Thái độ cự tuyệt của Lâm Văn Trúc rất rõ ràng, khi hắn hôn đến xương quai xanh của cô, cô không khống chế được mà vươn tay đẩy hắn một cái, người này giết nhiều người như thế, thậm chí còn trực tiếp để những thi thể đó ở trong phủ của hắn, hắn phải độc ác thế nào tàn nhẫn đến thế nào? Cô không cách nào tiếp nhận một hắn như vậy…
Diệp Khuynh Lăng cười lạnh một tiếng, tàn nhẫn vỗ mặt cô, “Có phải em đã quên thân phận của em rồi?”.
Lâm Văn Trúc thở hổn hển, cơ thể bị hắn đè trên ghế, tư thế này khiến cô rất không thoải mái. “Lẽ nào tam thiếu muốn dùng thân phận đè người?”.
“Thân phận đè người?” Dường như Diệp Khuynh Lăng cảm thấy rất buồn cười, “Là ai cố ý dịch một bước về phía Lý Xuyên Dương sau khi ta đánh quân bài có thể thắng được ba người đó ra? Là ai cố ý đi giúp Lý Xuyên Dương bốc bài? Không phải là để thu hút sự chú ý của ta hay sao?”.
Cơ thể Lâm Văn Trúc lại run rẩy lần nữa, hắn nói không sai, đúng là cô cố ý, kích thích sự kiêu ngạo trong xương cốt đàn ông, cô lựa chọn sát lại Lý Xuyên Dương, đàn ông chỉ cần hơi có kiêu ngạo đều không thể nào nhẫn nhịn được.
Hắn đều biết.
“Lẽ nào sau khi đã thu hút ta thì lại hối hận? Cũng phải, Lý Xuyên Dương có thể coi em thành tiên nữ đấy nhỉ!” Lời này đầy châm chọc.
Lâm Văn Trúc hô hấp kịch liệt, đã chủ động làm động tác đó rồi, hành vi bây giờ có vẻ thật sự vô cùng giả dối…
“Tam thiếu có thể tống em về lại.” Cô nói không sợ chết.
“Em đi hỏi những người phụ nữ đã vào phủ của ta, có ai đi theo người đàn ông khác không?”
Lâm Văn Trúc tựa như mất khí lực, cả người đều mất sức sống, “Cho nên tam thiếu định làm thế nào với em? Bầu bạn với những thi thể đó?”.
“Ta đâu nỡ để mỹ nhân như em nằm lẻ loi tại đó, thi thể bị gió thổi mưa đập, cuối cùng hòa vào cùng bùn đất… Tối đó em có cảm thấy trúc bên đó nhìn tươi tốt hơn không? Có lẽ chính là vì hấp thu dinh dưỡng đấy…”
Sắc mặt Lâm Văn Trúc trắng bệch thêm mấy phần, cô không thể tiếp tục nghĩ nữa, nếu không dạ dày sẽ tiếp tục lộn nhào lên.
Dáng vẻ muốn chết này của cô có lẽ thỏa mãn hắn, ngược lại khiến hắn đầy hứng thú, môi dán lên môi cô, sau khi cô bất tri bất giác đẩy hắn, hắn dứt khoát tiến hành cắn xé, giống như dã thú cướp đoạt chiếm lĩnh, vào lúc thế này sức lực của đàn ông và phụ nữ cực kì đối lập, phụ nữ thua hoàn toàn…
Lâm Văn Trúc lại cảm thấy hốt hoảng lần nữa, sự hốt hoảng này không giống với trạng thái lúc sinh bệnh, điều khó chịu lúc sinh bệnh là nghĩ mình sắp chết, mất tất cả ý thức, bây giờ trong lúc sống không bằng chết cô lại cảm nhận được một niềm vui trước khi chết, khiến người ta khó mà miêu tả, buồn thương phát hiện mình hình như không thật sự quá bài xích…
Sau khi cơ thể triền miên với cơ thể một người đàn ông, rất nhiều thứ đều trở nên khác đi, ít nhất thì Lâm Văn Trúc có thể cảm thấy mình có sự khác biệt, rõ ràng là trước đó, cô muốn trốn khỏi người này, muốn cách hắn thật xa, thậm chí vô cùng hối hận, vì sao cô phải đến thành Vĩnh Ninh chứ.
Nhưng vào lúc này, lại có một sự chấp nhận số mệnh.
Bởi vì lúc cô mở mắt, cô nhìn thấy hắn đang cầm chiếc vòng cô đeo trên cổ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, chuyên chú như vậy, thậm chí còn không phát hiện ra cô đang nhìn hắn.
Hắn của lúc này, với hắn của ban ngày dường như là hai con người khác nhau, cô cố gắng mở to mắt, nhìn hắn đăm đăm, khóe miệng dần cong lên cười, là đang thấy may vì đây không phải là ảo giác.
…
Lúc tỉnh dậy, Lâm Văn Trúc còn chủ động mặc đồ cho hắn, Diệp Khuynh Lăng ngạc nhiên nhìn cô, không cự tuyệt.
“Em có thể đi dạo đây đó không?” Lâm Văn Trúc hỏi khẽ.
“Ừm, có thể. Nhưng mà cách Thiên Hành Cư xa một chút.”
Lâm Văn Trúc ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Khuynh Lăng nhéo nhéo mặt cô, “Phụ nữ quá ngoan ngoãn, luôn khiến người ta tưởng là cô ta có ý đồ khác”.
“Em có thể có ý đồ gì?”
“Ý đồ đi dạo khắp nơi trong phủ, lẽ nào không phải như thế?”
Lâm Văn Trúc cười cười, “Nếu thế mà cũng được coi là ý đồ, vậy tam thiếu phải nhỏ nhen đến thế nào chứ? Ngay cả tùy ý đi dạo cũng không được”.
“Đối với một vài người, đúng là phải nhỏ nhen một chút mới được.”
“Nhưng vừa rồi tam thiếu đã đồng ý rồi mà!”
“Cho nên em không thuộc về một vài người đó.”
Diệp Khuynh Lăng lại vỗ vỗ mặt cô lần nữa.
Hình như hắn rất bận, không ở lại bao lâu thì rời đi, lúc Lâm Văn Trúc ngồi trước bàn trang điểm, cô mới phát hiện cơ thể mình nhìn hơi đáng sợ, có lẽ là làn da quá trắng, vì thế dấu vết đỏ hồng cực kì nổi bật, cô chỉ đành tìm một bộ trang phục bọc mình cho kín đáo chặt chẽ, thế rồi mới thở phào một hơi.
Lúc Lan Thúy tiến vào, vẻ mặt nhìn Lâm Văn Trúc phức tạp khác thường, Lâm Văn Trúc nghĩ rằng cô ta cảm thấy thời tiết thế này mà mình còn mặc kín đáo như thế nên mới nhìn mình như vậy, cô yên lặng thu hồi ánh mắt, vờ như chưa phát giác ra.
“Lát nữa tôi muốn ra ngoài di dạo.” Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, lại thêm một câu, “Tam thiếu đã đồng ý rồi”.
“Dạ.” Lan Thúy cung kính trả lời.
…
Lâm Văn Trúc muốn đi dạo đây đó, Lan Thúy đương nhiên đi theo sau cô, thay cô giới thiệu một vài cảnh quan trong phủ, Lâm Văn Trúc ghi nhớ kỹ mấy nơi mà Lan Thúy nhắc là đừng đến gần, một nơi là Thiên Hành Cư mà Diệp Khuynh Lăng đã từng nhắc, hai nơi khác thì Lan Thúy không có ý giới thiệu, vì thế Lâm Văn Trúc không biết quá rõ, nhưng hai nơi đó đều là chỗ ở, nếu Diệp Khuynh Lăng đã có Thiên Hành Cư, vậy thì đó tất nhiên không phải chỗ ở của Diệp Khuynh Lăng.
Sẽ là nơi thế nào, mà khiến người trong phủ giữ kín như bưng?
Trong phủ nhìn có vẻ rất yên bình, nhưng không phải là thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng hạn như thầy dạy tiểu công tử Diệp Chí Hằng bị đuổi, lý do là xem nhẹ giáo dục phẩm hạnh cho tiểu công tử, cho dù là tiểu công tử tự đến tìm tam thiếu cầu xin, nhưng cũng bị tam thiếu dỗ quay về, xem ra tam thiếu rất cứng rắn.
Trong Lan Dình Hiên, Đặng Thanh Vân đang dịu dàng dạy con trai, mọi việc đều phải trả giá, nếu cậu ta đã làm sai chuyện thì phải thừa nhận kết quả, bây giờ cha cậu ta đang giáo huấn cậu ta từ việc để thầy dạy của cậu ta rời đi, thật sự trưởng thành nên người, phải là bản thân cậu ta trả giá.
Diệp Chí Hằng chỉ cảm thấy tủi thân, “Mẹ, con không thích người đó”.
Đặng Thanh Vân xoa xoa đầu con trai, “Mẹ cũng không thích, nhưng làm người phải nhã nhặn hiểu lễ nghi, có đúng không?”.
Diệp Chí Hằng nửa hiểu nửa không, “Nhưng mà cô ta sẽ đoạt cha với mẹ…”.
Đặng Thanh Vân bật cười, “Hằng Nhi, cha con không ai có thể đoạt đi được”.
Đặng Thanh Vân bảo Quyên Tử đưa Diệp Chí Hằng đi gặp thầy mới, sau đó thở dài, cũng không biết Hằng Nhi trưởng thành sớm như thế là tốt hay không tốt nữa.
Đầu mày Đặng Thanh Vân thoáng ưu sầu, cô ta cầm quạt khẽ phẩy, cô ta là một người phụ nữ ưu nhã mỹ lệ, dáng vẻ luôn đoan chính tao nhã, cô ta nhìn nha hoàn đứng bên cạnh, khóe miệng mấp máy, “Có lời gì muốn nói thì nói…”.
“Tam thiếu…”
Đặng Thanh Vân nhướng mày, lúc này A Lan cũng hơi dừng lại, chợt nhớ tới lời dặn của tiểu thư nhà mình, càng không biết có nên nói hay không.
A Lan là tiểu nha đầu năm đó Đặng Thanh Vân đưa tới từ nhà họ Đặng, chủ tớ hai người không nói đến tình cảm thắm thiết, chí ít thì chung lợi ích, A Lan đương nhiên mọi chuyện đều nghĩ cho Đặng Thanh Vân.
A Lan cúi đầu, “Đêm qua tam thiếu vẫn luôn ở trong phòng Lâm tiểu thư, sáng nay mới rời đi, hôm qua Lâm tiểu thư không sinh bệnh hay phát sốt”.
Động tác phe phẩy quạt của Đặng Thanh Vân hơi cứng lại, nụ cười ung dung xinh đẹp treo trên mặt cô ta cũng cứng theo một lát, cô ta như nghe không hiểu lời của A Lan, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại.
“Tiểu thư…” A Lan cố lấy dũng khí gọi một tiếng.
“Ừ, không phải là bảo em đừng đi nghe ngóng chuyện của tam thiếu rồi sao?”
“Nhưng mà vị Lâm tiểu thư đó…”
“Cô ta mới vào được mấy ngày chứ? Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Hơn nữa không có Lâm tiểu thư thì cũng sẽ có Triệu tiểu thư Trương tiểu thư…”
“Tiểu thư nói phải ạ.”
A Lan không nói, đúng là trước đây cũng có Triệu tiểu thư Trương tiểu thư, nhưng mà tam thiếu có đi ra từ phòng của họ như vậy sao? Có lẽ có nhỉ, chỉ là thời gian trôi qua lâu lắm rồi.
Tác giả có lời muốn nói:Tuần này hẳn là chính thức up truyện rồi, không phải là up hàng ngày, nhưng truyện này viết thật sự rất đau khổ, up kiểu tự ngược vậy!