Người Trước Mắt

Chương 67

Sau khi hai người ăn lẩu xong thì trời đã tối, Phương Sùng Viễn vừa nói chuyện cùng Lục Văn Úc vừa đẩy cửa đi ra ngoài, vừa bước ra bỗng nhìn thấy Lan Tranh.
 
Hơi thở y trong gió lạnh, cũng không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc.
 
Phương Sùng Viễn bất giác nhíu mày nhìn y, đang muốn hỏi chuyện, liền nghe được giọng nói kinh ngạc của Lục Văn Út bên cạnh, "Lan lão sư, sao anh cũng ở đây?"
 
Tóc mái trên trán Lan Tranh bị một cơn gió thổi cho rối tung lên, sắc mặt có hơi đau, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi Lục Văn Úc, "Nhà hàng này là do quản gia cũ của tôi mở, tôi đưa người nhà đến đây cùng nhà bọn họ ôn chuyện."
 
"À, ra là vậy." Lục Văn Úc đáp lại.
 
Lan Tranh không nhịn được nhìn Phương Sùng Viễn một cái, sau đó mới hỏi Lục Văn Úc, "Hai người ăn xong chưa?"
 
"Xong rồi, chúng tôi chuẩn bị về."
 
Phương Sùng Viễn kéo nón thấp xuống, nói với Lục Văn Úc, "Anh chờ ở đây, tôi đi lấy xe."
 
"Sùng Viễn, " Lan Tranh gọi hắn lại, ngừng một chút mới nói, "Cậu chờ một lát."
 
Bước chân Phương Sùng Viễn hơi ngưng lại, do dự một lát mới quay đầu hỏi y, "Lan lão sư, có chuyện gì sao?"
 
Dường như Lan Tranh có lời muốn nói với hắn, nhưng mở miệng mấy lần cũng không biết phải nói làm sao, sắc mặt Phương Sùng Viễn lộ rõ sự không kiên nhẫn, từ lúc nào Lan Tranh lại trở nên lề mề chậm chạp như vậy?
 
"Anh có chuyện thì nói, không nói thì tôi đi." Phương Sùng Viễn không rảnh ở đây cùng y hao phí thời gian, tuy rằng đây là cửa phụ, bình thường sẽ không có người đến quấy rối, nhưng hắn cũng cảm thấy phiền.
 
Lan Tranh lập tức nói, "Ngày mai nếu hai người rãnh rỗi, có thể hẹn Lục lão sư cùng đi ăn bữa cơm không?"
 
"Xin lỗi Tranh ca, cả tôi và Lục lão sư đều không có thời gian." Phương Sùng Viễn nở một nụ cười xa lánh khách khí.
 
Hắn không muốn nhìn thấy phản ứng của Lan Tranh nên xoay người rời đi, bước được mấy bước lại như nhớ tới cái gì liền quay lại nói với Lục Văn Úc đang đứng một bên, "Văn Úc, đi, chúng ta cùng đi lấy xe."
 
Lục Văn Úc hả một tiếng, nhìn Phương Sùng Viễn, lại nhìn Lan Tranh, đành phải mỉm cười ngại ngùng với y một cái, rời đi cùng Phương Sùng Viễn.
 
Một tay Phương Sùng Viễn đút túi, một tay ôm Lục Văn Úc nói, "Ây da trời thật là lạnh, Lục lão sư nhanh để tôi sưởi ấm cho..."
 
Lục Văn Úc biết hắn lại bắt đầu đùa mình, không nhịn được cười nói, "Sùng Viễn, được rồi, lát nữa sẽ bị chụp được..."
 
Phương Sùng Viễn vừa cọ cọ vào người hắn vừa nói, "Không sao không sao, chụp được cũng không sợ, tôi sẽ bảo vệ Lục lão sư nhà chúng ta."
 
Hai người cười nói vui vẻ đi về phía xa.
 
Lan Tranh đứng ở đây nhìn bóng lưng hai người, mãi đến khi biến mất không còn dấu vết.
 
Sắc trời dần muộn, đèn lồng được thắp lên hai bên đường núi.
 
Cây muôn sắc đỏ, một mảnh tịch liêu.
 
Liễu Cầm yên lặng đi ra.
 
"Tranh ca, có phải anh hối hận rồi không?"
 
Lan Tranh nhìn về hướng hai người biến mất, không trả lời.
 
Liễu Cầm quay lại nói với y, "Vừa nãy Lan Đình ca nói anh ấy nhìn thấy Phương Sùng Viễn, anh thì đến cơm cũng không thèm đoái hoài mà chạy đến chỗ này chờ bọn họ... Có phải là anh, thật sự thích hắn rồi?"
 
"Liễu Cầm..."
 
"Tranh ca, " Liễu Cầm lần đầu tiên ngắt lời y, nghiêm túc nói, "Tôi đã muốn nói với anh từ rất lâu rồi, anh hãy từ bỏ Lan Đình ca mà tìm hạnh phúc cho mình đi. Sau này nhìn anh cùng Phương Sùng Viễn ở bên nhau, tôi còn cho rằng anh là vì... Vì nhìn hai người có chút giống nhau nên mới chọn Phương Sùng Viễn, nhưng giờ tôi lại cảm thấy, là anh thật sự thích hắn, không có liên quan gì tới Lan Đình ca cả, người ngoài như tôi còn thấy rõ sự thật, cớ sao đến bây giờ anh cũng không chịu thừa nhận?"
 
Cô đau lòng Lan Tranh, đau lòng khi nhìn y hi sinh bản thân mình, lúc Lan Tranh lợi dụng Phương Sùng Viễn, ngoài ghét y ra, nhiều hơn chính là không nỡ, cô có thể nói Lan Tranh không tốt đủ điều, nhưng người khác thì không được. Nhiều ngày trôi qua, nhìn Lan Tranh gầy đi trông thấy, trong lòng cô rất khó chịu, e là chính Lan Tranh cũng không phát hiện được, ngay cả ngày đại hỉ của Lan Đình, y cũng chưa từng thống khổ đến mức ấy.
 
"Theo anh nhiều năm như vậy, tôi luôn hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của mình, bây giờ Lan Đình ca đã yên ổn rồi, còn anh thì sao, anh thật sự quyết định sống như vậy cả đời à? Từ bỏ Phương Sùng Viễn, thật lòng anh không hối hận sao?"
 
"Nhưng tôi đã mất đi hắn, " Lan Tranh lấy tay che mặt, nhắm chặt đôi mắt thống khổ nói, "Tiểu Liễu, là tôi không cần cậu ấy trước, tôi có hối hận hay không, cũng đâu thể làm gì nữa..."
 
"Theo đuổi hắn về đi, Tranh ca, trước đây Phương Sùng Viễn yêu anh như vậy, bây giờ hắn lạnh nhạt với anh chẳng qua là vì nghĩ anh đã lợi dụng hắn, chỉ cần anh tỏ rõ tâm ý với hắn, nói cho hắn biết những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình, tôi tin chắc hắn sẽ tha thứ cho anh..."
 
Một lúc lâu sau, Lan Tranh không nói thêm gì nữa, y chỉ thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu lần lượt hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy Phương Sùng Viễn nhiệt tình sủng nịch Lục Văn Út, tình ái như thế cũng đã từng chỉ đối với một mình y, Lan Tranh không biết thì ra mình lại có thể đố kỵ đến như vậy, nhìn Lục Văn Úc, y ghen tỵ đến phát rồ...
 
Phương Sùng Viễn, cậu thật sự không có chút nào quan tâm tôi sao?
 
Ngày hôm đó, tại lưng chừng núi, lần đầu tiên Liễu Cầm nhìn thấy nước mắt Lan Tranh, cũng là lần duy nhất nhìn thấy Lan Tranh khóc.
 
Tác giả có lời:
 
Hôm nay hơi ít, bởi vì này đoạn hơi khó viết...Còn gì nữa, ngày mai tiếp tục.
Editor có lời:
Yến mama ơi không chỉ khó viết đâu còn khó dịch nữa, lặp từ tùm lum luôn.
Chương này tui biến tấu chữ nghĩa cũng bộn đấy =)))
503021
 
 

Bình Luận (0)
Comment