Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 2

Ngày hôm sau khi Lạc Trăn lên mạng, chủ đề về thực hư tình yêu dấu kín của Thẩm Nam Nam vẫn nổi tiếng như cũ, chỉ là nội dung thảo luận lại thay đổi.

Bởi vì Thẩm Nam Nam mới đăng một bài viết mới lên Weibo.

Thẩm Nam Nam v (tích dấu v của người nổi tiếng): Tôi cũng rất mong có một tình yêu tốt đẹp đến với tôi, nhưng thật đáng tiếc có thể bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, cũng không phải là tình yêu gì, chỉ là vừa hay gặp một tiên sinh nói chuyện rất hợp ý, sau đó cùng nhau nói vài câu, khiến mọi người hiểu lầm rồi, thực sự xin lỗi rất nhiều!

Lạc Trăn không xem bình luận bên dưới, chỉ cảm thấy...... Lúc này mới làm sáng tỏ, những lời nên nói không nên nói sớm đã nói xong rồi......

Lạc Trăn ở nhà nghỉ ngơi một tuần, những vết thương cũng đã gần như khỏi hẳn, ngay lập tức chụp một tấm đăng lên Weibo để các fans cùng liếm màn hình.


Kỳ nghỉ dài hạn qua đi, lại bắt đầu cống hiến hết mình cho công việc, lại chụp ảnh bìa tạp chí và quay gameshow, lại quay quảng cáo cho nhãn hàng chocolate, chủ đề tình yêu, nữ chính đương nhiên là cô, nam chính gọi là Đoạn Huyên, là một diễn viên mới vào nghề, với vẻ ngoài trong sáng ngọt ngào, hiện đang được rất nhiều nữ sinh săn đón.

Trong lúc nghỉ ngơi, Đoạn Huyên chạy đến chỗ Lạc Trăn muốn cô ký tên, "Lạc Thần, em là fans của chị, hơn một nửa thực tập sinh cùng kỳ với em đều thích chị!"

Lạc Trăn tuy rằng rất hưởng thụ lời này, nhưng đừng tưởng dùng nụ cười ngọt ngào này liễn nghĩ có thể che dấu cô, thực ra đằng sau câu nói cậu ta còn thêm hai chữ nữa.

Chỉ là ngoài mặt mà thôi.

"Lạc Thần, chị em mình trao đổi Wechat đi!" Đoạn Huyên vẫn vô cùng nhiệt tình nói chuyện.


Lạc Trăn cũng không từ chối, dù sao trong danh sách cũng có nhiều người nằm chết, thêm một người cũng không sao.

Quay quảng cáo chỉ tốn 3 ngày, buổi tối ngày thứ 3, lúc gần ăn cơm, theo quy ước quốc tế bên nhãn hàng sẽ mời đạo diễn mời vai chính đi ăn cơm, người quay quảng cáo cũng không nhiều lắm, vai chính có Lạc Trăn với Đoạn Huyên, thêm một nhân vật phụ khác cũng được đi theo hưởng lây.

Bên nhãn hàng quảng cáo ngồi ở ghế chủ vị, bên trái là Đoạn Huyên, bên phải là Lạc trăn, bên cạnh Lạc Trăn là một nữ sinh tầm 17-18 tuổi, gọi là Dương Tử Duyệt, trong quảng cáo có cơ hội diễn nhân vật được lộ diện, có được cơ hội này đều là do Lạc Trăn giúp.

Dương Tử Duyệt là tân binh mới được ra mắt, cũng do Tùng Hề mang theo, có thể nói là sư muội đồng môn của Lạc Trăn, lần này nhân vật phụ này được lộ diễn cũng là do nhãn hàng cho Lạc Trăn mặt mũi.


Giám đốc quảng cáo Tống tổng rất nhiệt tình với Lạc Trăn, nhưng vẫn luôn đúng mực, không có bước qua ranh giới nửa bước.

"Tống tổng, tôi kính ngài! Lần này có thể có cơ hội này, còn muốn cảm ơn lòng tốt của ngài!" Dương Tử Duyệt ở bên cạnh thấy Tống tổng và Lạc Trăn đang nâng ly vang đỏ lên chúc lẫn nhau, cũng đứng lên nâng ly rượu đến gần Tống tổng nói.

Tống tổng cười ha ha, nâng chén rượu lên: "Được được được! Tùy ý cô, cạn ly".

Lạc Trăn vui vẻ xem hai người họ tôi một ngụm cô một ngụm, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh làm bình hoa.

Nhưng có người lại cố tình không cho, Đoạn Huyên ngay lúc cô ngồi xuống nâng chén rượu đến: "Trăn tỷ, em cũng kính chị một ly, hôm nay cảm ơn chị đã chiếu cố!"

Lạc Trăn đối với những người có giá trị nhan sắc cao luôn có ấn tượng tốt, lập tức cũng không ngại ngùng đáp lễ.
"Bây giờ người trẻ tuổi a, đều thích những thứ xinh đẹp, ngồi đối diện đại mỹ nữ một cái, một ánh mắt cũng không cho tôi!" Tống tổng cười ha ha trêu chọc, hoàn toàn không để ý đến khẩu khí.

Đoạn Huyên vừa nghe lời này xong, lập tức rót vào một cái chén không, "Tống tổng sao lại nói lời này? Tôi kính ngài một ly"

Dương Tử Duyệt thấy thế, tiến đến nói bên tai Lạc Trăn: "Chị Trăn, hình như cái tên Đoạn Huyên kia có ý với chị?"

Lạc Trăn liếc nhìn ánh mắt ý vị thâm trường[1] của cô ta, hơi mỉm cười, không mặn không nhạt nói: "Phải không?"

[1] Ý vị thâm trường có nghĩa là ý tứ sâu xa (cái này mình tìm thấy ở trên google)

Dương Tử Duyệt ngượng ngùng cười, không nói gì nữa.

Nhưng mà không biết có phải là do Dương Tử Duyệt đoán đúng rồi hay không mà sau đó Đoạn Huyên luôn cố ý vô tình dẫn chuyện lên trên người Lạc Trăn, mọi người đều không phải người không tinh ý, đều nhàn nhạt ngồi một bên xem kịch.
Lạc Trăn đã quen với gương mặt tươi cười của mọi người, tình huống này không phải chưa từng gặp qua, cũng bình tĩnh ứng phó, chỉ là ấn tượng đối với Đoạn Huyên khó tránh giảm xuống.

Cô chính là người nhan khống đó!

Ấn tượng tốt đẹp về tiểu soái ca đáng yêu ban nãy đều lập tức biến mất không còn!

Soái ca a...

Nói đến soái ca.... Trong đầu Trăn nhan khống hiện lên bóng dáng một người, trong đầu vừa tưởng tượng, người khác nói gì cô đều không chú ý nghe, vẫn là đến lúc Dương Tử Duyệt đẩy cánh tay cô mới hồi phục lại.

"Làm sao vậy?"

"Chị Trăn, Tống tổng nói tí nữa chúng ta cùng đi hát, chị có đi không?"

Lạc Trăn quyết đoán từ chối, "Xin lỗi sáng mai tôi có chuyến bay trở về, còn có việc chưa làm xong nữa!"

"Lạc tiểu thư sao lại không cho tôi mặt mũi như thế?" Tống tổng nhíu mày, nhìn qua có vẻ rất không cao hứng, nhưng thái độ lại hoàn toàn không ép buộc.
"Tôi nào dám chứ? Tống tổng ngài cũng biết đó, tôi quay xong còn phải về sắp xếp công việc, công việc chồng chất, lại còn phải đẩy nhanh tiến độ, người đại diện hận không thể cầm dao đuổi gϊếŧ tôi!" Lạc Trăn nở ra nụ cười chiêu bài của cô.

Sắc mặt Tống tổng tuy không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì, xem như chấp nhận.

"Chị Trăn, từ chối Tống tổng thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?" Dương Tử Duyệt lại vươn người qua tiếp tục nói nhỏ vào tai Lạc Trăn.

Lạc Trăn đáp một câu: "Không có việc gì đâu, tôi không đi, không phải còn có em đi sao." Nói xong lại cười cười.

Dương Tử Duyệt bị nụ cười kia làm cho lâng lâng, có chút do dự, suy nghĩ một chút, mới nói: "Không được, em phải đi cùng chị Trăn".

Tùng Hề đem một tân binh mới ra mắt như cô ta đi đóng quảng cáo, tuy rằng chỉ là vai phụ nhỏ nhoi, nhưng ít nhất vẫn được lộ mặt, còn tất cả cơ hội đều dựa vào Lạc Trăn, cô ta hiện giờ dựa vào Lạc Trăn tốt hơn tự dựa vào bản thân.
Lạc Trăn không đi hát, Dương Tử Duyệt cô ta cũng không đi, người sáng suốt đều nhìn ra Đoạn Huyên có ý với Lạc Trăn, Lạc Trăn không đi, cậu ta càng không có hứng thú. Huống hồ mục đích chủ yếu của Tống tổng cũng không phải vị già đời nhất ở đây Lạc Trăn, cho nên cuối cùng, vẫn là ai về nhà đấy.

Lạc Trăn từ chối lời mời đưa cô về khách sạn của Tống tổng, gọi điện thoại cho trợ lý nhờ kêu xe chuyên dụng.

Đoạn Huyên không biết từ đâu chạy ra, "Chị Trăn, hai người là con gái đi buổi tối có chút không tiện, để em đưa hai người về khách sạn được không?"

Lạc Trăn đang muốn từ chối, thì Dương Tử Duyệt bỗng nhiên hô một tiếng, "Tiêu rồi hoa tai của em thiếu mất một bên!"

"Hả? Hoa tai?" Lạc Trăn quay đầu lại nhìn cô ta.

Chỉ thấy Dương Tử Duyệt vẻ mặt hoảng loạn: "Đó là hoa tai của nhãn hàng tài trợ, em vì hôm nay mà cố ý đeo lên, còn phải trả lại! Đó là kim cương, em căn bản.... Căn bản không đền nổi, làm sao bây giờ chị Trăn!"
"Quay lại ghế lô nhìn xem, có khả năng rơi ở đó."

Đoàn người quay trở lại ghế lô, phục vụ đã dọn dẹp sạch sẽ xong, nghe nói khách bị mất đồ quan trọng, liền tiến lên hỗ trợ tìm.

"Em xác định rơi ở đây sao?" Lạc Trăn hỏi lại một lần.

"Em xác định! Trước lúc bước vào em đã trang điểm lại một chút, vậy chắc chắn vẫn còn ở đó!"

......

"Xin lỗi, chúng tôi đã tìm ở toàn bộ ghế lô nhưng vẫn không tìm thấy hoa tai của Dương tiểu thư bảo"

Quản lý đi đến chào hỏi, vừa nghe được tin tức này, Dương Tử Duyệt gần như sắp khóc ra tiếng, lông mi run lên, "Các người tìm lại cẩn thận xem, nhất định là rơi ở góc nào rồi! Các người tìm lại đi!"

"Xin lỗi Dương tiểu thư, chúng tôi đã tìm khắp nơi, thật sự không tìm thấy, cô nhớ lại xem có đánh rơi ở chỗ khác hoặc là bên ngoài không?" Vẻ mặt của Quản lý có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn trả lời một cách lịch sự.
Đoạn Huyên rõ ràng cũng không có kiên nhẫn, "Có khả năng là cô làm rơi bên ngoài rồi nhớ nhầm đi, không phải là một chiếc hoa tai thôi sao, quay mấy cái quảng cáo là có thể trả rồi."

"Tôi mới ra mắt không lâu làm sao có thể muốn quay là quay chứ! Hơn nữa tôi đáp ứng nhãn hàng nếu làm mất hay tổn hại sẽ bồi thường gấp 10 lần, bán tôi cũng không trả đủ!" Lần này Dương Tử Duyệt thật sự khóc rồi, Lạc Trăn xem đến đau hết cả đầu.

Tốt xấu gì cũng là sư muội đồng môn, lại chung người đại diện, Lạc Trăn cũng không thể cứ mặc kệ, hơn nữa tiểu nha đầu này khóc rất đáng thương, cô không khỏi mềm lòng. Hơn nữa nếu cô ngồi không nhìn, nếu bị người khác truyền ra cũng không tốt, cô cũng không muốn dính vào Scandal bắt nạt sư muội đồng môn đâu, cô chỉ muốn làm một mỹ nữ an an tĩnh tĩnh mà thôi.
Lạc Trăn liếc mắt biểu tình không kiên nhẫn trên mặt quản lý, mở miệng nói: "Các người thật sự đã tìm hết mọi ngóc ngách?"

Quản lý nhận ra Lạc Trăn, nhưng câu lạc bộ của họ là câu lạc bộ nổi tiếng nhất Nam thành, cô ta cũng đã gặp qua không ít kẻ có tiền, cũng không để ý đến nữ minh tinh dựa vào người giàu. Trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhưng đáy mắt thể hiện sự không kiên nhẫn: "Lạc tiểu thư, chúng tôi thật sự đã tìm hết rồi, thật sự không tìm thấy."

Trong lòng Dương Tử Duyệt từ hoang mang lo sợ đến hoảng loạn, Đoạn Huyên cũng ngày càng không kiên nhẫn, nhưng chỉ có cô chú ý đến, ánh mắt này rõ ràng là ánh mắt nhìn một con chó a!

Câu lạc bộ Trí Duyệt nổi tiếng là địa điểm giải trí cao cấp nổi tiếng trong nước, hơn nữa còn mở chi nhánh ở những thành phố bậc nhất trong nước và cả nước ngoài, đồ ăn ở đây có thể so sánh với Michelin làm, có thể nói là nổi tiếng quốc tế, nơi đây chính là địa điểm ăn uống chơi bời thích hợp cho những vụ đàm phán thương mại.
Mặc dù Tống tổng hào phóng ra tay bao cả hàng ghế lô, nhưng so sánh với đẳng cấp của câu lạc bộ, thì cũng chỉ ở mức trung bình. Tuy rằng Lạc Trăn lớn lên không có bệnh ngôi sao, nhưng cũng không phải loại gà rán bình dân, thái độ của Quản lý, rõ ràng là phục vụ.

Xoa xoa cái trán, đáy lòng Lạc Trăn bất đắc dĩ, trên mặt vẫn giữ nụ cười bình thản.

Mở túi xách, từ trong ví rút ra một cái thẻ, "Gọi giám đốc của các người ra đây, đem tất cả chỗ này lật lên tìm bằng được cho tôi!"

Giúp sư muội không phải là giả, nhưng là Lạc Trăn cũng không phải quả hồng mềm, từ nhỏ đến lớn cũng không phải là người tốt, cũng không phải là kiểu người sẽ chịu ấm ức, cô tuy rằng là người hiền lành nhưng cũng không dễ bị bắt nạt!

Quả nhiên, quản lý sau khi thấy tấm thẻ đen được nạm vàng quanh viền, mặt mũi trắng bệch.
Cuối cùng, Giám đốc phụ trách câu lạc bộ trực tiếp đến ghế lô xin lỗi, nói sẽ phục vụ chu toàn, cũng tăng thêm số người tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy hoa tai kim cương của Dương Tử Duyệt ở một góc dưới sô pha.

"Lạc tiểu thư thật sự rất xin lỗi, là câu lạc bộ không đón tiếp chu đáo, mong cô bỏ qua sự chậm trễ của câu lạc bộ, về sau tôi nhất định sẽ tăng cường quản lý nhân viên, sẽ không xuất hiện việc như tối nay nữa!" Giám đốc phụ trách gần như quỳ xuống đảm bảo, Lạc Trăn cũng không làm khó xử người ta nữa, mang theo Dương Tử Duyệt vẫn còn khϊếp sợ ngồi lên xe chuyên dụng.

Tất nhiên Đoạn Huyên cũng đi theo sau, dọc đường thần sắc của cậu ta thay đổi liên tục nhưng cũng không nói gì, nhưng mà Dương Tử Duyệt lại mang vẻ mặt tò mò: "Chị Trăn, câu lạc bộ này rất xa hoa, chị làm thế nào .....
Theo cô ta biết, câu lạc bộ này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, giám đốc của câu lạc bộ này rất có tên tuổi trong giới thượng lưu, có thể khiến cho giám đốc phụ trách trở nên hèn mọn như thế, ngay cả một tiểu hoa đán trong giới giải trí cũng không có khả năng lớn như thế! Đừng nói đến nghệ sĩ hạng 2 hạng 3 như Lạc Trăn.

Lạc Trăn tỏ vẻ thờ : "À, cái này sao, lúc trước khi quay một quảng cáo ở đây, thì câu lạc bộ cho lên, họ liền tặng tôi thẻ VIP, chỗ Hề tỷ cũng có một cái."

Dương Tử Duyệt cũng không nói gì nữa, nghi hoặc trên mặt cũng vơi đi dần, cũng không biết trong lòng nghĩ thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau Lạc Trăn trực tiếp ngồi máy bay trở về nhà ở Lan Hải.

Sau đó lại đi tham gia sự kiện hoạt động thương nghiệp, chụp ảnh bìa cho một tạp chí thời trang, sau khi hết bận về nhà cũng đã là 9 giờ tối, cái gì cũng chưa nói liền lăn ra ngủ.
Ngủ đến mơ mơ màng màng, Lạc Trăn bỗng nhiên nghe được động tĩnh dưới lầu, căn chung cư này là kiểu thông tầng, phòng ngủ chính ở tầng hai, Lạc Trăn đang ngủ ngon lành ở phòng ngủ chính, bị tiếng động làm tỉnh dậy, cửa bỗng nhiên mở ra.

Cô ngủ có thói quen bật đèn tường, lúc này ánh đèn màu vàng ấm áp đem cả khiến cho cả căn phòng trở lên ấm áp, ánh đèn chiếu xuống hàng mi lông mi, làn da trắng nõn không tì vết của cô, khóe mắt quyến rũ hơi mở, cả người lộ ra hương vị câu hồn mê người, bản thân cô lại không biết.

Nhưng người ở cửa phòng lại thấy rõ ràng.

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.

Bình Luận (0)
Comment