Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

Chương 6

Cố Lang vẫn bày ra một bộ dáng không tin.

Ngô Thất nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không ngươi nói với hắn một yêu cầu đơn giản, thử một lần xem?”

Cố Lang nhìn nhìn mộ phần, bỗng nhiên nói: “Năm ngoái ngươi mượn ta năm lượng bạc, trả cho ta đi.”

Ngô Thất: “……”

Không nghĩ ra y còn rất yêu tiền.

Hắn báo mộng cho ta

Cố Lang vốn đã quên Mộ Dung Diễn còn thiếu y năm lượng bạc. Mấy tháng trước, Mộ Dung Diễn nói muốn mời y uống rượu, lôi kéo y đến tửu lầu. Nhưng uống xong rượu, Mộ Dung Diễn lại phát hiện mình quên mang tiền.

Hắn tiện tay sờ eo Cố Lang, từ bên hông y lấy ra năm lượng bạc, không biết xấu hổ nói: “Tiền của ta chính là tiền của ngươi, tiền của ngươi……”

Cố Lang giương mắt trừng hắn, hắn vội vàng nói: “Vẫn là tiền của ngươi, ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Nhưng ngày hôm sau hắn liền quên, Cố Lang cũng không để trong lòng. Nhưng hiện tại, Cố Lang muốn hắn nhớ, muốn hắn đích thân mang bạc trở về.



Tôn Phóng ngủ đến nửa đêm, bị Mộ Dung Diễn gọi tỉnh.

Hắn bị hoảng sợ liền bò dậy, phát hiện là Mộ Dung Diễn, còn đang ngái ngủ nói: “Đại đương gia?”

Mộ Dung Diễn đưa cho hắn năm lượng bạc, nói: “Ngày mai ngươi đưa cho Cố Lang, nói là ta báo mộng cho ngươi làm vậy.”

Tôn Phóng không hiểu ra sao: “Cố hộ vệ thiếu tiền sao? Y thiếu tiền mà ngươi chỉ đưa y năm lượng bạc thôi hả? Sòng bạc nghèo như vậy sao?”

“Không phải,” Mộ Dung Diễn cũng không biết giải thích như thế nào: “Dù sao ngươi đưa cho y là được.”

Tôn Phóng: “Ờm.”

“Còn nữa,” Mộ Dung Diễn hỏi: “Cô nương ở sân cách vách là ai?”

Tôn Phóng tỉnh cả người: “Ta tra qua rồi, là nhi nữ của Từ Chi Nghiêm, Từ Kính Nhi.”

“Nhi nữ của Từ Chi Nghiêm?” Mộ Dung Diễn kỳ quái nói: “Tại sao nàng lại ở chỗ này? Từ Chi Nghiêm vì tìm nàng mà sắp lật tung kinh thành lên rồi.”

Tôn Phóng: “Nàng nhảy sông được ta cứu.”

Mộ Dung Diễn: “Vì sao phải nhảy sông?”

Tôn Phóng: “Cao Thừa muốn cưới nàng nhưng nàng không muốn.”

Mộ Dung Diễn: “…… Tính tình cũng mạnh mẽ nhỉ.”

“Đại đương gia,” Tôn Phóng nói: “Hiện tại làm sao bây giờ? Muốn đưa nàng trở về không?”

Mộ Dung Diễn trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói: “Cao Thừa tính tình nóng nảy, đùa gã mấy ngày rồi lại đưa Từ Kính Nhi trở về.”

Tôn Phóng muốn nói lại thôi: “Đưa trở về, nàng có phải sẽ bị gả cho Cao Thừa không?”

Mộ Dung Diễn cười nhìn hắn: “Như thế nào, ngươi luyến tiếc?”

“Không phải!” Tôn Phóng vội vàng nói: “Ta…… Ta sợ nàng lại đi nhảy sông!”

Mộ Dung Diễn mở cửa đi ra ngoài: “Yên tâm đi, cha nàng rất đau lòng nhi nữ, sẽ không bức nàng.”

*

Ngày hôm sau, Tôn Phóng còn chưa đi tìm Cố Lang, Cố Lang đã tự mình tới.

Y nói, y tới xem cá.

Tôn Phóng kích động nói, ngươi lâu như vậy không đến, chúng nó đều nhớ ngươi nhớ đến mức bỏ ăn luôn!

Nhưng khi y đến ao cá, nhìn thấy một con lại một con, con nào cũng phát phì.

Cố Lang: “……”

Cái này mà kêu là…… Không buồn ăn uống?

Tôn Phóng lại lấy ra năm lượng bạc, nói: “Cố hộ vệ, đêm qua đại đương gia báo mộng cho ta, kêu ta lấy năm lượng bạc trả cho ngươi.”

Cố Lang đang cho cá ăn, nghe vậy tay dừng lại, nhưng không chịu nhận lấy.

“Là hắn thiếu ta,” Cố Lang rũ mắt nói: “Để tự hắn đến trả.”

Tôn Phóng: “…… Nhưng hắn không đến được……”

Cố Lang: “Vậy thì cũng phải báo mộng cho ta.”

Tôn Phóng: “……”

Giấc mộng này…… thực sự không dễ ủy thác.

Lúc này, từ phương hướng phòng bếp bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang. Bọn họ cho rằng xảy ra chuyện gì, chạy tới chỉ thấy phòng bếp khói mù dày đặc, Từ Kính Nhi khụ khụ chạy ra, tóc bay tán loạn, khuôn mặt bị hun đen.

“Khụ khụ……” Từ Kính Nhi áy náy nói: “Tôn đại ca, thực xin lỗi, ta vốn là muốn nấu bữa cơm cảm ơn ngươi, không nghĩ tới……”

Tôn Phóng: “……” bà cô à, ngươi đang muốn đốt phòng bếp sao?

“Không…… Không có việc gì,” Tôn Phóng căng mặt nói: “Cô nương có lòng tốt, Tôn mỗ nhận, không cần khách khí.”

Từ Kính Nhi vừa ngẩng đầu, thấy Cố Lang đứng phía sau Tôn Phóng.

Cố Lang một thân hắc y, như ngọn tùng đĩnh đạc, tuy gầy chút nhưng hiện lên nét thon dài, khuôn mặt tuấn tú làm đôi mắt Từ Kính Nhi tỏa sáng: “Vị công tử này là……”

Tôn Phóng nói: “Đây là Cố hộ vệ.” Lại giới thiệu Từ Kính Nhi cho Cố Lang: “Đây là Từ cô nương.”

Từ Kính Nhi nhớ tới, Tôn Phóng khi nói về người trong lòng của đại đương gia cũng từng nói qua “Cố hộ vệ”.

Đây là người trong lòng của đại đương gia?

Từ Kính Nhi đau lòng không thôi, tiếc hận nói: “Đẹp như vậy, lại còn trẻ tuổi, vậy mà đã phải thủ tiết……”

Tôn Phóng một phen che kín nàng miệng.

Từ Kính Nhi: “Ưm ưm……”

“Cố hộ vệ,” Tôn Phóng nhìn Cố Lang nói: “Nàng bị khói làm sặc, ta mang nàng đi nghỉ ngơi, ngươi tiếp tục đi cho cá ăn đi.”

Từ Kính Nhi kéo tay Tôn Phóng xuống, nói: “Ngươi yên tâm, mỗi ngày Tôn đại ca đều cho cá ăn, tín vật đính ước của các ngươi càng ngày càng mập…… ưm…ưm…”

Cộm đến nỗi bụng ta đau

Cố Lang có chút không hiểu: “Tín vật đính ước?”

“Không…… Không phải!” Tôn Phóng che miệng Từ Kính Nhi, vội vàng nói: “Nàng bị sặc khói đến hồ đồ, ta mang nàng đi uống nước.”

Hai người lôi lôi kéo kéo, nửa kéo nửa ôm rời đi.

Cố Lang trở lại bên ao cá, nhìn hai con cá lớn dắt theo một đàn cá nhỏ, bơi lội lắc lư.

Lúc trước mua hai con cá này vốn là muốn để Mộ Dung Diễn làm đồ ăn, nhưng người nọ không biết nghĩ như thế nào, nói muốn nuôi dưỡng, còn cười nói: “Ngươi xem ngươi, cá cũng phải mua hai con, có đôi có cặp, còn nói trong lòng không có ta?”

Cố Lang: “…… Người bán cá nói, mua một tặng một.”

Mộ Dung Diễn không tin, còn nói phải đặt tên cho hai con cá: “Con này to hơn gọi là Mộ Tư Lang; con này gầy hơn, gọi là Cố Tư Diễn……”

Cố Lang vung đao đánh hắn rơi vào ao cá.



“Rầm” một tiếng, góc tường bỗng nhiên sụp một mảng to, Cố Lang phục hồi tinh thần lại, thấy có người cùng với cả đá vụn “Bùm” một cái rớt vào ao cá, bắn nước vung tung tóe.

“Khụ khụ……” Ngô Thất từ trong nước bò dậy, thấy cá không bị đè chết, mới nhẹ nhàng thở ra, vừa ngầng đầu, lại thấy Cố Lang đứng ở bên cạnh ao.

“Cố…… Cố huynh đệ,” hắn xấu hổ cười nói: “Bức tường này…… không rắn chắc gì cả……”

Tôn Phóng chỉ biết ăn không biêt làm! Bức tường đã cũ nát thành như vậy cũng không biết tu sửa! Nói sụp liền sụp! Đè chết cá thì làm sao bây giờ?!

Cố Lang vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn: “Ngươi theo dõi ta?”

Tuy rằng trước đây cũng có vài lần, nhưng hắn đi theo quang minh chính đại, không giấu kín hơi thở, Cố Lang đều biết. Nhưng lần này nếu hắn không rơi xuống, Cố Lang căn bản không phát hiện.

“Không phải,” Ngô Thất giải thích nói: “Ngươi đã nhiều ngày tâm tình không tốt, ta không yên tâm, đi theo lại sợ ngươi phiền, không muốn quấy rầy ngươi, ai ngờ bức tường này……”

Cố Lang dời mắt nói: “Ta không có tâm tình không tốt.”

Ngô Thất không tin: “Vậy ngươi ngày ngày đi thăm mộ làm cái gì?”

Cố Lang dừng một chút, nói: “Ta cảm thấy, hắn không chết.”

Trong lòng Ngô Thất nhảy dựng: “Vì…… Vì sao?”

Cố Lang: “Không biết.”

Ngô Thất: “……”

“Hắt xì!” Ngô Thất đột nhiên hắt xì.

Cố Lang đành phải mang theo hắn đi tìm Tôn Phóng, nói tìm y phục cho hắn đổi.

Tôn Phóng từ trên xuống dưới mà nhìn Ngô Thất, nghĩ thầm, hỏng rồi, ánh mắt này, rõ ràng giống y đúc ánh mắt của đại đương gia lúc nhìn Cố hộ vệ!

Khó trách gần đây cỏ trên một đại đương gia lại xanh như vậy, đây là có người muốn đào góc tường!

Cái này mà còn không đánh thì thật hổ thẹn với đại đương gia ‘đã chết’!

Hắn để Cố Lang ở sảnh ngoài chờ, mang Ngô Thất đi thay y phục.

Bọn họ mới vừa đi tiến vào sân, hắn liền vén tay áo muốn đánh người, kết quả ngược lại bị Ngô Thất dùng một chân gắt gao đè lên tường.

“Buông ra!” Tôn Phóng hô: “Ngươi buông chân ra!”

Ngô Thất: “Ngươi thật là to gan, ta mà cũng dám đánh?”

“Ngươi là ai?!” Tôn Phóng nói: “Vì sao ta không dám đánh?!”

Ngô Thất xé mặt nạ da người xuống.

“Đại…… Đại đương gia?” Tôn Phóng giật mình nói: “Sao lại là ngươi?”

Mộ Dung Diễn cả giận: “Ngươi còn dám nói?! Bức tường cũ kia cũng không biết tu sửa, nếu không phải tường sụp, ta làm sao ở chỗ này.”

“Vốn dĩ muốn sửa lâu rồi,” Tôn Phóng nhỏ giọng nói: “Các ngươi tới sớm.”

Mộ Dung Diễn: “……” Có cần phải chọn cho ngươi một ngày lành không?

*

Trong hoàng cung, lão hoàng đế lại ho ra máu.

Khuất Phong Vân đang ở ngoài điện tuần tra, thấy cách đó không xa Vương thái y mang theo một Tiểu thái y vội vàng chạy tới.

Tiểu thái y cõng theo cái rương, chạy vội chạy vội, dưới chân trẹo một cái té ngã trên mặt đất.

“Tiểu Nguyễn,” Vương thái y vội vàng hỏi: “Không sao chứ?”

——–
Bình Luận (0)
Comment