Người Trong Ván Mê Tình

Chương 42

Lâm Văn Trúc đột nhiên mất tích, Diệp Khuynh Lăng rút tất cả những người được phái đi tìm về, tất cả khôi phục lại vẻ bình yên, chỉ là trong phủ Thanh Sơn lại ngầm nổi sóng. Đám người hầu càng kính sợ Lan Đình Hiên hơn, tam thiếu làm một loạt chuyện như vậy còn không đủ rõ ràng hay sao, phái nhiều người ra ngoài tìm người như thế, sau khi Đặng Thanh Vân trở về, tất cả mọi người đều bị gọi về, điều này chứng tỏ người mà trong lòng tam thiếu thật sự muốn tìm về chỉ có Đặng Thanh Vân, một khi Đặng Thanh Vân trở về thì không cần lãng phí sức lực đi tìm thêm nữa, bởi vì Lâm Văn Trúc không đáng.

Nói vậy thì, tam thiếu quả nhiên là người lòng dạ độc ác như trong lời đồn, nếu là người bên cạnh mình, nhìn vào chút phong hoa tuyết nguyệt đó thì cũng nên niệm chút tình cũ, tiếp tục bảo người đi tìm, cho dù là mang tính tượng trưng cũng được, nhưng tam thiếu nhà họ Diệp ngay cả chút biểu hiện tốn công tốn sức đó cũng không muốn làm.

Chỉ có Đặng Thanh Vân mới là người tam thiếu đặt trong lòng, người khác chẳng qua chỉ là chơi đùa để tăng thêm chút tình thú trong cuộc sống mà thôi, Cố Hương Liên như thế, Lâm Văn Trúc cũng thế, nếu thật sự so sánh, vậy thì Lâm Văn Trúc còn chẳng được như Cố Hương Liên ấy chứ, chí ít thì Cố Hương Liên đã được tự do, lựa chọn rời khỏi Phượng Vũ Thiên để sống cuộc sống mà cô ấy muốn, còn Lâm Văn Trúc thì không rõ sống chết.

Tin đồn trong phủ Thanh Sơn, Đặng Thanh Vân biết được qua một vài kẻ xu nịnh, cô ta ngồi trước gương trang điểm, mặt mày tươi tắn, dường như từ ánh mắt đến khóe miệng đều lộ ra nét cười nồng đậm, đây là biểu hiện khi tâm trạng cô ta cực tốt.

“Tiểu thư, chúc mừng tiểu thư được như ý nguyện ạ.” A Lan còn vui mừng hơn Đặng Thanh Vân, lúc trước ở ngoài phòng nghe thấy tiểu thư và tam thiếu cãi nhau, còn tưởng rằng tai vạ đã đến, kết quả là sợ bóng sợ gió một trận, cũng phải, tiểu thư là người thế nào cơ chứ, chỉ cần là chuyện tiểu thư muốn làm thì không thể không làm được.

Đặng Thanh Vân quấn tóc, vô cùng hài lòng về bốn chữ “được như ý nguyện” này.

“Lợi ích nhất thời có là gì, kết quả cuối cùng mới là thứ quan trọng nhất, kết quả thắng thì mới thật sự là thắng.” Còn về những tin đồn trước đây rằng Diệp Khuynh Lăng đối xử đặc biệt với Lâm Văn Trúc, vào lúc này, đều là trò cười. 

Không biết những lời về đãi ngộ đặc biệt đó, là gây mê những người bên cạnh, hay là gây mê Lâm Văn Trúc nữa đây.

Đặng Thanh Vân cong khóe môi, cô ta hẳn nên cảm ơn tam thiếu, nếu không nhờ đãi ngộ đặc biệt đó, cái gọi là những lời ân ái, sao có thể mê hoặc Lâm Văn Trúc được, vậy mà lựa chọn thả mình đi, nếu không phải thế, vậy mình mới mất nhiều hơn được.

Đặng Thanh Vân đứng dậy, cô ta đã trang điểm xong, thay đồ xong, vì thế nên cùng Diệp Khuynh Lăng ra ngoài rồi.

Cho nên ai mới là kẻ thắng thật sự đây?

Diệp Khuynh Lăng không nhắc đến Lâm Văn Trúc nửa chữ, khiến Khương Việt và Thạch Nham bên cạnh hắn đều cảm thấy khó hiểu, đây hoàn toàn không giống tính cách của hắn, hơn nữa theo thái độ của Diệp Khuynh Lăng với Lâm Văn Trúc, cô ấy có vẻ cũng không nên bị hắn đối xử như thế. Ngay cả Khương Việt cũng hơi âu lo, lẽ nào tam thiếu có chiêu lớn gì?

Chiêu lớn ư, không có, chỉ có một chút chiêu nhỏ, hơn nữa còn liên quan đến Lâm Văn Trúc.

Diệp Khuynh Lăng thanh trừng người trong phủ Thanh Sơn một lượt trước, rồi xử lý Lan Thúy. Lúc xử lý Lan Thúy, ngay cả Khương Việt cũng không nhịn được mà cầu xin hộ, người cũ ở bên Diệp Khuynh Lăng vốn không nhiều, Lan Thúy là một trong số đó, Lan Thúy còn là người mà nghĩa phụ của Diệp Khuynh Lăng giữ lại, nhưng Diệp Khuynh Lăng không chút lưu tình, nên làm thế nào thì làm thế đó.

Diệp Khuynh Lăng đi đến phòng hình phạt, trước đây người bị nhốt ở đây đều là kẻ địch, đây là lần đầu tiên nhốt người của mình. 

Lan Thúy quật cường ngẩng đầu, “Tam thiếu, tôi không hối hận”.

Chỉ có Lan Thúy mới biết Diệp Khuynh Lăng có thái độ gì với Lâm Văn Trúc. Ngày đầu tiên Lâm Văn Trúc tới phủ Thanh Sơn, hắn đưa cô ấy đến bãi tha ma dưới chân Thanh Sơn, vì sao vậy, là muốn dọa cô ấy sao? Sau đó Lan Thúy mới nghĩ rõ, không phải, hắn đang sợ, hắn sợ Lâm Văn Trúc sẽ phạm sai lầm, phạm sai lầm thì hắn sẽ phải xử lý cô ấy, hắn không muốn, cho nên mới dọa cô ấy, như thế thì hắn có thể lừa mình dối người giữ cô ấy lại, đảm bảo an toàn tính mạng cho cô ấy.

Cho dù là Đặng Thanh Vân hay là Cố Hương Liên thì đều chưa nhận được nửa phần tình nghĩa của hắn, chỉ có Yên Vũ Nhu mới khiến hắn trải qua cái gọi là tình yêu như bình thường. Lan Thúy tưởng rằng, Lâm Văn Trúc chẳng qua chỉ là một Yên Vũ Nhu, sau đó mới biết, không phải, thái độ của hắn với Lâm Văn Trúc rất kì lạ, không giống tình yêu, không nhiều màn nam nữ thân mật hoan ái, càng không phải thù địch, hắn vô hình trung bảo vệ cô ấy, thứ tình cảm phức tạp ấy hơi giống như tình thân, bất luận thế nào thì đều sẽ không làm hại, cho dù xảy ra chuyện gì thì đều tuyệt đối tin tưởng cô ấy.

Đây mới là nguyên nhân Lan Thúy cảm thấy Lâm Văn Trúc không thể được giữ lại.

Diệp Khuynh Lăng tín nhiệm Lâm Văn Trúc, sự tín nhiệm đó đối với Diệp Khuynh Lăng mà nói chính là một tai họa, chỉ cần Lâm Văn Trúc phản bội một chút xíu, kế hoạch bấy lâu nay của hắn đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, hắn tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay một người phụ nữ.

Diệp Khuynh Lăng bình tĩnh nhìn cô ta, “Cô định đi đâu?”.

“Tam thiếu…” Lan Thúy quỳ xuống trước mặt hắn, “Đừng đuổi tôi đi, ngài không muốn nhìn thấy tôi thì có thể sắp xếp cho tôi đi làm chuyện khác, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực, nhưng đừng thẳng thừng đuổi tôi đi”.

“Hay là về quê cô đi!” Diệp Khuynh Lăng ra quyết định.

“Không… tôi không đi, tam thiếu, ngài nể mặt nghĩa phụ ngài mà cho tôi một cơ hội…”

Diệp Khuynh Lăng thở dài một hơi, “Cô muốn để Thạch Nham đi cùng cô?”.

“Đây là lỗi của tôi, không liên quan gì đến anh ấy…”

“Hai người bọn cô cùng đi đi!”

Lan Thúy mặt đẫm hai hàng lệ, người ở bên cạnh hắn vốn không nhiều, nhất là người đáng để tín nhiệm, nhưng một khi hắn đã ra quyết định, không ai có thể khiến hắn thu hồi mệnh lệnh, đây chính là tam thiếu mà họ đi theo, người mà họ nguyện dùng tính mạng để đi theo.

“Dạ, tôi đi.” Cô ta đi rồi, hắn mới không đuổi cả Thạch Nham đi.

Diệp Khuynh Lăng gật đầu, không biết là mình đã thay đổi, hay là họ đã thay đổi.

Hắn biết tâm tư của họ, hắn không nên bị người khác chi phối, có ân báo ân, có thù báo thù, sống như một quân vương không có tình cảm. Suy nghĩ này tựa như một trò cười, hoàng đế có thể yêu rất nhiều người phụ nữ, nhưng không thể yêu một người phụ nữ, bởi vì tình yêu sẽ chi phối phán đoán của một người, từ cổ chí kim, hoàng đế máu lạnh vô tình còn ít hay sao, có mấy ai gia nghiệp thiên thu trăm đời? Không đúng, một người cũng không có, toàn bộ đều mất hết, nước không còn, nhà cũng không còn. Con người sống, nếu ngay cả tình cảm của mình cũng không thể chi phối không thể phát tiết, đó không phải người, mà chỉ là một cỗ máy, đã là một cỗ máy thì việc gì phải sống kiềm chế đau khổ như thế?

Hắn muốn làm gì, từ trước đến nay đều là chuyện của bản thân hắn, người khác tán thành thì đi theo, không tán thành thì cứ việc rời đi! 

“Tam thiếu, ngài muốn đi cứu Lâm Văn Trúc, có phải không?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng Lan Thúy vô cùng chắc chắn, ngay cả Yên Vũ Nhu hắn cũng đích thân đuổi đến, Lâm Văn Trúc thì sao?

Diệp Khuynh Lăng lắc đầu, “Ta sẽ không đi”.

Lúc này Lan Thúy mới nở nụ cười, tam thiếu không đi, đó mới là Diệp Khuynh Lăng đội trời đạp đất trong lòng cô ta, tất cả đều lấy đại cục làm trọng.

Nhưng dường như cô ta lại quên mất, hắn nói là “Ta sẽ không đi”, chứ không phải là “Ta sẽ không cứu”.

Lan Thúy bị đưa đi, Thạch Nham cũng không làm việc bên cạnh Diệp Khuynh Lăng nữa, Lương Ba mới tới thay vị trí của Thạch Nham được Khương Việt dặn dò một câu – Chúng ta có thể phỏng đoán tâm tư và suy nghĩ của tam thiếu, nhưng không thể làm chủ thay cậu ấy, bất luận là lý do gì.

Câu này cũng là câu mà Khương Việt đã nói với Thạch Nham.

Đến đây, phủ Thanh Sơn khôi phục lại sự bình yên. 

Bây giờ với bên ngoài điều không bình yên có lẽ là Diệp Khuynh Lăng dẫn Đặng Thanh Vân ra ngoài, bên ngoài tin đồn bay tứ tung, ồn ào sôi nổi, không thể chỉ trích hay ngăn cản, vậy thì sẽ chỉ khiến tin đồn lan truyền mạnh hơn. Bây giờ Diệp Khuynh Lăng dẫn Đặng Thanh Vân theo, đây chính là lời phản bác tốt nhất, người vẫn còn ở đây cơ mà, mấy tin tức nói rằng Đặng Thanh Vân bị bắt đi, không biết là do người nhàn rỗi nhàm chán nào truyền ra nữa.

Diệp Khuynh Lăng đương nhiên không thể thật sự đưa Đặng Thanh Vân ra ngoài chỉ là để phản bác những tin đồn đó, mà là cùng Đặng Thanh Vân đi thăm Trần lão. Trần lão là lão tướng đi theo Diệp Quân, trên chiến trường đã để lại biết bao chiến công hiển hách, là tướng quân xông lên phía trước đầu tiên trên chiến trường, trên người mang rất nhiều vết sẹo, vết thương do súng, ngã biết bao lần, Diệp Quân từng chính miệng tán dương, ai dám nói những vệt sẹo đó xấu chứ, đó đều là huân chương chiến công đấy.

Trần lão vẫn muốn chứng minh bản thân trên chiến trường, nhưng lại bị Diệp Quân đích thân áp tải về, dặn dò ông ta nghỉ ngơi cho tốt, sống thêm mấy năm, đến lúc đó mọi người cùng đi câu uống rượu tán gẫu.

Bởi vì sức khỏe và tính cách của Trần lão, sau khi lui về, mặc dù không có mấy quyền lực, nhưng địa vị thì cao xa khó với, nếu ông ta nói một câu trước mặt Diệp Quân thì còn có tác dụng hơn cả Diệp Khuynh Lăng.

Chuyến này Diệp Khuynh Lăng đưa Đặng Thanh Vân đến, Trần lão không thể cự tuyệt, đây là con trai bảo bối của Diệp Quân.

Diệp Khuynh Lăng đến kể khổ, Đặng Thanh Vân rõ ràng đang ở nhà yên ổn, bị người ta truyền vớ truyền vẩn rằng Đặng Thanh Vân đã bị bắt đi, người đứng sau đó có mưu đồ gì?

Nói theo hướng nhỏ chuyện lại, chẳng qua chỉ là mấy tin đồn thất thiệt, nhưng nói theo hướng lớn chuyện lên thì sao, vậy thì đúng là khủng khiếp. Nếu một người đàn ông ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, người đàn ông đó còn có năng lực gì để gánh vách trọng trách, ai còn có thể tin phục anh ta? Đây chính là chặn đường lui của Diệp Khuynh Lăng, còn dùng cái giá nhỏ nhất nữa.

Nếu để Trần lão nói, vậy người đứng sau đó là một nhân tài.

Chỉ là chuyện giữa hai huynh đệ nhà họ Diệp này, bản thân Trần lão không muốn tham gia, nhưng Diệp Khuynh Lăng này đã đưa người tới cửa rồi, đến lúc đó ông ta nói thay hắn vài câu cũng được.

Trần lão không mấy khi ra khỏi nhà, không hiểu mấy về Diệp Khuynh Lăng, còn về đại thiếu nhà họ Diệp thì lại hiểu nhiều hơn rất nhiều, đó là một người tinh khôn chuyện tính kế, nếu không thì lúc ở trong quân đội sẽ không trèo lên nhanh như vậy dù không được Diệp Quân giúp đỡ, vốn còn tưởng nhà họ Diệp sau này là thiên hạ của Diệp Khuynh Mặc, bây giờ xem ra hình như tam thiếu này cũng không đơn giản!

Trần lão nhìn Diệp Khuynh Lăng với ánh mắt sâu xa, thật sự không biết Diệp Quân thích đứa con này là vì biết bản tính của cậu ta hay đơn thuần chỉ là vì cậu ta là con trai của Nhậm Vũ Tinh nữa, nhưng mà cuộc chiến giữa hai huynh đệ nhà họ Diệp đã sắp khai hỏa rồi, có náo nhiệt để xem rồi. 

Bên phía Diệp Khuynh Lăng không có bất cứ động tĩnh gì.

Diệp Khuynh Mặc lạnh lùng nhìn mấy ngày, càng cảm thấy Lâm Văn Trúc giống một trò cười, cho Diệp Khuynh Lăng nhân tình lớn đến vậy, tưởng rằng Diệp Khuynh Lăng sẽ cảm kích sao? Diệp Khuynh Lăng lúc này, có lẽ vẫn còn đang cười người phụ nữ này ngu xuẩn đấy!

Qua chuyện này, Diệp Khuynh Mặc thậm chí đã có thể xác định, Diệp Khuynh Lăng không có chút tín nhiệm nào với Lâm Văn Trúc, thêm nữa là có vết xe đổ của Yên Vũ Nhu, mấy lời đồn rằng Diệp Khuynh Lăng sủng ái Lâm Văn Trúc lúc trước, hẳn đều là kế sách của Diệp Khuynh Lăng, khiến mình tưởng rằng Lâm Văn Trúc vô cùng có giá trị, như vậy thì có thể khiến Lâm Văn Trúc tiến vào tầm mắt mình, từ đó làm nhiễu loạn phương hướng của mình.

So về tàn nhẫn, Diệp Khuynh Mặc cảm thấy mình cũng nên học tập đệ đệ tốt đó, hắn ta không thể xem thường người đó.

Từ nhỏ Diệp Khuynh Lăng đã biết giả vờ ngoan ngoãn, thiếu chút nữa thì ngay cả bản thân mình cũng bị lừa rồi, may là hắn ta không mắc mưu, ngay từ đầu đã chuẩn bị xong, muốn xây nghiệp lớn phải thâm độc, vốn hắn ta còn áy náy vì sự tàn nhẫn của mình, kết quả Diệp Khuynh Lăng còn tàn nhẫn hơn hắn ta, biết rõ là mình không có ý tốt, vậy mà khiến Diệp Khuynh Đình nhận hết tất thảy thay hắn.

Diệp Khuynh Lăng, ta sẽ khiến nhà ngươi thua tâm phục khẩu phục, hối hận vì đã đấu với ta.

Lâm Văn Trúc bị nhốt trong phòng, ngoài cửa có người canh chừng, cô không phải chịu tra tấn đòn roi hay bỏ đói, thậm chí cô biết, Diệp Khuynh Mặc căn bản không đến đây.

Là không bận tâm đến?

Không thể.

Diệp Khuynh Mặc đang cố ý, cô thả Đặng Thanh Vân đi, sao có thể có kết cục tốt cho được? Tra tấn một người, sảng khoái nhất là trực tiếp đưa cô ta lên đầu đài, tra tấn tốt nhất là khiến cô ta biết cô ta sẽ bị đưa lên đầu đài, nhưng lại không nói cho cô ta biết thời gian, sự lo âu và sợ hãi đó, mới có thể tra tấn người ta nhất, khiến người ta sống không bằng chết.

Ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng được đưa ra ngoài.

Ánh dương bên ngoài khiến cô hơi không quen, cô dùng tay che mắt, chớp chớp mắt, khó khăn lắm mới thích ứng được.

“Còn không mau cút ra.”

Cô bị đá một cước.

Lâm Văn Trúc loạng choạng đi về phía trước, cô biết, Diệp Khuynh Mặc đang đợi mình.

Lúc sắp đi đến một căn phòng, mọi người đều dừng bước, bởi vì trước mặt cô có một cô gái đang đứng, cô gái khá xinh đẹp, mặc cả thân màu tím, cực kì lộng lẫy, vẻ lộng lẫy khoan thai từ trong xương cốt tỏa ra này, e rằng cô ta nói cô ta là công chúa cũng không có ai phản bác, bởi vì cô ta không cần ánh mắt cao xa tít tắp thì đã khiến người ta hiểu rõ sự khác biệt giữa mây và bùn, cô ta là mây, bạn là bùn.

“Cô ta là ai?” Cô gái quan sát Lâm Văn Trúc một hồi, “Diện mạo đúng là rất đẹp đó!”.

Hai người phía sau hơi toát mồ hôi, Trang cô nương này lại ghen rồi.

“Đây là nô tì phạm sai lầm, đại thiếu muốn gặp cô ta

Trang Minh Lạc cười giễu một tiếng, “Gặp đại thiếu à, tôi đưa cô ta đi cho!”.

Không ai dám phản bác, bởi vì họ đều biết rõ địa vị của Trang Minh Lạc trong lòng đại thiếu, nếu để họ lựa chọn giữa nghe lời Trang Minh Lạc hay nghe lời đại thiếu, họ sẽ không chút do dự mà lựa chọn nghe lời Trang Minh Lạc.

Trang Minh Lạc dễ dàng đưa Lâm Văn Trúc đi, mà thật ra cũng chẳng có mấy bước chân.

Khi sắp đến căn phòng đó, Trang Minh Lạc chăm chú quan sát Lâm Văn Trúc một lượt, nói khẽ, “Hương vị rượu của đại thiếu không tệ, cô có thể uống là vinh hạnh của cô”.

Lâm Văn Trúc lập tức nhìn Trang Minh Lạc, Trang Minh Lạc đẩy cô một cái thật mạnh, đẩy cô thẳng vào trong phòng. 

Diệp Khuynh Mặc ngước mắt nhìn một cái, không nhịn được mà lắc đầu, Trang Minh Lạc thích ghen tuông đến mức nào, không ai rõ hơn hắn ta, hắn ta cũng không nói gì thêm.

Trang Minh Lạc cười nhìn Diệp Khuynh Mặc, “Đại thiếu muốn gặp mỹ nhân, em đích thân đưa tới thay đại thiếu, đại thiếu phải nói chuyện tử tế với mỹ nhân đấy, em không làm phiền nữa”.

Trang Minh Lạc vô cùng “hiểu chuyện” mà đóng cửa lại.

Diệp Khuynh Mặc lắc đầu, không lập tức đi dỗ dành, có lẽ cũng quen rồi, đồng thời cũng có sự khinh thường với Lâm Văn Trúc, khi Lâm Văn Trúc đứng thẳng đi vào nằm ngang đi ra, Minh Lạc đương nhiên sẽ không thể hoài nghi gì nữa.

Ánh mắt Diệp Khuynh Mặc nhìn Lâm Văn Trúc đầy vẻ mỉa mai, “Có bản lĩnh, ta cả ngày nuôi chim ưng, thế rồi cũng có lúc bị nó mổ mắt. Có bản lĩnh có bản lĩnh, để nhận được sự tín nhiệm của ta, đúng là đủ dụng tâm mà, ngay cả cái cớ vì cái gì mà báo thù cho tam thiếu phu nhân cũng lấy ra được, kế sách hay quá đấy nhỉ!”. 

“Tôi chưa từng lừa gạt đại thiếu, dù là tin tức tôi truyền ra hay là ân tình của tam thiếu phu nhân với tôi. Nếu đại thiếu không tin thì có thể phái người đi điều tra.”

“Ân tình của tam thiếu phu nhân với cô là thù đấy nhỉ? Nếu không thì sao cô không những không thay cô ta báo thù, ngược lại còn thả Đặng Thanh Vân đi.” Giọng nói của Diệp Khuynh Mặc hùng hổ, “Cô muốn coi ta thành con khỉ để đùa giỡn à?”.

Ánh mắt Diệp Khuynh Mặc nhìn Lâm Văn Trúc đầy thù hằn, chỉ hận vận khí cô ta quá tốt, thủ đoạn của hắn ta mấy năm nay vẫn không quá cay độc, một là không muốn làm bẩn ánh mắt của Minh Lạc, hai là Minh Lạc vẫn mãi không mang thai, cứ canh cánh mãi, thế rồi tin Phật, oán trách tay hắn ta nhiễm quá nhiều máu rồi, cho nên cô ấy vẫn mãi không mang thai.

Nếu không thì Lâm Văn Trúc làm ra những chuyện này, có thể dùng một chén rượu để giải quyết hay sao?

Lâm Văn Trúc quỳ trước mặt Diệp Khuynh Mặc, “Tôi tứ khố vô thân, một mình đến thành Vĩnh Ninh, nếu không có sự cứu giúp của đại thiếu thì đã sớm không giữ được mạng rồi, ân tình của đại thiếu với tôi, tôi vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cũng muốn tìm cơ hội báo đáp đại thiếu…”.

“Sự báo đáp của cô ta đã nhìn thấy rồi.” Diệp Khuynh Mặc cười bưng chén rượu lên, muốn dội thẳng lên người cô. 

Lâm Văn Trúc hé miệng, vẻ mặt chấp nhận.

Diệp Khuynh Mặc cầm chén rượu, đứng trước mặt cô, rượu nghiêng nghiêng, “Vì sao muốn phản bội ta? Ta hận nhất là người phản bội ta”.

“Tam thiếu từng cứu mạng tôi, còn báo thù thay cho cả nhà tôi.” Lâm Văn Trúc nhắm mắt.

Động tác của Diệp Khuynh Mặc khựng lại, sau đó hắn lại ngồi về chỗ cũ, “Diệp Khuynh Lăng cứu cô, thay cả nhà cô báo thù? Chuyện từ lúc nào?”.

Diệp Khuynh Mặc nhướng mày, nơi xa nhất Diệp Khuynh Lăng từng đến đương nhiên là ra nước ngoài, sau khi về thì cơ hội ra khỏi thành Vĩnh Ninh không nhiều, lúc ra tiền tuyến phần nhiều là bị Diệp Quân trông chừng, sao có thể có qua lại gì với Lâm Văn Trúc được.

Lúc này Lâm Văn Trúc mới mở mắt ra, mắt hoe đỏ, “Đại thiếu, tôi từng được tam thiếu phu nhân cứu, có được những ngày tháng vô lo vô nghĩ, cũng từng nhận được ân tình của ngài, khi biết có thể đến bên cạnh tam thiếu, tôi vẫn luôn một lòng muốn làm chút gì đó cho ngài, đồng thời cũng điều tra nguyên nhân cái chết của tam thiếu phu nhân, thế rồi biết được cái chết của tam thiếu phu nhân quả thực có liên quan đến Đặng Thanh Vân, thậm chí tam thiếu cũng biết rõ chuyện đó. Khi ấy tôi hận không thể giết chết hai người đó. Nhưng mấy ngày trước, tôi mới biết, thì ra tam thiếu chính là ân nhân cứu mạng của tôi năm đó… Tôi là người Xuyên Dương, năm ấy vô số giặc cỏ đột kích, truy sát tôi, người nhà tôi… Mọi người đều chết dưới tay đám ác nhân đó, sở dĩ tôi còn sống, là bởi hắn đã cứu tôi, còn thay tôi báo thù. Tôi không biết nên làm thế nào, ngài có ân với tôi, tam thiếu phu nhân cũng có ân với tôi, tam thiếu là kẻ thù của ngài, cũng là kẻ thù của tam thiếu phu nhân, nhưng tam thiếu cũng từng cứu tôi… Tôi không biết nên làm thế nào, đúng vào lúc đó, tôi và Đặng Thanh Vân bị bắt đi. Tôi lựa chọn thả Đặng Thanh Vân, như thế thì cái ân cứu mạng của tam thiếu với tôi, tôi đã trả xong… Còn về ân tình của đại thiếu, tôi không thể trả, cứ để tôi lấy cái chết để tạ tội, đi bầu bạn với tam thiếu phu nhân là được, như thế thì tôi mới không mắc nợ ai…”. +

“Ân nhân cứu mạng?” Diệp Khuynh Lăng phá ra cười ha hả, “Lâm Văn Trúc, Diệp Khuynh Lăng từ trước đến giờ đều chưa từng đến Xuyên Dương”.

Sắc mặt Lâm Văn Trúc đột nhiên trở nên trắng bệch, cô ngã xuống đất, “Không… không thể nào, đúng là hắn đã cứu tôi, chiếc vòng trên người hắn tôi nhìn rất rõ”.

Diệp Khuynh Mặc cười lạnh, “Người đến Xuyên Dương không phải là Diệp Khuynh Lăng, mà là nhị đệ của ta Diệp Khuynh Đình, còn về cái vòng ấy hả, hai đứa nó là anh em sinh đôi, không chỉ giống nhau như đúc, trên người còn đeo chiếc vòng giống hệt nhau. Ta còn có thể nói cho cô biết chuyện này nữa, Diệp Khuynh Đình là bị Diệp Khuynh Lăng hại chết đấy, ân nhân cứu mạng của cô là bị Diệp Khuynh Lăng hại chết đấy…”.
Bình Luận (0)
Comment