Người Trước Mắt

Chương 33


May mà xương không có bị gãy nhiều chỗ, chỉ là vết gãy khá nghiêm trọng, sau khi kết thúc phẫu thuật, bác sĩ căn dặn phải nằm viện điều trị.
Phương Sùng Viễn cúi đầu nhìn lớp băng dày quấn đầy trên chân phải mình, không chịu được mà đau đầu, lần này tàn phế thật rồi.
Lan Tranh lại giống như là nhìn thấu hắn, mở miệng nói, "Chuyện quay phim cậu không cần lo, tôi sẽ giải thích với Lưu đạo, hiện tại cứ nghỉ ngơi cho tốt, còn bao nhiêu tổn thất thì để tôi lo liệu."
Sau khi xác nhận Phương Sùng Viễn không có chuyện gì, Tiêu Tầm cũng để xuống một nửa tâm tình, lại đối với Lan Tranh ở bên cạnh giơ lên ngón tay cái, "Giàu nứt đố đổ vách*."
*Gốc là 财大气粗 (tài đại khí thô): có hai nghĩa, 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm), 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác, tình huống này dùng nghĩa 1.
Phương Sùng Viễn liếc nhìn hai người họ một cái, nói, "Hiện giờ khẳng định là chuyện đã đến tai Lưu đạo rồi, " hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Tầm, "Cậu đi tìm Tiểu Ngải, chuyện tôi bị thương phải bảo cô ấy giấu đi."
Tiêu Tầm cầm điện thoại, đành chịu mà nhún vai nhìn hắn, "Không giấu được đâu đại minh tinh, lúc cậu mới vào phòng giải phẫu đã có người đăng ảnh lên rồi."
"Một chốc nữa phóng viên nhất định sẽ như ong vỡ tổ mà đến đấy, " Tiêu Tầm xoa nhẹ mái tóc, nói, "Ca ca đây đã tốt thì sẽ tốt đến cùng, trước tiên tìm người giúp cậu chặn bọn họ lại đã.”
Hắn cố ý nhường không gian cho hai người, để Phương Sùng Viễn xử lý đống lộn xộn này.
Hai người ở trong cùng một phòng, mà một chữ Lan Tranh cũng không nói.
Phương Sùng Viễn nhìn Lan Tranh mím môi đứng im đó, không khỏi nở nụ cười, an ủi nói, "Làm sao vậy, vừa nãy đã dọa anh rồi à?"
Lan Tranh nhìn hắn, giống như là thở dài, "Sau này cậu không được như vậy... Quá nguy hiểm."
Phương Sùng Viễn không để ý mà xoa xoa tóc tai, "Chính vì biết là nguy hiểm, cho nên mới đẩy anh ra."
Vết thương sau khi được tiêm thuốc, đau đớn đã giảm đi hơn phân nửa, hắn liền khôi phục ngay dáng vẻ công tử bột, đưa ánh mắt khiêu khích đến bên Lan Tranh, "Nếu mà Lan lão sư cảm thấy áy náy, thì lấy thân báo đáp là được rồi."
Ngừng một chút, Lan Tranh mới vừa định trả lời, liền bị âm thanh mở cửa cắt ngang.
"Viễn ca, anh thế nào rồi, huhu em nghe bọn họ nói anh xảy ra chuyện rồi..." Tiểu Ngải mới vừa vào đã bắt đầu gào lên, nhìn thấy trên chân Phương Sùng Viễn quấn đầy vải băng thì càng hoảng hơn, vội vàng chạy đến muốn xem vết thương hắn như thế nào, "Bị gãy hay là bị cụt rồi hả? Tuyệt đối đừng có bị cụt mà, cụt rồi Vũ ca nhất định sẽ đuổi việc em mất..."
*Chị gái theo tấu hài là chính =))))
Phương Sùng Viễn bị cô gào đến đau cả đầu, không thể không ngắt lời, "Dừng dừng dừng, Tiểu Ngải cô nói lung ta lung tung cái gì thế..."
Tiểu Ngải ở trong phòng bệnh gào gào thét thét, Lan Tranh lại có vẻ muốn rời khỏi đây, Phương Sùng Viễn liền kéo y lại, "Này, anh đừng đi."
Tiểu Ngải lúc này mới quay đầu nhìn thấy Lan Tranh, lúng túng gọi một tiếng Lan lão sư.
Lan Tranh nhìn hắn, "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc xong rồi vào."
Phương Sùng Viễn lúc này mới buông y ra.
Đợi y đi ra ngoài rồi, sắc mặt Tiểu Ngải vẫn còn ngượng ngùng, "Viễn ca, anh hùng cứu mỹ nhân như anh thiếu chút nữa là đem sự nghiệp của mình quăng đi luôn rồi."
"Vớ vẩn, " Phương Sùng Viễn trừng mắt nhìn cô một cái, tìm một vị trí thoải mái dựa vào, ngước mắt nói với cô, "Bên Lưu đạo cô giải thích với ông ấy đi, nếu không một lát nữa ông ấy biết được thì khẳng định là tức đến bùng nổ."
Tiểu Ngải đột nhiên hiểu ra cái ý tứ này*, "Viễn ca, anh tha cho em đi..."
*Câu gốc QT nó dịch là “đầu Tiểu Ngải đột nhiên to lên” =))))
Thời khắc này Phương Sùng Viễn giống như một kẻ bóc lột độc ác của chủ nghĩa tư bản, mỉm cười nói với Tiểu Ngải, "Tiểu Ngải à, chút chuyện nhỏ này mà cô cũng không làm được, tôi còn muốn để cô ở bên cạnh làm gì chứ hả, cô nói cho tôi nghe xem bản thân còn có thể làm gì nữa..."
Tiểu Ngải tức giận đến cắn răng, cũng không dám cãi lại.
"Một lát nữa Ngô Vũ nhất định sẽ bay đến đây, " Phương Sùng Viễn nhìn cô, " Trước hết cô xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt này đi."
Mặt Tiểu Ngải như đưa đám mà rời khỏi.
Đúng như dự đoán, tin tức Phương Sùng Viễn bị thương không tới nửa giờ đã truyền khắp trên Internet, một đám phóng viên không biết từ chỗ nào tìm đến hiện trường nhốn nháo hỗn loạn mà chụp hình, còn có tấm ảnh Phương Sùng Viễn bị đẩy vào phòng giải phẫu, tất cả đều bị đăng lên mạng, trên đó còn miêu tả hắn khổ sở thê thảm đến mức nào, hình như là chỉ thiếu mỗi bốn chữ "Tử vong tại chỗ", fan của hắn lập tức lên mạng bi thương gào thét, bắt đầu trắng trợn tấn công đoàn phim "Sách toàn thiên hạ", cho là lúc ở đoàn quay phim Phương Sùng Viễn mới bị thương.
Qua mấy phút sau, weibo “Sách khắp thiên hạ” phát ra một thông báo đính chính, nói rõ Phương Sùng Viễn không phải là bị thương trong quá trình quay phim, Phương Sùng Viễn cũng lập tức chia sẻ bài về weibo của mình, giải thích: Cùng đoàn phim không có liên quan, cảm ơn mọi người đã quan tâm, hiện tại tôi không sao rồi.
Đoàn phim của Lan Tranh biết sự tình không thể che giấu nổi, cũng đăng lên văn bản xin lỗi, giải thích lúc đó do nhân viên công tác ở trên cao thu dọn đồ đạc, nhất thời sơ ý làm rơi ròng rọc, lúc đó Phương Sùng Viễn ở đây tham ban, không cẩn thận bị đập trúng ngón chân, đồng thời biểu đạt áy náy với Phương Sùng Viễn.
Cái này nói rõ thì là do Ngô Vũ, Liễu Cầm cùng đoàn phim sau khi thương lượng mới đăng lên, dù sao hiện giờ dư luận đáng sợ, nếu như nói ra chân tướng, chỉ sợ fan Phương Sùng Viễn và fan Lan Tranh lại càng bấu véo nhau nhiều hơn, đến lúc đó bên chịu ảnh hưởng nặng nhất vẫn là đoàn phim, cho nên liền lấy “nhân nhượng để yên chuyện” làm biện pháp, để cái phong ba này sớm qua một chút.
Mặc dù Phương Sùng Viễn để Tiểu Ngải đến xin lỗi Lưu Húc Đông, nhưng lúc Lưu Húc Đông đến bệnh viện thăm, hắn vẫn luôn miệng nói xin lỗi, cũng bảo đảm sẽ không làm lỡ tiến độ đoàn phim, vốn dĩ là hắn diễn vai tàn tật không đi lại được, hiện giờ chỉ có thể nói là đúng người đúng vai rồi, chỉ cần kết thúc thời gian ở lại viện quan sát này, hắn lập tức có thể khôi phục công tác.
Nhìn hắn thành khẩn như thế, Lưu Húc Đông cũng không tiện trách cứ thêm gì nữa, hơn nữa nếu như không có Phương Sùng Viễn, thứ kia mà đập lên người Lan Tranh thì khẳng định sẽ không có chuyện gãy xương đơn giản như vậy.
Liên tiếp mấy ngày, bên ngoài cửa bệnh viện đều có mấy chục phóng viên ở đó qua lại nằm vùng, chỉ muốn thám thính tin tức mới nhất của Phương Sùng Viễn, mà phòng làm việc của hắn cũng dùng lý do cần phải tịnh dưỡng, bố trí nghiêm ngặt các biện pháp an ninh, đến cửa bệnh viện cũng không cho phép một phóng viên bước vào.
Lan Tranh thì phải cải trang thành nhân viên công tác mới có thể vào được.
Phương Sùng Viễn nhìn thấy y đến, để điện thoại xuống nói với y, "Sao hôm nay kết thúc công việc sớm vậy?"
Lan Tranh gỡ khẩu trang xuống, nhìn hắn nói, "Hôm nay tôi không có quay gì, xin nghỉ nửa ngày đến chăm cậu."
Phương Sùng Viễn cười không lên tiếng.
Lan Tranh lôi một cái ghế đến ngồi xuống, quan tâm hỏi, "Hôm nay thế nào rồi, bác sĩ nói sao?"
"Ngày mai tôi có thể xuất viện rồi."
"Mới ở hai ngày..."
"Hai ngày sao? Vậy thế nào mà tôi lại cảm giác được như đã ở hai năm..." Phương Sùng Viễn giơ tay lên ngửi ngửi trên người mình một cái, ghét bỏ nói, "Hai ngày rồi không có tắm rửa, quá đau khổ."
Lan Tranh nhẹ giọng nở nụ cười, dựa vào lưng ghế nhàn nhã nói, "Cái đó, một lát nữa tôi rửa cho cậu."
Phương Sùng Viễn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cửa bị một lực lớn đẩy ra.
Ngô Vũ sắc mặt tối sầm đi tới, lời vừa rồi hắn chỉ nghe được nửa câu sau, không nhịn được thầm rủa trong lòng, đệt, hai người này làm thật à?
Editor có lời:
Tuần tới tui thi, lần này là thi thiệt đó hong có dời nữa đâu huhu, nên chắc hết tuần tới mới đăng nữa được, nhưng mà sẽ có bù chương để mau qua đoạn này a~~~~
221120

Bình Luận (0)
Comment