Người Tôi Thích... Chính Là Em

Chương 49

- Aaa..!!! Cô ấy có thể ở đâu được chứ! Kai! Cậu tìm cô ấy bằng được cho tôi - Kevin tức giận. - Vô ích thôi. Trong người hai cô ấy không có gì để có thể định vị được cả. - Kai thở dài.

- Cậu là hacker kiểu gì hả? Cậu phải tìm bằng được Emily cho tôi! - Eric túm lấy cổ áo Kai xốc lên.

- Hai cậu bình tĩnh đi. Tức giận chả làm được gì đâu. Chúng ta phải nghĩ cách để cứu hai người họ. - Hắn ngồi trên ghế bình thản nói.

- Con mẹ nó! Giờ có thể bình tĩnh vậy sao?! Cô ấy là sinh mạng của tôi. Mất cô ấy tôi biết làm sao?! - Kevin đập lên mặt bàn, khiến chiếc bàn gỗ gẫy làm đôi.

- Các cậu không hiểu sao? Hai câu thơ chính là gợi ý. - Kin từ bên ngoài bước vào.

- Kin, cô đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả? - Kai chạy đến nắm lấy tay Kin.

- Tôi về Hàn Quốc. Nghe nói bên đó có bản thiết kế chế tạo bom mới lấy về nên sang bên đấy định ăn trộm. Nãy mới xuống máy bay.

- Cô làm tôi lo lắng lắm biết không? - Kai nắm chặt tay Kin.

- Anh lo cho tôi sao? - Kin ngạc nhiên.

- Tình cảm sau đi. Cậu vừa nói hai câu thơ chính là gợi ý sao? - Nó cắt ngang.

- Phải. " Bố mẹ nắm tay con, đi trên con đường xanh, nơi mà mặt trời luôn tỏa sáng, mặt trăng luôn chiếu rọi. Nơi bắt đầu cũng là nói kết thúc, ba trái tim gắn liền không rời".

- Vậy có nghĩa là sao? - Eric khó hiểu.

- Việc tìm ra Emily và Stacy phụ thuộc vào Hani. Hai câu thơ này chắc chắn là một địa điểm nào đó bố mẹ Hani đã từng đưa cô ấy đến. - Kin bắt đầu phân tích.

- Nhưng cô ấy ở Hàn Quốc mà? - Kai thắc mắc.

- Chỉ có thể ở Mỹ thôi. Tôi chắc chắn lão già đó không dám đưa hai cô ấy ra khỏi đây đâu.

- Hani à, em có thể nhớ lại xem bố mẹ hay đưa em tới nơi nào không? - Kevin năn nỉ

- Công viên chăng? Khi đến Mỹ bố mẹ em rất hay đưa em ra công viên chơi.

- Không thể. Lão ta không hành động ở nơi đông người vậy đâu. - Hắn nói.

- Nhưng ta hãy đi tìm cho chắc đã.

Suốt 2 tiếng trời, nhóm bọn hắn đi tìm tất cả ở các công viên trên đất Mỹ, nhưng kết quả chỉ là con số 0. Khi về đến nhà Kai, tâm trạng của Kevin và Eric rất rồi tệ. Họ ngồi gục xuống ghế, không nói lời nào.

- Vô vọng rồi, còn 1 tiếng nữa thôi. - Kai thở dài.

Nó tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại suy nghĩ. " Bố mẹ nắm tay con, đi trên con đường xanh, nơi mà mặt trời luôn tỏa sáng, mặt trăng luôn chiếu rọi. Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, ba trái tim gắn liền không rời" Rốt cuộc là ở đâu chứ? Trong vô thức, nó từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ là hình ảnh lúc nó còn bé đang chạy trên một thảm cỏ xanh mướt, đuổi theo bố nó

- Hai người lại đây ăn nào - Mẹ nó gọi.

- Hani à, nghỉ một lúc thôi. Ăn xong papa đưa con đi thả diều nhé.

- Papa à, sao papa dẫn con đến nơi này vậy? Con nhớ là khu vườn ở nhà nội cũng rất đẹp mà.

- Con gái yêu, đây là nơi papa gặp mama con và đem lòng yêu cô ấy.

- Oaa..Thế ra là vậy.

- Đi nào, papa bế con tới chỗ mama nhé

Xong rồi papa nó cúi xuống, bế thốc thân hình nhỏ nhắn lên.

Hình ảnh đồi cỏ ở đấy cứ hiện ra trong giấc mộng của nó. Nó choàng tỉnh

- Em nhớ rồi, nhớ rồi.

- Có gì rồi? - Kevin hỏi.

- " Con đường xanh" là đồi cỏ mà bố mẹ em từng đưa em tới. " Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc", bố mẹ em đã gặp và yêu nhau tại đó. Trước khi bị ám sát 2 ngày bố mẹ cũng đã đưa em tới đó.

- Đồi cỏ ấy ở đâu? - Hắn hỏi.

- Cách ngoại ô thành phố 5km.

- Đi thôi, ta có thể đến đó trong 45p - Kai lên tiếng
Bình Luận (0)
Comment