Người Trước Mắt

Chương 4

Ngày hôm sau, Phương Sùng Viễn còn ở trong phòng hóa trang, Tiểu Ngải đã mang một hộp thuốc lá đi vào, hắn ngước mắt lên nhìn, hỏi cô, "Sao vậy?"
Tiểu Ngải đưa hộp thuốc cho hắn, "Là Lan lão sư nhờ chị An Địch mang tới."
"Lan Tranh?" Phương Sùng Viễn nhận lấy hộp thuốc nhìn một cái, là thuốc lá Vân Nam, bởi vì không hút thuốc cho nên hắn không biết rõ cái tên này, ngược lại là chuyên gia trang điểm nhìn thấy liền chen vào một câu, "Không hổ là Lan lão bản (sếp), thuốc lá Vân Nam loại này có tiền cũng không mua được, chỉ cung cấp đặc biệt trong nội bộ thôi đấy."
Khóe miệng Phương Sùng Viễn giật giật, không nghĩ tới Lan Tranh lại nhớ kĩ việc mình không biết hút thuốc, còn cố ý để trợ lý đưa loại này đến cho hắn, tâm trạng nhất thời có chút đắc ý, lập tức gửi WeChat cho Lan Tranh, "Cảm ơn Lan lão sư, đêm nay tôi nhất định mang một bình rượu tốt hơn đến."
Đoán chừng Lan Tranh cũng đang chơi điện thoại, một giây sau đã trả lời hắn: Không có gì, có qua có lại thôi.
Lúc này Phương Sùng Viễn mở hộp thuốc ra ngậm lấy một điếu, để trợ lý bật lửa cho mình, quả nhiên không bị sặc, còn có mùi khói thoang thoảng.
Cảnh hôm nay hai người diễn đều là cảnh mấu chốt, cảnh sát Cao Trạm nhận được tin báo có một băng nhóm tội phạm sẽ tiến hành giao dịch ma tuý trong khách sạn, lúc này liền dẫn theo người đến sớm làm công tác bố trí khống chế, không ngờ đối phương đột nhiên thay đổi địa điểm và thời gian giao dịch, lúc hắn mang người chạy tới thì giao dịch đã kết thúc, chỉ còn lại một mình Đinh Tường đứng trên cầu vượt hút thuốc, giống như là cố ý chờ đợi đối phương, Đinh Tường chuyển mắt nhìn thấy đám người Cao Trạm, con ngươi liền tối đi mấy phần.
Cao Trạm biết mình đã bị lừa, hoặc là trong lúc bố trí đã bị phát hiện, hoặc là trong đồn cảnh sát có nội gián, tức đến nổ phổi, lập tức bắt Đinh Tường về cục thẩm vấn.
Đinh Tường nhìn hai tay mình bị còng, trào phúng trong đáy mắt dâng lên càng đậm.
"Cut!" Đạo diễn hô một tiếng, hài lòng nói, "Rất tốt, chuẩn bị cảnh kế tiếp."
Tháng 12 ở phía Nam, gió lạnh thổi vào người liền cảm thấy xương cốt đau nhức, đạo diễn vừa mới hô cut, Tiểu Ngải lập tức cầm áo khoác chạy ra đưa cho Phương Sùng Viễn, vì để tạo hiệu quả cảnh quay, hắn chỉ mặc áo khoác da đen, cảnh vừa nãy lại khá dài, làm hắn lạnh đến mức biểu tình cứng đờ, Lan Tranh thấy vậy đi tới đưa cho hắn bát canh gừng, "Uống nhanh đi, cẩn thận chút nữa bị cảm lạnh."
Phương Sùng Viễn lập tức hắt hơi mạnh một cái, mũi cũng có chút hồng, hắn nhận lấy uống một hơi rồi nói, "Anh chuẩn bị thật là chu đáo."
Lan Tranh để trợ lý chia canh gừng vừa nấu xong ra cho mọi người.
Khí trời quá lạnh, xung quanh mờ mịt, giống như sắp có tuyết rơi, y đốt một điếu thuốc, nhăn chặt lông mày hít vài hơi, Phương Sùng Viễn lại thừa dịp y không đề phòng rút ra, ngậm vào miệng mình.
Lan Tranh: "..."
Phương Sùng Viễn nhướng mày nhìn y, khóe mắt có chút đắc ý.
"Tôi mới vừa ngậm nó, " Lan Tranh cười nhìn hắn, "Nước bọt của tôi ngon đến vậy?"
"Hôm qua ai nói muốn dạy tôi?" Phương Sùng Viễn tiến đến bên tai y nhẹ giọng nói, cái mũi đỏ bừng vì lạnh có chút đáng yêu, "Lan lão sư nói phải giữ lời."
Lan Tranh còn muốn nói thêm cái gì thù đã thấy thư ký trường quay chạy tới nhắc nhở y chuẩn bị.
Phương Sùng Viễn ngậm điếu thuốc, nhìn y cười như lưu manh.
Trần Tiêu đi đến đứng bên cạnh hắn, Phương Sùng Viễn lại không có chút chú ý, mãi đến khi cậu đột nhiên hỏi một câu, "Sư ca có quen biết với Lan lão sư à?" Hắn mới phản ứng được bên cạnh có người.
Một tay Phương Sùng Viễn kẹp điếu thuốc, nhìn theo hướng Lan Tranh trả lời, "Cũng tạm đi, nhờ lần này đóng phim nên mới quen biết."
Trần Tiêu nhẹ giọng ồ một tiếng, con ngươi sâu không thấy đáy, "Nhìn quan hệ của sư ca và Lan lão sư tốt như vậy, em còn tưởng là hai người đã quen biết từ trước."
Phương Sùng Viễn nghe xong lời này liền nhìn cậu, cười như không cười, phun ra một hơi khói thuốc hỏi, "Sao vậy, ăn giấm rồi?"
Trần Tiêu miệng cười mà lòng không cười, "Em nào dám, sư ca thật biết nói đùa."
Phương Sùng Viễn đương nhiên biết người bên cạnh có loại tâm tư gì, đáy lòng thầm cười một tiếng, thờ ơ nói, "Đêm nay muốn tới thì tới đi, đã lâu không làm cậu ngứa da rồi đúng không?"
Trần Tiêu nhìn hắn chăm chú, thái độ của Phương Sùng Viễn tùy ý như thế nhất thời làm cậu có chút bẽ mặt, rồi lại cảm thấy thập phần oan ức, ngập ngừng phút chốc, sau đó lạnh lùng rời đi.
Phương Sùng Viễn hút thuốc cười lạnh một cái, dáng dấp kia, nhìn thế nào cũng giống cái loại mặt người dạ thú.
Liên tiếp mấy ngày, tối nào Phương Sùng Viễn cũng mang rượu vang đỏ đến phòng Lan Tranh tập diễn, ở chung nhiều hơn, Phương Sùng Viễn phát hiện Lan Tranh đúng là rượu cùng thuốc lá không rời tay, tửu lượng của y rất tốt, nghiện thuốc cũng hơi nặng, hơn nữa thuốc lá đều được cung cấp đặc biệt, mà Phương Sùng Viễn lại rất thích cướp của y, Lan Tranh cho hắn một gói hắn không muốn, lại thích cướp từ trong miệng người ta, Lan Tranh có nói hắn mấy lần, sau đó cũng lười không nói nữa, quả thật y đối với Phương Sùng Viễn vẫn mang theo vài phần dung túng, kỳ thực lúc bình thường tính khí của y không có tốt được như vậy.
Sau khi quen biết, hai người bắt đầu rèn giũa kỹ năng diễn xuất, thử đổi vai với nhau, Lan Tranh diễn Đinh Tường, diễn ra cái dáng vẻ híp mắt ngậm điếu thuốc làm người ta vô cớ lạnh sống lưng, Phương Sùng Viễn diễn Cao Trạm, đoạn này đang vật lộn cùng Đinh Tường trong mối quan hệ vừa địch vừa bạn, thực ra tiềm thức hắn vẫn cực kì bội phục những người như Đinh Tường, dám yêu dám hận, nhưng trách nhiệm của một cảnh sát làm hắn không thể không nổ súng...
Thời gian một tháng, chớp mắt trôi qua.
Ngày đó diễn xong cảnh đầu tiên hắn liền phát hiện không thấy Lan Tranh, hỏi trợ lý mới biết Lan Tranh nhận phỏng vấn riêng, đã về khách sạn trước.
Bộ phim khai máy một tháng, phía sản xuất mới bắt đầu tuyên truyền, hiện giờ đã liên lạc với cánh truyền thông để theo dõi và đưa tin, Phương Sùng Viễn có chút bất mãn nhíu mày, "Vừa mới bắt đầu sao lại ném vương trá*?"
*王炸(wáng zhà): là lá lớn nhất trong trò Đấu địa chủ (thường là Joker). Ý là sao chưa gì hết mà cử người quan trọng ra trước. Còn Đấu địa chủ là cái chi thì mấy cô Google giúp tui ha.
Tiểu Ngải ở một bên nói, "Là ý của Lan lão sư, anh ấy nói anh gần đây bị nhiều tin tức tiêu cực làm vướng víu, nên trước tiên để anh ấy ra mặt thay anh dời đi chú ý."
"Thật sao?" Phương Sùng Viễn hơi kinh ngạc mà nhìn Tiểu Ngãi.
Tiểu Ngãi gật đầu, "Em mới vừa nghe trộm được, vốn là định để hai anh cùng nhận phỏng vấn, nhưng Lan lão sư lại chủ động yêu cầu phỏng vấn anh ấy trước, hiện tại trên top weibo đều là tin tức của anh..."
Tin tức tiêu cực của Phương Sùng Viễn thật ra chỉ là một đoạn video ngắn, một công ty truyền thông không biết từ chỗ nào đào được một đoạn video mấy năm trước hắn đánh nhau chửi bậy trong quán bar, lại cố tình cắt đoạn khiêu khích của đối phương đi, chỉ có hắn đột nhiên xông lên đánh người, còn chửi vài câu đặc biệt khó nghe, đoạn video này ngay khi bị phanh phui đã gây náo loạn, lập tức kéo lên không ít rắc rối, Phương Sùng Viễn cũng vì vậy mà bị dư luận đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Sau khi video bị công bố, Ngô Vũ liền gọi điện thoại tới cho hắn, nói hắn cứ tắt máy an tâm quay phim, những chuyện khác thì để mình xử lý, Phương Sùng Viễn tin tưởng năng lực Ngô Vũ, cho nên nghe theo đề nghị của hắn, ở trên mạng không nói bất kì điều gì.
Những người khác trong đoàn phim còn vì hắn mà bất bình, trước mặt hắn nói vài câu quan tâm, có người còn chủ động an ủi nói không cần quá để ở trong lòng, duy chỉ có Lan Tranh, từ khi xảy ra chuyện đến nay không thấy y hỏi bất kì cái gì, giống như là y không biết đã có chuyện.
Vậy nên Phương Sùng Viễn cũng không ngờ tới, y sẽ ở trước ống kính thay mình lên tiếng.
Phỏng vấn gần kết thúc, phóng viên cố ý hỏi Lan Tranh cảm thấy thế nào về những tin tức tiêu cực gần đây có liên quan đến đồng nghiệp mới, Lan Tranh hướng mắt về phía ống kính, trả lời, "Cùng Sùng Viễn hợp tác đến nay được một tháng, tôi cảm thấy cậu ấy là một diễn viên tài năng và thân thiện, tôi tin tưởng ánh mắt của mình, cũng tin tưởng nhân phẩm của Sùng Viễn, hi vọng mọi người sẽ đặt chú ý lên tác phẩm của chúng tôi chứ không phải là cuộc sống riêng tư, cảm ơn."
An Địch ở hiện trường nghe xong đoạn này liền hận không thể lập tức đi đập tường.
Quả nhiên, cô vừa mới đưa Lan Tranh ra khỏi khách sạn, còn chưa đặt mông lên xe, người đại diện Liễu Cầm của y đã gọi điện tới, "Đưa điện thoại cho Lan Tranh!"
An Địch le lưỡi một cái đưa máy cho y, Lan Tranh đương nhiên biết là ai gọi đến, nhận lấy ấn chế độ rảnh tay, thả điện thoại lên ghế ngồi.
"Lan Tranh, anh đây là cảm thấy tôi quá rảnh rỗi nên mới tìm chút chuyện cho tôi làm có đúng không?" Liễu Cầm tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Y cứ như vậy công khai thay Phương Sùng Viễn nói chuyện, kỳ thực với cá nhân y mà nói không có chỗ nào là tốt, Lan Tranh biết điều đó.
"Cô yên tâm, bên quan hệ xã hội của Phương Sùng Viễn sẽ hành động, tin tức này vốn sai sự thật, cho nên tôi mới dám đứng ra nói đỡ cho cậu ấy." Lan Tranh an ủi cô.
"Anh khẳng định thế nào?" Liễu Cầm tức giận, "Lúc đó anh ở hiện trường hay là..."
Lan Tranh ngắt lời cô, "Được rồi, cô tin tưởng tôi được không?" Ngữ điệu của y hơi cao hơn, "Nếu như hôm nay bên quan hệ xã hội của cậu ấy vẫn không có động tĩnh gì thì cô cứ đến mắng tôi đi." Nói xong không chờ Liễu Cầm phản ứng liền cúp điện thoại, y đưa cho An Địch, "Cô ta có tìm tới thì nói tôi không có ở đây."
An Địch lúng túng ừ một tiếng.
Về đoàn phim, còn chưa đi tới phòng, Lan Tranh đã thấy bóng người quen thuộc đứng trước cửa.
Lan Tranh đi tới gần hắn, "Sao xong sớm như vậy, không phải còn hai cảnh ngoài trời sao?"
"Muốn về sớm một chút để gặp anh cho nên phát huy vượt xa bình thường, quay một lần đã qua." Phương Sùng Viễn nhìn y nói.
Lan Tranh chỉ cho là hắn đùa giỡn, nở nụ cười dùng vân tay mở cửa.
Phương Sùng Viễn đi vào cùng y, "Lan Tranh, cám ơn anh đã nói giúp tôi."
Lan Tranh đoán được hắn là vì đoạn phát sóng trực tiếp lúc nãy nên mới cố ý ở đây chờ mình, y tháo đồng hồ để lên khay trà, nới lỏng nơ, quay đầu nhìn hắn cười cười nói, "Tôi chỉ nói sự thật, nên cũng không tính là nói vì cậu."
Phương Sùng Viễn nghe vậy cười khẽ một tiếng, Lan Tranh đưa lưng về phía hắn mở khuy áo (vest), y cúi đầu, lộ ra cái cổ bóng loáng nhẵn nhụi dưới mái tóc đen mượt, Phương Sùng Viễn không tự kìm hãm được nắm tay lại*.
*Chém cực mạnh huhu. Gốc là 握了握手心, cầu cao nhân chỉ bảo!
"Ngô Vũ đã lấy được video hoàn chỉnh, chút nữa sẽ đăng lên Weibo, phía bên kia là vì trước đây bị tôi từ chối phỏng vấn cho nên ghi hận trong lòng, nhưng mà bọn họ dùng cái thủ đoạn này cũng quá low rồi đi..."
"Công ty truyền thông đó lúc trước tôi cũng có nghe qua, nhiều người sớm không ưa cách tiếp cận của bọn họ, vậy cho nên dù đoạn video này có bị tuôn ra, dư luận cũng không nghiêng về một phía, đa số vẫn đứng về phía cậu..."
Phương Sùng Viễn nhếch miệng mơ hồ cười.
"Anh có biết hiện tại trên hotsearch Weibo đều là tin của anh không?" Hắn lấy điện thoại ra đọc cho Lan Tranh nghe, "Nam thần xuất đạo mười năm lần đầu tiên vì người khác lên tiếng, cảm giác anh ấy và người kia quan hệ cực kỳ tốt, có phải trước đó hai người đã quen biết rồi?"
"A a a a nam thần đứng cạnh nam thần, đột nhiên cảm giác lúc nam thần nhắc tới người kia ánh mắt bộc lộ ôn nhu là sao a?"
"Tôi ngất đây tôi ngất đây, như thế này thì người qua đường như tôi cũng thành fan mất!"
Lan Tranh nhìn hắn, "Cậu chỉ cần đọc là được rồi, còn bắt chước giọng nữ làm gì nữa?"
Phương Sùng Viễn nhếch miệng cười, "Để cho anh cảm động* đó..."
*Gốc 感同身受(gǎntóngshēnshòu): lúc trước là cảm động, biết ơn, để bày tỏ sự biết ơn của mình với người ta.
Lan Tranh cảm nhận được tâm tình của Phương Sùng Viễn có vẻ không tệ.
Tác giả có lời:
Sau này nếu không có gì đặc biệt thì cách 1 ngày cập nhật 1 chương lúc 8h tối.
908020

Bình Luận (0)
Comment