Người Trước Mắt

Chương 16

Tới gần sát thanh, cảnh quay của các vai chính cũng ngày càng quan trọng.
Cảnh quay cuối cùng của Phương Sùng Viễn là ở Thiên đài *quyết đấu cùng Lan Tranh.
*Chỗ này thì tui nghĩ là sân thượng, mà đi tham khảo mấy chỗ + QT vẫn dịch là Thiên đài nên tui để vậy luôn.
Ngày đó khí trời rất lạnh, rất nhiều mây, cực kì phù hợp với bầu không khí bi ai của đại kết cục, mà trên Thiên đài này, Đinh Tường bắt cóc quan chức cảnh sát cấp cao, tránh để cho Cao Trạm bắn ra một phát chí mạng với mình.
Hai người là cùng lúc đến trường quay, Khương Phong đã ở đây đi tới đi lui bố trí hiện trường, nhìn thấy hai người đến cũng không ngẩng đầu lên, cau mày đang suy tư cái gì, hai người ngược lại là tập mãi thành quen tính tình của hắn, từng người đi đến phòng hóa trang chuẩn bị.
"Hôm nay đem Lan lão sư của mọi người trang điểm đẹp trai một chút, anh ta vậy mà là nam nhân muốn đưa tôi vào chỗ chết đó." Phương Sùng Viễn chỉ vào Lan Tranh nói với chuyên gia trang điểm.
Những người khác nghe vậy bật cười hì hì.
"Phương lão sư, sau khi bộ phim này kết thúc anh muốn đi nghỉ phép sao?" Nhân viên công tác hỏi hắn.
"À, nhất định rồi, bận rộn thời gian dài như vậy, phải thả lỏng cho tốt một chút." Phương Sùng Viễn cười đùa cợt nhả, ánh mắt cũng không khỏi liếc về phía bên cạnh, Lan Tranh trước sau như một mà yên tĩnh.
"Lan lão sư thì sao?" Phương Sùng Viễn thấy tất cả mọi người không quá chủ động cùng Lan Tranh chào hỏi, biết tính cách y lạnh nhạt, cho nên ở trường quay, đều là cùng Phương Sùng Viễn đùa thân thiết hơn một chút.
"Quay phim." Lan Tranh nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Hả?" Phương Sùng Viễn quay đầu nhìn về phía y, chuyên gia trang điểm bị động tác đột ngột của hắn làm sợ hết hồn, vẫn may thu tay lại nhanh, nếu không nhất định đã ở trên mặt hắn vẽ bùa vẽ quỷ.
"Anh không nghỉ ngơi một thời gian?"
Lan Tranh liếc mắt nhìn hắn, nhướng mày, "Không nghỉ ngơi."
Phương Sùng Viễn biết Lan Tranh là cố ý dẫn hắn hỏi tiếp, ở chung lâu, hắn càng ngày càng phát hiện Lan Tranh có chút ngạo kiều.
"Là phim điện ảnh sao? Đề tài gì vậy? Ai đạo diễn? Vai nữ chính là ai hả?" Nếu Lan Tranh yêu thích, hắn càng sẵn lòng hỏi nhiều vài câu.
Lan Tranh ngồi đằng kia thấp giọng nở nụ cười, nhìn ra được Phương Sùng Viễn đem y chọc ghẹo đến rất vui vẻ, "Là đề tài huyền nghi, chờ một lát kết thúc liền một mình nói cho cậu biết đạo diễn là ai."
Y cố ý tăng thêm hai chữ một mình, Phương Sùng Viễn cười hắc hắc hai tiếng, không lên tiếng.
Tất cả công việc chuẩn bị đã sắp xếp ổn thỏa, hai người mới vừa hóa trang xong, liền có thư ký trường quay đến đây nhắc nhở rất nhanh là sẽ bắt đầu.
Khương Phong không biết như thế nào lại có chút buồn bực, thư ký trường quay vừa mới lại đây nhắc nhở xong, hắn liền nắm lấy loa ngồi ở phía sau camera gào lên, "Người đâu? Làm sao nửa ngày rồi còn không qua đây?"
Phương Sùng Viễn lớn tiếng đáp lại, "Đến ngay đến ngay đây, đạo diễn." Sau đó lập tức cùng Lan Tranh liếc mắt nhìn nhau, dùng khẩu hình nhỏ giọng nói câu, sinh tật đó.
Lan Tranh thì để sát vào bên tai hắn nói, tới tuổi mãn kinh.
Hai người vừa đi tới vừa ha ha mà cười.
Khương Phong: "Cười cái gì cười cái gì! Tôi đây quay là bi kịch không phải hài kịch! Tâm tình! Tâm tình đâu lấy ra!"
Phương Sùng Viễn ngay chỗ hắn không nhìn thấy lườm một cái.
Loại tính xấu này của Khương Phong, chẳng trách nhiều năm như vậy cũng không kết hôn được.
Kèm theo một tiếng "Bắt đầu", cảnh đóng máy của Phương Sùng Viễn chính thức quay.
Hắn cầm súng nhắm ngay con tin, ánh mắt mang theo bi ai cùng cô tuyệt*, "Cao Trạm, ngươi dám động một chút, ta lập tức nổ súng bắn chết hắn!"
*Cô đơn cùng đường.
Gió lạnh thổi vù vù trên mặt, trăm mét bên trên, mây đen áp thành, bi thương đầy mắt.
"Đinh Tường, ngươi giết chết hắn, ngươi cũng không thể giữ được mạng sống!" Cao Trạm cắn răng nhìn hắn, tay cầm súng bởi vì quá mức thống khổ mà run lẩy bẩy.
Đinh Tường trên mặt xuất hiện một loại biểu cảm trào phúng, "Mạng sống?" Hắn nói, "Một khắc kia lúc huynh đệ chết ở trước mặt ta, ta đã không nghĩ tới muốn cái mạng sống này."
"Những thứ ta đã từng coi trọng kia, kỳ thực mẹ nó đều là giả dối, nhưng mà ta không trách ngươi, " hắn bỗng nhiên nhìn Cao Trạm, nhìn người mà hắn vốn dĩ có thể cùng sóng vai chiến đấu như một "đồng đội", "Ta có lúc rất ao ước được như ngươi, ngươi học thức cao, tuổi còn trẻ đã lên chức đội trưởng, có vợ xinh đẹp, sau này ngươi cũng nhất định là tiền đồ vô lượng, mà trọng yếu nhất, là ngươi vẫn luôn bảo trì được một trái tim thuần túy..."
Súng của hắn nhắm ngay trên tay con tin, người kia là hắn tìm kiếm nhiều ngày mới phát hiện được, là hắc cảnh mai phục bên cạnh lực lượng cảnh sát*, cũng bởi vì người này, Đinh Tường mất đi thân phận cảnh sát, mất đi cơ hội cuối cùng được trở lại dưới ánh mặt trời...
*Từ "hắc cảnh" này chỉ người cảnh sát với ý rất không tốt. Vì có nhiều từ nhạy cảm nên mn Google hộ mình nhé!
Hắn oán giận mà dùng súng chặt chẽ giữ con tin, "Cao Trạm, đáp ứng ta, bất luận là thời điểm gì, đều phải làm một cảnh sát tốt..."
Vừa dứt lời, theo rầm một tiếng, Đinh Tường kiên quyết bóp cò.
"Không được!" Cao Trạm hai mắt đỏ chót, nhưng tiếng nói của hắn còn chưa hạ xuống, cảnh sát chung quanh cũng đã nhắm ngay Đinh Tường bóp cò.
Trong vũng máu, Đinh Tường ngã quỳ trên đất.
Cao Trạm muốn tiến lên, lại phát hiện mình một bước cũng không đi được, hắn không có cách nào thực hiện bước đi đó.
Đinh Tường lại đối với hắn lắc đầu một cái, cười nói, "Cao Trạm, được quen biết ngươi, ta rất vui vẻ..."
Trên Thiên đài, Đinh Tường ngã vào vũng máu, tất cả mọi người vội vàng cấp cứu cho quan chức cảnh sát cấp cao kia, không có ai chú ý tới tên buôn ma túy cùng hung cực ác này, hắn cứ như vậy lẻ loi, một thân một mình nằm trong vũng máu, cũng không có ai vì hắn rơi một giọt nước mắt.
"Cao Trạm, lúc ngươi nhận được bức thư này, ta đã không còn trên nhân thế nữa. Cùng làm quen lại lần nữa đi, ta gọi là Trần Nhiên, sinh năm 1985, người Tây An, năm 2003 tốt nghiệp đại học thi vào trường sĩ quan cảnh sát, năm 2007 vì đồng thời phá được vụ án buôn ma túy mà trở thành lực lượng cảnh sát nằm vùng..."
Cao Trạm đứng trước bia mộ, rưng rưng đối diện với Trần Nhiên từng dùng bí danh "Đinh Tường" kia cúi chào theo nghi lễ quân đội, con trai bốn tuổi chạy tới hỏi hắn, "Ba ba, ba ba, người này là ai ạ?"
Cao Trạm mang theo mũ, ôm con trai nói, "Đây là đồng đội của ba, cũng là người bạn tốt nhất trên đời này."
Dưới ánh mặt trời, Cao Trạm dẫn con trai từng bước một rời đi, trước màn hình máy quay, là Trần Nhiên mặc lên cảnh phục, cười đến xán lạn một khung hình.
Đến đây, "Tung tích không rõ" chính thức đóng máy.
Editot có lời:
Cái nội dung của "Tung tích không rõ" này có thể viết hẳn thêm một bộ truyện nữa luôn ó!!!
119020

Bình Luận (0)
Comment