắt Phùng Dã lóe lên, hắn không truy hỏi Trương Phong Hòa nữa, chỉ lẳng lặng cùng Trương Phong Hòa ăn xong bữa cơm này.
Sau khi biết mấu chốt vấn đề, Trương Phong Hòa chuẩn bị tìm Từ Ảnh nói chuyện rõ ràng. Đáng tiếc lúc gặp cậu thái độ Từ Ảnh luôn luôn không tốt, chưa nói mấy câu đã châm chọc, cuối cùng hai người luôn tan rã trong không vui. Trương Phong Hòa bó tay, nghĩ tới nghĩ lui, hay là nên để lại tin nhắn cho Từ Ảnh nhỉ?
May mà Từ Ảnh cũng không xóa bạn bè.
Trương Phong Hòa kể hết chuyện của cậu cho Từ Ảnh, cũng vì chuyện này mà xin lỗi y, nhân việc xin lỗi, đối với lời đồn Từ Ảnh tung ra cho các đồng nghiệp, Trương Phong Hòa cũng nghiêm túc hy vọng y có thể cho cậu một lời giải thích.
Đáng tiếc Trương Phong Hòa không đợi được lời giải thích nào, lại đợi được Từ Ảnh nghỉ việc.
Cậu hơi kinh ngạc. Hôm ấy sau khi Từ Ảnh bàn giao xong chuẩn bị đi, Trương Phong Hòa nhận được tin nhắn trả lời của Từ Ảnh, chỉ có bốn chữ.
"Cậu hài lòng chưa?"
Trương Phong Hòa sững sờ đứng đó, lại hoàn toàn không hiểu ý Từ Ảnh.
Mãi đến tận khi Từ Ảnh đi rồi, nghe được lời bóng gió trong công ty, Trương Phong Hòa mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Nghe nói là bức ảnh Từ Ảnh hôn đàn ông trong hộp đêm bị gửi đến hộp thư của tổng giám đốc, sau đó liền... Chuyện này chỉ có vài người biết thôi... Cậu đừng nói với ai đó..."
"Không phải cũng giống chuyện Trương Phong Hòa sao?"
"Chuyện Trương Phong Hòa rốt cuộc là thật hay giả?"
"Không biết nữa, có khi Từ Ảnh tung tin đồn..."
Những lời đồn đãi này truyền đến tai Trương Phong Hòa khiến cậu kinh ngạc không ngớt. Cái gì bức ảnh hộp thư, đầu cậu liên tục suy nghĩ. Thủ đoạn quen thuộc này khiến lòng cậu bị một tầng bóng tối che khuất. Chuyện năm ngoái xảy ra còn sờ sờ trước mắt, cảm giác lúng túng cùng phẫn nộ đó khiến cậu muốn quên cũng quên không được.
Bây giờ có người dùng thủ đoạn tương tự đối phó với Từ Ảnh.
Điều duy nhất không giống chính là, người nọ thủ đoạn ôn hòa, chừa đường lui cho Từ Ảnh. Nhưng dùng tính cách của Từ Ảnh, sự việc nho nhỏ này cũng đủ khiến y nghỉ việc.
Trái tim Trương Phong Hòa đột nhiên đập mạnh.
Ai làm?
Đáp án gần như đã rõ ràng.
Sau khi tan làm, cậu về nhà, không vội đi vào mà tới trước cửa nhà Phùng Dã, dùng sức gõ cửa. Phùng Dã lập tức mở cửa, hắn tựa vào cửa, nhìn cái trán ướt đẫm mồ hôi của Trương Phong Hòa, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Trương Phong Hòa vào thẳng vấn đề, "Có phải anh làm không?"
"Anh làm cái gì?" Đối với lời lên án của Trương Phong Hòa, Phùng Dã cũng không hề hoảng hốt.
"Chuyện Từ Ảnh, có phải anh làm không?"
Chẳng trách Trương Phong Hòa hoài nghi Phùng Dã, ngày đó Phùng Dã nói "sẽ tự mình đi thăm dò", Trương Phong Hòa vẫn nhớ rõ ràng. Cậu nhìn Phùng Dã, không biết vì sao lại gấp gáp muốn từ miệng Phùng Dã có được một đáp án.
Phải hay không phải?
"Phải." Phùng Dã không phủ nhận, "Là anh làm."
Một sự im lặng tràn lan giữa hai người, Trương Phong Hòa cảm thấy hơi thở của mình cũng dừng lại rồi. Cậu không ngờ Phùng Dã sẽ vì cậu mà làm đến mức đó, không nói ra được trong lòng có cảm giác gì, Phùng Dã lại nắm lấy tay cậu, nói: "Anh sẽ không cho phép người khác lại dùng thủ đoạn như vậy làm tổn thương em."
Trương Phong Hòa sững sờ, mở to mắt thấy ánh mắt thâm tình của Phùng Dã, bảo trong lòng không xúc động thì là nói dối rồi. Điều này khiến cậu ý thức được, tình yêu của Phùng Dã đối với cậu sâu sắc hơn cậu tưởng tượng.
Khoảng thời gian này, những thay đổi của Phùng Dã, cậu đều nhìn thấy cả.
Cậu biết Phùng Dã hiện tại khác trước đây rất nhiều. Trước đây Phùng Dã sẽ không vì cậu chịu thiệt thòi mà vội vàng ra mặt giúp cậu, sẽ không vì tâm trạng cậu không vui mà cẩn thận quan tâm đến cậu, sẽ không vào lúc cậu uống say mà đưa cậu về nhà, sẽ không vì cậu mà khổ luyện nấu nướng, sẽ không...
Quá nhiều thay đổi, Trương Phong Hòa không cách nào lại tiếp tục gạt mình, cậu phải thừa nhận, Phùng Dã là thật lòng.
Cảm thấy bàn tay Phùng Dã đang cầm tay mình hơi lạnh lẽo, Trương Phong Hòa hơi co người, theo bản năng rút tay ra. Phùng Dã lại không chịu buông tay, hắn không biết Trương Phong Hòa nghĩ gì, nhưng hắn sợ vì chuyện này mà Trương Phong Hòa hiểu lầm hắn là một người lòng dạ độc ác. Nếu vì chuyện này mà Trương Phong Hòa có ấn tượng không tốt với mình, vậy cái được còn không đủ bù cho cái mất.
Hắn nắm tay Trương Phong Hòa thật chặt, không để cậu tránh khỏi mình.
Trương Phong Hòa cuối cùng cũng không giãy dụa nữa, cậu nghĩ tới từng chuyện nhỏ nhặt gần đây, cảm thấy rất buồn cười. Trước đây cậu đuổi theo Phùng Dã, bây giờ đổi thành Phùng Dã dính lấy cậu, hai người dằn vặt lẫn nhau, hay nói cách khác nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh người đến người đi, chỉ có hai người là vẫn cứ quanh quẩn bên cạnh đối phương.
Có lẽ bọn họ thật sự trốn không khỏi nhau rồi.
Nhưng cậu rốt cuộc vẫn không cam lòng. Cậu cho rằng cậu sẽ bắt đầu cuộc sống mới, kết quả phát hiện vẫn bị bóng dáng Phùng Dã bao phủ như trước. Cậu không muốn dễ dàng tha thứ cho Phùng Dã như vậy, tuy nhiên lại không muốn nhìn thấy Phùng Dã tiếp tục vì cậu mà trở nên không còn là chính mình.
Cậu khổ sở nói: "Tôi không đáng để anh làm như vậy, Phùng Dã, buông tay đi."
Cậu có thể cảm nhận được tay Phùng Dã run rẩy, từ từ mất đi sức mạnh. Đúng lúc cậu cho rằng Phùng Dã muốn buông cậu ra, Phùng Dã lại nói: "Trương Phong Hòa, anh sẽ không buông tay."
Chỉ thấy Phùng Dã đột nhiên hơi dùng sức ôm ghì Trương Phong Hòa vào lòng. Cánh cửa phía sau "rầm" một tiếng đóng lại, Trương Phong Hòa cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị Phùng Dã ấn lên tường. Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy xoang mũi cậu, Trương Phong Hòa trông rõ ràng khuôn mặt Phùng Dã phóng to dần, đến lông mi cũng có thể nhìn rõ. Môi Phùng Dã ngậm lấy môi cậu, khẽ cắn một lúc, Trương Phong Hòa cả kinh há miệng, người trước mặt lập tức xảo quyệt duỗi đầu lưỡi vào, cùng cậu ngọt ngào dây dưa.
Không biết hôn bao lâu, mãi đến khi không thở nổi nữa mới chậm rãi tách ra.
Tay Phùng Dã xoa xoa tóc cậu, ánh mắt không giấu được dục vọng, hắn ổn định hơi thở, cổ họng khàn khàn nói: "Trương Phong Hòa, cho anh một cơ hội nữa được không?"
Trương Phong Hòa bị hôn đến thất điên bát đảo, cậu định mở miệng từ chối, thế nhưng lời cự tuyệt làm thế nào cũng không nói ra miệng được. Phùng Dã trước mặt cũng không gấp gáp nghe cậu trả lời, lại tiếp tục nói: "Một lần là được, nếu thái độ của anh khiến em không hài lòng, em có thể đá anh bất cứ lúc nào."
Đó là Phùng Dã đã nhượng bộ rồi.
"Anh biết yêu cầu của anh quá mức ích kỷ," Phùng Dã nhìn Trương Phong Hòa, bàn tay từ trên tóc nhẹ nhàng lướt xuống xoa xoa gò má cậu, trong mắt tràn ngập van lơn. Hắn thấy khóe miệng Trương Phong Hòa giật giật, nghĩ đối phương sẽ từ chối, vội đưa tay che miệng cậu lại, cười khổ nói: "Trước khi em từ chối anh, có thể nghe anh nói hết lời được không?"
Trương Phong Hòa mở to hai mắt, ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Phùng Dã như chìm vào hồi ức năm xưa, những ngày tháng hắn chưa kịp quý trọng, bây giờ lại hối tiếc không kịp, nụ cười trên mặt mang đầy yêu thương, hắn nói: "Anh thừa nhận, bảy năm qua anh không chú ý đến em lắm."
"Anh còn nhớ lần đầu tiên trông thấy em, em ăn mặc quê mùa như vậy, như một kẻ nhà quê mới vào thành phố, tính cách cũng rụt rè nhút nhát, ai thấy cũng muốn bắt nạt em," Phùng Dã khẽ cười, "Kỳ thực, anh cũng không ngoại lệ."
"Nhưng nhìn thấy người khác bắt nạt em, anh lại cảm thấy vô vị. Làm chuyện giống bọn họ, anh sẽ cảm thấy rất hạ thấp mình. Vì vậy anh chọn giúp đỡ em."
"Ai ngờ em ngốc như vậy, hành động vô tâm của anh em lại để trong lòng."
"Nhìn thấy em không biết tự lượng sức mình theo đuổi anh, anh cảm thấy rất thú vị. Giống như nuôi một con chó mà đùa giỡn với em."
"Có lúc em còn nghe lời hơn cả chó, lúc ấy anh thật sự không hiểu nổi, vì sao lại có một người yêu ai đó đến mức thấp kém như vậy, yêu đến mức không còn là chính mình, vui vẻ sao?"
"Lúc ấy không hiểu, bây giờ anh mới nhận ra, thật sự rất vui vẻ."
"Hóa ra yêu một người thật lòng, sẽ vì người ấy mà từ bỏ tự tôn, sẽ vì người đó mà kiên trì. Trương Phong Hòa, anh thật sự không ngờ, có một ngày chính mình cũng biến thành người như vậy."
"Trương Phong Hòa, anh yêu em."
Phùng Dã nhẹ giọng kể, nói hết những suy nghĩ trong lòng cho Trương Phong Hòa. Những lời này hắn chưa từng nói với cậu, vì vậy hắn cũng không biết những lời này lại chọc khóc Trương Phong Hòa.
Cảm nhận được cảm giác ấm áp từ mu bàn tay truyền tới, hắn không nói tiếp nữa.
Trương Phong Hòa mí mắt đỏ ửng, nước mắt theo gò má rơi xuống mu bàn tay Phùng Dã, nóng đến mức trái tim hắn cũng nóng lên. Hắn đưa tay lau nước mắt cho cậu, dùng giọng điệu dỗ dành nói: "Xin lỗi, em đừng khóc."
Thế nhưng nước mắt Trương Phong Hòa lại không thể ngừng rơi.
Có lẽ những ấm ức suốt bảy năm qua làm cậu lúc này rất muốn khóc òa.