Edit: huyentrangpcy
Những người khác đều như cùng một nét mặt "không tin nổi", cùng Vân Phỉ Thời quen biết nhiều năm khi nào thì thấy bên cạnh anh có người phụ nữ?
Chỉ là sau này mới biết rằng người độc thân mười nghìn năm này lại có thể yêu đương, những người ở đây người có chút giật mình, họ đã sống chung với nhau rất lâu rồi mới biết chuyện này. Nhưng họ đều ở cách xa nhau cả ngàn dặm không đến thăm người lần đầu yêu. Hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội từ tứ phương để đến gặp nhau, nhân tiện xem người yêu của chàng trai độc thân già.
Những người ở đây đều có xuất thân rõ ràng, được giáo dục rất tốt, ngay cả công tử bột Tưởng Gia Mậu cũng như vậy.
Ánh mắt của họ dừng lại rất ngắn mà lịch sự không làm cho Lạc Trăn cảm thấy khó chịu, sau khi nghe Vân Phỉ Thời giới thiệu, cô mỉm cười tự nhiên, so với trên màn ảnh nụ cười có phần nhiệt tình hơn.
Sau khi giới thiệu Lạc Trăn với mọi người, Vân Phỉ Thời nhẹ giọng giải thích bên tai cô: 'Bọn họ đều là bạn từ nhỏ của anh.". Sau đó nhìn Phó Thừa Y với ánh mắt có chút không tốt, như kiểu "Anh ta không phải."
Phó Thừa Y lại hạ lông mày, trong lười biếng có chút khinh bỉ.
Đây là bộ dạng chưa từng thấy trên màn hình lớn.
Phó Thừa Y nhưng lại cười, dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn Vân Phỉ Thời, sau đó nhìn Lạc Trăn, thu hồi bộ dạng lười biếng, nói với giọng điệu rất trang trọng: "Xin chào, Lạc Trăn, tôi là Phó Thừa Y, cô có thể gọi cho tôi là .... Cậu.
Nếu Lạc Trăn có nước trong miệng hiện tại hẳn là nó thành một dòng nước chảy xuống ba nghìn thước trên bàn ăn.
Dáng vẻ đờ đẫn của cô rất lấy lòng những người ngồi đây, Tư Hách vô cùng tao nhã cười một tiếng, nói với Phó Thừa Y: "Nếu cậu doạ cho con dâu chạy đi, dì Hàn không tha cho cậu đâu."
Tưởng Gia Mậu lại không chê chuyện này đủ lớn, hùng hồn uy hϊếp Phó đại ảnh để: "Không chừng một ngày nào đó luật sư gọi điện đến thông báo cậu phá san!"
Phó Thừa Y không cho là đúng mà cười.
Vân Phỉ Thời nhìn vài cái cảnh báo rồi quay qua phía Lạc Trăn, biểu cảm của cô từ dại ra thành ngây thơ.
Anh không nhịn được xoa đầu cô ấy, liền ôm người trong tưởng tượng vào lòng, "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Không khí của bữa tiệc vì có Tưởng Gia Mậu liền sôi động, Lạc Trăn cũng có thêm chút hiểu biết về những người khác.
Hàn Phong, người tỉ mỉ trong bộ vest và đôi giày da, là một luật sư chuyên nghiệp và là một trong những đối tác của một công ty luật nổi tiếng ở Hoa Kỳ. Tư Hách nho nhã bên ngoài mở một quán cà phê, nhưng thực ra là một nhà sưu tập đồ cổ, người thường xuyên đi du lịch khắp thế giới. Người từ đầu tới cuối vẫn nghiêm chỉnh là Nghiêm Lực Sâm bởi vì nguyên nhân gia đình nên lớn lên trong môi trường quân đội, sau này khi trưởng thành thì học trong trường quân đội, hôm nay cậu ấy có thể xuất hiện ở chỗ này là do kỳ nghỉ phép ngắn hạn.
Bởi vậy có thể thấy để có thể tụ tập các lại với nhau thật không dễ dàng.
Còn thân phận của Phó Thừa Y, ừ chính là ý trên mặt chữ cái đó chính là thân phận.
Hơn nữa Lạc Trăn cũng biết bữa tiệc ngày hôm đó tại Trì Duyệt không thể diễn ra bởi vì thợ săn ảnh, đúng là lần đầu tiên Vân Phỉ Thời mời Phó Thừa Y trở về Trung Quốc.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Lạc Trăn rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của nam thần, haha một thế hệ đều là rắn, cô không biết bọn họ, nam thần tôi muốn về nhà [tạm biệt bằng tay].
"Cách đây không lâu, tôi có nghe Trương Quân nói con dâu của chị ấy sắp vào tổ, còn nói tôi phải chiếu cố một chút." Phó Thừa Y nhấp một ngụm rượu rồi lắc cái ly. Với cặp lông mày thanh tú nhưng không nữ tính của mình, nếu cảnh này được quay và tung lên mạng dự đoán sẽ gây nên một làn sóng trong dân tình.
Lạc Trăn đang định nâng ly rượu để tỏ lòng biết ơn thì Vân Phỉ Thời đã ngăn cô lại, anh chỉ ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, giong điệu lạnh nhạt: "Không nhất định phải chiếu cố, chú ý đừng để cho người ta đánh cô ấy là được."
Lời này vừa nói ra, Phó Thừa Y có lẽ đã hiểu, tuy rằng không thường xuyên theo dõi tin tức thời sự trong giới, nhưng sau buổi thử giọng ngày hôm đó, La Chí Tường đã tạo cho anh một ấn tượng tốt, anh cùng Trương Quân và những người khác cũng thảo luận về vấn đề này. Tất nhiên, sau cuộc thảo luận người đại diện cũ đã đưa cho anh ấy lý lịch của Lạc Trăn.
Như vậy biết thân biết phận là bình hoa đều có người chú ý đến, và hình tròn này vẫn vậy, không thay đổi.
Phó Thừa Y gật đầu, không nói gì, anh ấy đồng ý.
Những người khác là ai? Kia đều là những người rồng và phượng, họ đã trở nên tinh tế, cho dù không biết chuyện gì xảy ra, cũng có thể từ giọng nói nghe ra được được không tầm thường nhưng cũng không lắm miệng đến hỏi.
Tưởng Gia Mậu là khách qua của tạp chí bát quái đã chân ướt chân ráo dẫm nát trong giới, chuyện của Lạc Trăn rất ồn ào. Lúc đó, anh ta không quan tâm, mấy người bạn nhậu hăng say nhắc đến nhưng giờ phút này cũng sẽ không nói ra.
La Chí Tường cuối cùng cũng vượt qua sự ngăn cản của nam thần nâng ly rượu lên cười với Phó Thần Y "Chú, chú đã già rồi nên bảo trọng thân thể, cháu còn trả khoẻ không cần lo cho cháu!"
Phó Thừa Y: "..."
Mọi người: ()
Vân Phỉ Thời xoa xoa đầu: "Trăn Trăn thật là hiểu chuyện."
Sau đó, Lạc Trăn lợi dụng thời điểm La Chí Tường thừ người liền đem đĩa thức ăn chuyển tới trước mặt cho anh ta, mỉm cười nói "Ăn nhiều cá một chút, bổ thận."
Tưởng Gia Mậu: "!!!"
Này, ai bảo kêu hai người các ngươi trêu ta và nam thần!
Tư Hách không thể nhịn cười, ngay cả Hàn Phong và Nhiệm Lực Sâm, những người luôn nghiêm túc, trên mặt cũng nở một nụ cười nhẹ.
Vân Phỉ Thời nhìn Lạc Trăn tàn sát bộ tứ với một nụ cười ôn nhu mặc cho ai cũng nhìn ra được trên nét mặt anh là sự cưng chiều.
Tưởng Gia Mậu những lời bị mắc kẹt trong cổ họng không thể nói, cuối cùng anh ta nghẹn ngào một lúc lâu mới trả lời Lạc Trăn với một nụ cười cứng nhắc: "Cảm ơn sự quan tâm của chị dâu!"
Nghĩ cũng không muốn nghĩ nói cảm ơn!
Phó Thừa Y là người tinh tế, dù có bị nói là già đi chăng nữa, anh ấy cũng nhanh chóng phục hồi, cười bất cần, trông vẫn lười biếng và bình thường.
Cuộc gặp mặt này rất vui vẻ, khách và chủ đều vui vẻ tới cùng. Lạc Trăn là một người có tửu lượng cao nhưng vẫn uống say.
Có hai lý do, một là do Tưởng Gia Mậu cố tình kính rượu, hai là Vân Phỉ Thời cố ý dung túng.
Lúc Lạc Trăn đi về, con đường uể oải không đi nổi, Vân Phỉ Thời trực tiếp dìu người lên xe. Ngồi trên xe, cô nhắm mắt lại, lần mò hồi lâu mới tìm được một khuôn mặt, cô mơ màng mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai lộng lẫy với nụ cười khó hiểu nơi khóe miệng.
Cô không thể quản lý được liền mở mắt ra và nhìn chằm chằm một lúc lâu trước khi bĩu môi, "Anh thật đẹp trai, anh trông đẹp trai như bạn trai của tôi!"
Vân Phỉ Thời điều chỉnh tư thế của mình để khiến cô ngồi thoải mái hơn, "Thật không? Bạn trai của cô đâu?" trong khi vẫn không quên bắt nạt con ma men.
Con ma men ở lại một lúc rồi từ từ đảo mắt như đang suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ, Vân Phỉ Thời đã điều chỉnh lại tư thế ngồi và ôm cô vào lòng lần nữa, chọc vào khuôn mặt đang cười toe toét giống như kiếm được bảo bối "Đây này!" rồi ghé sát vào cắn một miếng, cười tươi như con chuột nhắt chỉ biết ăn mật, hehe, khờ khạo và dễ thương.
Vân Phỉ Thời bất ngờ bị cô bắt vào bên trong, tiếp tục không tiếc sức dụ dỗ cô: "Bạn trai của ngươi gần trong gang tấc, ngươi không muốn làm chuyện gì sao?"
Lạc Trăn bị dụ dỗ thành công, mất kiên nhẫn nuốt nước bọt. Cô cẩn thận đặt đầu ngón tay lên môi, ánh mắt thâm thúy, "Anh có thể hôn em ở đây được không?"
Vốn dĩ bởi vì say mà hai bên má đã đỏ nhưng hiện tại lại càng đỏ như trái táo chín mọng, quyến rũ.
Vân Phỉ Thời đáp lại bằng một nụ cười và nhẹ nhàng, Lạc Trăn lao tới, cắn thật mạnh vào đôi môi mỏng hơi mím lại, rồi ngượng nhùng trố vào hõm vai, haha cười trộm làm cho trái tim của Vân Phỉ Thời tan chảy đồng thời cả người khô nóng.
Trở lại căn hộ, đưa Lạc Trăn đi tắm cũng là một chuyện lớn, không phải vì cô không nghe lời, mà là quá nghe lời! Đứng ở trước mặt anh ngoan ngoãn mà để anh đùa giỡn, cô thật sự cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ hay sao?
Nhưng mà, thực ra, anh lại thích làm gì đó hơn.
"Anh mau ôm em vào trong đi!" Tiểu ma men duỗi tay cầu xin ôm anh, kỳ thật cả người vẫn đang trong lòng anh, nhất định phải ôm anh đi vào phòng tắm.
Tiến vào phòng tắm, vẫn dính chặt lấy anh và cười ngớ ngẩn, Vân Phỉ Thời bất lực hỏi với vẻ thích thú: "Em có muốn anh giúp không?"
Lạc Trăn ngơ ngác suy nghĩ, cô gật đầu "Có!"
Vân Phỉ Thời nhướng mày và cởi cúc áo khoác một cách tử tế.
Đợt không khí lạnh năm nay dường như đến rất nhanh không chỉ ở Bắc Âu mà ở biển Lan Hải cũng có gió lạnh thổi từ trước, thời tiết tháng 11 đã hơi lạnh, huống chi ở phía nam trời còn lạnh hơn, người ta mặc áo đông sớm.
Vân Phỉ Thời hoàn toàn không cảm thấy cô gái nhỏ khó phục vụ. khoảng cách giữa hai người vào lúc này, cô vội vàng ôm mình thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, đỏ mặt, xấu hổ đáp: "Không, anh không thể ... anh đi ra ngoài!"
"Đây không phải là điều em muốn anh giúp? "
Lạc Trăn sững sờ, lập tức vặn lại: "Lưu manh!" Vết ửng hồng trên má không ngừng tăng lên.
Vân Phỉ Thời thản nhiên đứng lên, tựa như người cố ý dụ dỗ vừa rồi không phải là anh, "Được rồi, em tự mình làm đi, anh sẽ đợi em bên ngoài." đi ra.
Lạc Trăn chậm rãi nói "ồ", cô cảm thấy hơi chóng mặt. Cô dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào người đàn ông chuẩn bị đi ra ngoài. Người đàn ông dường như cảm nhận được điều đó. Nhìn lại, "Em thực sự không cần anh giúp? "
Cô do dự, nhưng đầu cô choáng váng không biết phải làm gì tiếp theo, cô nhìn anh một cách đáng thương: "Em chóng mặt ... "
Đôi mắt nhỏ này quá thu hút.
Vân Phỉ Thời lùi lại, khi cách cô vài bước thì dừng lại: "Anh phải làm gì đây?"
"Em ..." Lạc Trăn đã sử dụng không ít chỉ số IQ, cuối cùng đã hạ quyết tâm: "Vậy thì anh không được bắt nạt em!"
Vân Phỉ Thời gật đầu: "Được rồi."
"Không được chiếm tiện nghi!"
"Anh không thể nói dối em!"
"... Được."
"Vậy ... Anh có thể giúp em!"
"Được rồi." Miệng người đàn ông từ từ gợi lên một nụ cười thành công.
Vào ngày thứ hai, khi Lạc Trăn xoa xoa cái đầu đang mê man và cái eo đau nhức của mình, phàn nàn với Vân Phỉ Thời, anh ấy đã giải thích thế này: "Chuyện vợ chồng thì không được gọi là bắt nạt em."
Rất muốn haha nhưng vẻ mặt của anh rất đẹp trai.
--------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.