Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 16

Nói đến nguyên nhân Lam Vũ tới Hoa Ngu tìm Hạ Phùng Trạch, Jullie cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Tôi không rõ tình huống cụ thể ở đây là gì, tháng trước cũng đến thăm một lần, hình như đều cùng bàn về một chuyện, cô ấy hỏi chủ tịch Hạ về một người, tôi cũng không biết người đó là ai, có vẻ là một người bạn quen biết của chủ tịch Hạ, nhưng chủ tịch Hạ không nói lời nào, vừa rồi tiễn cô ấy ra ngoài, cô ấy còn hỏi tôi nữa cơ."

"Chậc chậc chậc, không bình thường không bình thường tí nào, à đúng rồi cô ấy hỏi cô chuyện gì thế?"

"Đơn giản chỉ hỏi tôi đã từng gặp ai thường xuyên qua lại với chủ tịch Hạ không, là một người đàn ông tương đối đặc biệt, nghe cô ấy nói đối phương là một thanh niên trẻ đẹp trai, nhưng cái người cô ấy nói là ai tôi cũng không biết!"


Tùng Hề vuốt cằm suy nghĩ một lát, vô cùng tò mò: "Người nào có thể khiến thiên hậu* thương nhớ lo lắng đến như vậy? Chẳng lẽ là một nhân vật không có tiếng tăm nhưng có thiên phú dị bẩm được trời xanh nhìn trúng tính dốc sức đào tạo trở thành một ca sĩ nổi tiếng trong tương lai?"

*Thiên Hậu Thánh Mẫu: Là một vị thần biển quan trọng trong tín ngưỡng văn hóa của người Trung Quốc.

Jullie không đồng tình lắc đầu: "Không phải, tôi nhìn vẻ mặt của thiên hậu, đoán không chừng....thiên hậu, sao hồng loan* động lòng rồi!" Buông lỏng tay: "Nhưng thân phận của người kia chỉ có chủ tịch Hạ biết! Mà người ta lại không chịu nói!"

*Sao hồng loan: Người xinh đẹp, khéo léo, tính tình vui vẻ, duyên dáng, dễ thu hút người khác.

Sao hồng loan thiên hậu động lòng!

Vẫn là yêu thầm không có kết quả?


Chậc chậc chậc, đây quả thật là tin siêu cấp sốt dẻo, Tùng Hề hởi lòng hởi dạ hào phóng vẫy tay tiễn Jullie rời đi, một mình đứng ở góc phòng hồi tưởng dư vị của tin tức nóng hổi này.

Jullie cầm tập tài liệu vươn tay ưỡn người rồi rời khỏi phòng quản lý nghệ sĩ, Tùng Hề - người yêu thích đam mê các tin sốt dẻo còn đang mê mẩn suy nghĩ đến tận trời xanh về việc đối phương là người như thế nào, đến nỗi không chú ý Sandy đi qua trước mặt mình.

Lúc Sandy đi qua, nương theo ánh sáng có thể thấy một người đang đứng phát ngốc trong một góc, khó tránh khỏi hai con mắt nhìn lại lần thứ hai, vừa trông thấy, lông mày sắc bén có xu hướng nhăn lại.

"Tùng Hề? Em đang làm gì ở đó vậy?"

Tùng Hề sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn không ngờ lại là bậc thầy hủy diệt, mặc dù chưa làm gì, nhưng lại hoang mang lắc đầu như thể mình đã làm gì đó: "Không có gì không có gì chị Sandy!"


Đôi lông mày sắc bén cau lại: "Chị biết hiện giờ cổ tay lớn nhất không còn ở trong tay em, nhưng cũng không đến nỗi ăn bơ lười biếng như thế chứ?"

Sandy không chỉ có những yêu cầu khắt khe đối với nghệ sĩ của mình phải thật hoàn hảo, mà còn đối xử bình đẳng với các đồng nghiệp bên cạnh mình, đó là lý do tại sao cô ta có cái tên 'bậc thầy hủy diệt' ở trong công ty.

Nghe thấy giọng điệu kia, trong lòng không quá dễ chịu, Tùng Hề không biểu hiện ra ngoài mà lắc lắc đầu: "Không phải, em hơi mệt, nghỉ ngơi ở đây một tí."

Tự chỉnh sửa vẻ mặt và thu hồi cảm xúc, mỉm cười gật đầu với Sandy, quay về văn phòng của mình.

Nhưng lại không chú ý tới Sandy ở phía sau đang bày ra biểu cảm suy tư.

*****

Dừng chân tại Jukkasjarvi ở Thụy Điển khoảng một tuần, hai người mới cùng nhau ngồi xe theo lối cũ trở về Stockholm - thủ đô của Thụy Điển.
Dưới lời gợi ý của Vân Phỉ Thời, Hạ Phùng Trạch có lòng chấp thuận sẽ gả cô vào nửa tháng sau, để cô được hạnh phúc.

Tình cảm giữa hai người đều không bị ảnh hưởng bởi "tình huống khẩn cấp" trong đêm cực quang ở Jukkasjarvi, bình thường họ đối xử với nhau như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy, một mực yêu thương nhau như cũ.

*Đêm cực quang: Là một hiện tượng quang học, mỗi khi nó xuất hiện sẽ mang theo một luồng ánh sáng đầy màu sắc tỏa sáng rực rỡ trên nền trời đêm. Các dãy sáng này không đứng yên mà liên tục chuyển động và thay đổi khiến cho chúng như những dải lụa đang phát ra ánh sáng trên bầu trời.

Chỉ là trong lòng mỗi người suy nghĩ điều gì, không ai biết được.

Kế tiếp cả hai lần lượt đến Venice thành phố nước ở Ý, Vatican, rồi cuối cùng lên đường trở về nước vào giữa tháng.
Vẫn ngồi trên chiếc máy bay tư nhân như cũ, khi máy bay cất cánh, tâm trạng Lạc Trăn không được tốt lắm.

Vân Phỉ Thời vừa nhìn sắc mặt cô đã nhận ra, anh ôm cô vào trong lồng ngực và để cô ngồi trên đùi mình, bàn tay to lớn vuốt ve âu yếm gương mặt cô.

"Sao vậy?"

Lạc Trăn vùi gương mặt nhỏ nhắn vào trong lòng bàn tay của anh, rầu rĩ nói: "Trở về phải làm việc, không vui!"

Biểu cảm trên gương mặt của Vân Phỉ Thời không thay đổi, dịu dàng nói: "Vậy thì không làm nữa."

Tài sản của anh đủ để nuôi cô suốt mấy kiếp.

Lạc Trăn rất có chí khí mạnh mẽ lắc đầu từ chối: "Không! Em muốn được trở thành nữ chính đầy tham vọng coi tiền như cỏ rác giống trong các câu chuyện tổng tài, chỉ muốn làm một tiểu bạch ngọt! Mặc dù em không ngốc, không trắng nhưng em là một tiểu đáng yêu!"
Vân Phỉ Thời có chút bất lực hết cách nói: "Em đang tự khen chính mình đó sao?"

Lạc Trăn đỏ mặt cười gật gật đầu, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, ấm ức áp mặt vào trong lồng ngực anh: "Thật ra người ta chỉ muốn siêng ăn lười làm đợi anh nuôi đến chết thôi! Thật là khó chịu!"

Nam thần cuối cùng nhịn không được mà cười nhưng giọng điệu vẫn cố hờ hững: "Vậy em phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói."

Lạc Trăn thật sự đang suy nghĩ rất nghiêm túc, cô không có lười, cũng không phải không muốn làm việc, chỉ là không muốn đối mặt với thế giới đầy phiền não này.

Cô thích khoảng thời gian ở bên Châu Âu, có thể không kiêng nể gì mà đi theo Vân Phỉ Thời tay trong tay, ôm, hôn môi; ở thế giới đó, không ai biết họ, không ai quan tâm thân phận của họ, chỉ xem bọn họ là một đôi tình nhân có vẻ bề ngoài ưu tú hơn các đôi tình nhân khác.
Sẽ không có truyền thông cũng không có paparazzi càng không có bàn tay đen vô hình, mọi thứ đều trở nên thật đẹp và bình yên......

Một lần nữa quyết định! Hết hợp đồng sẽ rời khỏi!

Lúc trở về thành phố Lan Hải cũng đã là đêm muộn, hai người họ cố ý đi qua lối đi dành cho khách VIP, bọc kín mít người để không bị ai phát hiện, họ trực tiếp đi ra khỏi sân bay và lên chiếc xe mà Vân Phỉ Thừa đã đặc biệt sắp xếp từ trước.

Không ngờ, khi trở về căn hộ để tắm rửa và chuẩn bị nghỉ ngơi, Lạc Trăn nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Một cuộc gọi từ một đất nước nào đó bên kia bờ đại dương.

Giọng nói của bà nghe có vẻ hơi lạnh lùng, có lẽ do trời sinh giọng bà như thế nên âm thanh của bà rất lạnh, dường như bà cũng được định sẵn ở trong tối, tính cách lãnh đạm và khó gần, mang đến cảm giác khó gần.
"Con có bạn trai rồi?" Me hỏi cô.

Lạc Trăn nhất thời không biết trả lời như thế nào, câu hỏi này cũng quá thẳng thắn rồi! Không hổ là mẹ của con!

Chuyện này rất ít người biết, thậm chí Lạc Trăn cũng chưa nói nói cho mẹ cô biết, chẳng qua cô vừa mới thừa nhận trên Weibo cách đây không lâu, lẽ nào bà cũng chơi Weibo?

Do dự một chốc, cuối cùng Lạc Trăn cũng thừa nhận: "Dạ."

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Đã bao lâu?"

"Hơn 2 năm rồi......" Lạc Trăn có chút bối rối, nếu như bà nói không đồng ý thì......

Lại một lần nữa trầm mặc, lần này có vẻ lâu hơn lần trước: ". .Tại sao không nói cho mẹ sớm hơn?"

Đột nhiên đầu mũi có chút cay cay chua xót, giọng nói cũng hơi nghẹn lại: "Lúc mới bắt đầu vẫn còn chưa ổn định nên con không có ý định nói....bây giờ......mẹ, con thật sự rất thích anh ấy, cho dù mẹ không đồng ý, con cũng sẽ không chịu buông tay......"
Lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị đầu bên kia cắt ngang: "Mẹ còn chưa nói không đồng ý mà!" Ngập ngừng vài giây lại nói: "Chỉ là mẹ cho rằng người đầu tiên mà con thông báo chuyện này đáng lẽ ra phải là mẹ, mặc dù......"

Mặc dù bà không đủ tư cách để làm một người mẹ tốt.

Nhưng dù sao đi nữa, từ lúc còn bé đến khi trưởng thành, Lạc Trăn luôn hỏi và lắng nghe ý kiến của bà trong mọi quyết định quan trọng, kể cả việc ký hợp đồng với công ty giải trí Hoa Ngu để gia nhập làng giải trí, cô cũng đưa ra quyết định sau khi trưng cầu ý kiến của bà.Nhưng cô đã có bạn trai, lại còn là bạn trai đã hẹn hò hơn hai năm, là một người làm mẹ, bà lại hoàn toàn không biết gì, nếu như không phải......

Lạc Trăn nghe thấy một chút không vui từ giọng điệu của mẹ mình, hơn thế nữa, giống như đang đau buồn.
"Xin lỗi, mẹ......" Lạc Trăn chớp chớp mắt, kìm lại sự chua xót đầu mũi: "Anh ấy rất tốt rất tốt rất tốt, mẹ, con thật sự rất......yêu anh ấy......"

Yêu ư, cô chưa từng nói lời này với anh bao giờ dù họ ở gần nhau, nhưng khi đối mặt với người mẹ xa cách ngàn dặm thì lời lại buông ra khỏi miệng.

"Mẹ biết......"

"Mẹ biết cậu ta thật sự rất tốt.....

Ở Vatican, bà tận mắt nhìn thấy người đàn ông này bảo vệ con gái mình như một báu vật, nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt của cô con gái xinh đẹp, nhìn thấy sự nuông chiều, chân thành không một chút tạp chất trong ánh mắt của chàng trai kia, niềm hạnh phúc chưa từng được trải nghiệm đang trào dâng trên gương mặt của đứa con gái cùng dòng máu với mình.

Bà biết, anh rất tốt, cô cũng rất tốt.

"Mẹ còn có việc, không nói chuyện với con nữa, có thời gian mẹ sẽ gọi điện trò chuyện với con." Đầu dây bên kia rất nhanh đã ngắt điện thoại.
Lạc Trăn nhìn chằm chằm điện thoại, sự chua xót ở đầu mũi cũng dần tan đi, nhìn vào nhật ký cuộc gọi xuyên đại dương vừa nãy, cảm thấy có chút sững sờ.

Mẹ đã biết hết rồi?

Bà có ý gì? Chẳng lẽ bà quen biết nam thần?

Thật kì lạ, không được, ngày khác nhất định phải gọi hỏi rõ ràng.

A a a, cô nên nói với mẹ về chuyện nam thần đã cầu hôn cô! Nếu như không nói cho bà biết, khó tránh khỏi được sự chất vấn của cuộc gọi tiếp theo sẽ như cuộc gọi hôm nay!

Nhắc đến cầu hôn......

Lau mồ hôi, Lạc Trăn cảm thấy có chút xấu hổ!

Đêm đó, trong khung cảnh ngập tràn ánh sáng phương Bắc lộng lẫy tráng lệ, nam thần đã dịu dàng ôm cô vào lòng, nói với cô: "Gả cho anh nhé, Trăn Trăn."

Không có nhẫn, không có hoa tươi, cũng không có quỳ xuống đất, chỉ có một mảnh chân tình hòa quyện cùng với ánh sáng sao trời nơi phương Bắc.
Lạc Trăn ngẩn ngơ, theo bản năng đồng ý: "Vâng ạ."

Giây tiếp theo......

"Nam thần, anh vừa nói cái gì? Em cũng đã nói gì thế?" Lạc Trăn lộ ra vẻ mặt không thể tin được giống như trong mơ.

Mặt Vân Phỉ Thời lập tức đen như đáy nồi, hoàn toàn không còn bộ dáng đoan trang như mọi khi.

Tận nửa ngày sau, mới nghe thấy giọng nói như nghiến răng nghiến lợi: "Lạc Trăn!"

Người đang đứng trước mặt cô một chút cũng không giống với hình tượng nam thần mặt lạnh luôn giả bộ đứng đắn nghiêm túc trước mặt người ngoài!

"Em em em em......vừa rồi em không có online......" Sau đó đã......đồng ý rồi.

Lạc Trăn hận không thể đập đầu xuống đất ngay bây giờ! Không thể được, không thể được, có thể tua lại được không! Bắt đầu lại từ đầu! Thêm một lần nữa!

Tuy rằng bản năng này ngang với nội tâm thật sự, là một cô gái rụt rè (lầm to), là một cái bình phấn với muôn vàn sắc đẹp, sao có thể tùy tiện bán mình thế này!
"Ồ?" Giọng nam thần lạnh đến mức váng băng gần như suýt nữa rơi xuống: "Vậy nếu online, em muốn trả lời như thế nào?"

Lạc Trăn nghiêm túc suy ngẫm, xoay người bên trong lồng ngực của anh, vẻ mặt ngưng trọng, hai người im lặng nhìn nhau một hồi, sau đó đột nhiên ngại ngùng nhào vào lồng ngực ôm chặt lấy anh: "Hì hì, em vẫn sẽ đồng ý....."

Nếu không đồng ý thì đầu óc của của cô mới không online!

Vân Phỉ Thời hài lòng nở nụ cười, khóe miệng gợi lên một tia xấu xa: "Em biết nếu không đồng ý hậu quả sẽ thế nào không?"

"Gì cơ?"

"Bị một người ném ở đây."

Anh anh anh anh anh nam thần quá xấu xa! ! !

Nhưng nam thần không xấu xa biếи ŧɦái sẽ không yêu!

"Đồ đáng ghét!" Dùng sức đánh vào vai anh.

"Ừm." Người đàn ông vui vẻ thừa nhận.

Cô cắn môi nhõng nhẽo: "......Nhưng em vẫn thích anh!"
"Anh cũng thế."

Nam thần hay gì đó, tốt nhất vẫn phải dỗ dành.

Vân Phỉ Thời tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Lạc Trăn đang nằm trên giường ngẩn người cầm điện thoại di động, liền đi tới, rút điện thoại ra khỏi tay cô: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lạc Trăn trực tiếp ôm lấy cổ anh, hai người cùng ngã lên chiếc giường lớn: "Em đang nghĩ đến việc anh cầu hôn em!"

Vân Phỉ Thời nở nụ cười, gần đây có vẻ anh phá lệ cười rất nhiều: "Không có hoa cũng không có nhẫn, em bằng lòng sao?"

"Bằng lòng bằng lòng! Mặc kệ không có cái gì, chỉ cần em và anh đều bằng lòng!"

Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, nhịn không được cúi đầu cắn một cái.

Lạc Trăn trở mình, sáp lên người anh, dựa vào trong ngực, nghe nhịp tim nhịp nhàng của anh, từng chút từng chút, trong lòng cảm thấy cực kỳ an tâm nhẹ nhõm, có một số chuyện cũng không đặc biệt khó nói.
"Phỉ Thời, vừa rồi mẹ em gọi điện cho em."

"Ừm?" Trực giác của Vân Phỉ Thời cho biết việc này không bình thường, anh không thể nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của Lạc Trăn, vừa dõi theo cô vừa sấy khô mái tóc bóng mượt sau khi gội đầu, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Sao vậy?"

"Em chưa nói cho bà biết về việc ở bên anh, bà có vẻ hơi......đau lòng?"

"Thật ra mẹ con em không còn sống chung với nhau từ hồi trung học cơ sở..."

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.

Bình Luận (0)
Comment